Tống phu nhân vội thỉnh tội, hung hăng trừng mắt nhìn tứ tiểu thư liếc mắt một cái, nói với cung tì:“Làm cho Tiền cô cô lắng, đứa nhỏ này nông cạn nhút nhát, tay chân phát hoảng.”
Lúc này Tống Dung Hoa đứng lên lớn tiếng nói:“Nương, mới không phải đâu. Là Tô Mạt châm chọc tứ tỷ tỷ, tứ tỷ tỷ khó chịu. Muốn cùng Tô Mạt thân thiết. Tô Mạt xem thường tứ tỷ tỷ, cho nên cố ngáng chân tỷ tỷ một cước. Nếu không, làm sao nàng ta có thể đúng lúc thối lui không bị phỏng chứ?”
Đại tiểu thư tức giận đứng lên, nói:“Tống tiểu thư nói chuyện cần phải có căn cứ. Muội muội của nhà ta như thế nào chân lại dài như vậy, xa như thế có thể ngáng được chân tỷ tỷ của ngươi sao?”
Vương phu nhân đã đến cướp lời, trách cứ đại tiểu thư nói:“Không được cùng Tống phu nhân tranh luận.”
Vừa âm ngoan oan liếc Tô Mạt một cái,“Chính ngươi là tệ nhất, luôn sinh sự từ việc không đâu. Không nên ở chỗ trước mặt nhiều người như vậy sinh sự dọa người có được hay không.”
Tống tứ tiểu thư đã muốn quỳ xuống đến, nức nở nói:“Mẫu thân, Vương phu nhân, đều là ta không tốt. Không thể trách ngũ tiểu thư. Ta, ta lờ mờ tùy tiện tiến đến, rất đường đột. Ngũ tiểu người đẹp thư thiên tiên, nhìn như ta là người vậy thô bỉ thế này, tự nhiên sẽ không...... quen.”
Tống phu nhân cả giận:“Ngươi cũng thật là, cứ ở yên trước mặt tỷ muội chính mình nói chuyện không được sao? Không nên cùng người khác có bộ dạng thân mật. Quá mất mặt xấu hổ.”