Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 9





Tê Vọng là một kẻ “sủng muội cuồng ma”.
 
Mấu chốt là cái phương thức “sủng muội” này có thể thay đổi hay không hả?
 
Ngày tổ chức Yến hội rất nhanh liền đến.
 
Tê Diệu bị ép dậy sớm, mắt còn m.ô.n.g lung mơ màng buồn ngủ.

Mẹ Tê lại dị thường hưng phấn mang theo cô đi thay quần áo, thời điểm Tê Diệu nhìn thấy ít nhất có hai/ ba mươi kiện lễ phục nhỏ, liền biết mình ngày hôm nay sợ là chạy không khỏi vận mệnh bị cưỡng chế rồi.
 
“Bảo bối con thích cái nào?”
 
“Con thích..” Tê Diệu đột nhiên nghẹn lời.
 
Cô vốn định mặc một bộ váy đen đơn giản, nhưng mà, từng hàng váy đừng nói màu đen, đến tông màu tối đều không có, hình thức kiểu dáng vừa lúc thích hợp nữ sinh nhỏ thanh thuần mười mấy tuổi.
 
Tê Diệu ngón tay run rẩy chỉ một vòng, cứ thế mà vẫn không tìm được váy phù hợp thẩm mỹ của cô.
 

Mẹ Tê vỗ bàn một cái thay cô quyết định: “Váy vẫn là mặc trên người mới đẹp, bảo bối, con cũng thử một chút đi! Tới tới tới, mẹ mặc quần áo cho con!”
 
“Không không không..”
 
Vì mạng sống, Tê Diệu cuối cùng bất đắc dĩ mặc vào một bộ lễ phục là váy nhỏ thuần sắc trắng.

Cầu vai áo tinh tế kéo căng lấy xương quai xanh nhỏ tinh xảo, vải vóc mềm mại vừa lúc ôm trọn lấy vòng eo phảng phất như một véo là có thể bẻ gãy, Tê Diệu không cao lắm, chiều dài làn váy vừa vặn đến đầu gối chênh lệch mấy centimet, lộ ra một đôi chân cân xứng thẳng tắp trắng bóc, tỉ lệ dáng người nổi bật đến hoàn mỹ không góc chết.
 
Cô mang một giày đế bằng nhỏ làm bằng da hươu, không mang giày cao là do mẹ Tê sợ cô đau chân.

Tê Diệu nhớ lại hồi ức mình mang cao gót cao mười mấy centimet còn có thể đạp gió mà chạy..

Quyết định vẫn là nên ngậm miệng không nói tương đối tốt.
 
Lúc Tê Diệu mang giày, nhìn thấy kích thước mới giật mình một cái.
 
Rõ ràng chiều cao không tính là lùn, đôi chân ngược lại là rất nhỏ, chỉ sợ như mấy cô nàng trong truyện cổ tích mới có thể so sánh, cái số đo này mua giày cao gót cũng khó khăn.
 
Mái tóc dài màu đen rối tung ở trên vai, tóc mai bên tai trái kẹp một cái kẹp tóc nhỏ.

 
Sắc môi tự nhiên của Tê Diệu cũng là màu hồng phấn vừa mềm mại lại xinh đẹp, môi anh đào mềm mại căng mọng, cho nên son môi cũng đều không có bôi.

Cô không có bấm lỗ tai, mẹ Tê cũng không dự định xỏ, sợ cô đau.
 
Cô được xếp ngồi ở đằng sau xe, cái bóng chiếu trên cửa thủy tinh, trong lòng rất buồn bực.

Ngày xưa thích nhất bôi môi màu đỏ thẫm, lại phối hợp các loại khuyên tai khoa trương mà xinh đẹp, hiện tại thì ngược lại, sạch sẽ giống như em gái học sinh muốn đi tham gia biểu diễn.
 
“Ái chà, thoạt nhìn Diệu Diệu rất thích cách ăn mặc trang điểm của mình.”
 
Tê Diệu: “…”
 
Vào tới khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố xa hoa, lúc bóng đêm đầu tiên bao phủ cả thành phố, từng chiếc xe sang trọng dừng ở cửa khách sạn.

Người Tê gia lộ diện một cái, khách khứa chung quanh sôi nổi quăng tới ánh mắt vi diệu.
 
Tê Vọng vươn tay, đem người ở chỗ ngồi phía sau dẫn ra tới.
 
Tê Diệu vừa ra trận, liền nhận nhiều cái nhìn chăm chăm từ mọi người.

Đầu tiên là mắt chỉ nhìn thẳng dùng dư quang mà liếc mắt qua một cái, ngay sau đó, sau khi thấy rõ ràng bộ dáng của cô, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi.
 
Tiểu cô nương nhà Tê gia, thế mà xinh đẹp như vậy sao!.