Nốt Ruồi Lệ Nhỏ

Chương 7: Giấy nợ




Lâm Trản móc ví ra: "Lấy em trà chanh."

Nhân viên bán hàng hỏi: "Mấy ly em?"

"Dạ một..."

Thẩm Tức chặt đứt suy tưởng của Lâm Trản: "Hai ly ạ."

Lâm Trản: "..."

Cô cố gắng thuyết phục anh: "Cái này một ly có hai ống hút lận."

Thẩm Tức tỏ vẻ biết rõ nhìn cô: "Tôi biết."

"Tớ không uống." Cô nói: "Một ly hai ống hút cho cậu còn chưa đủ hả."

Thẩm Tức: "..."

Lâm Trản nói một cách chính trực: "Bạn học Thẩm Tức, có phải cậu đang nghĩ gì bậy bạ đúng không."

"Chúng ta là những thanh niên ưu tú của Đảng nên phải nhìn nhận vấn đề một cách ngay thẳng đấy nhé."

"Phải thanh lịch vào."

Nguy hiểm quá, suýt nữa lộ rồi.

Thẩm Tức: "..."

Nói xong, vì để tránh ngượng ngùng, Lâm Trản bước sang một bên đợi anh.

Kết quả khi anh đi lấy nước, Lâm Trản mới nhận ra anh cũng mua cho cô một ly trà sữa.

Cô mở miệng muốn nói gì đó.

Thẩm Tức: "Nãy cậu chưa lấy tiền thối, chung quy vẫn là tiền của cậu."

Có nghĩa là vấn đề xe đạp đã giải quyết xong xuôi.

Lâm Trản: "Nhưng ly trà chanh chỉ có vài tệ, tiền sửa xe của cậu đắt như vậy sao có thể để cậu gánh hết được?"

Thẩm Tức cau mày hỏi lại; "Vậy cậu định thế nào?"

Lâm Trản suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Để tớ viết giấy nợ cho cậu nhé!"

Cô dựa trên bàn của cửa hàng, viết một cách nguệch ngoạc ở mặt sau thẻ tích điểm.

Cây bút bi màu đen lại đúng lúc làm nổi bật lên hoa văn trên thẻ tích điểm.

Thẩm Tức cầm lấy cái phiếu rồi nhìn bóng dáng vội vàng bỏ chạy của cô.

Mặt trước phiếu, cô thay logo của tiệm trà sữa bằng một hoa văn.

Có thể thấy đó là một ngọn đèn bị tắt.

Mặt sau là chuỗi dãy số quen thuộc – vẫn là thông tin liên lạc của cô.

Nhưng mà lần này có điều chỉnh lại một chút.

Wechat, QQ, số điện thoại.

Có đủ cả.

*

Lâm Trản – người đã để lại cả ba phương thức liên lạc nhưng vẫn không nhận được bất kỳ lời mời kết bạn mới nào.

Trịnh Ý Miên tức tới mức chẳng buồn tranh cãi, nghe cô kể xong liền gửi tin nhắn qua.

【Cậu có ngốc không vậy? Có người nào theo đuổi người ta mà để lại thông tin liên lạc của mình không hả? Cậu phải để cậu ta lưu thông tin liên lạc của cậu mới đúng chứ! 】

Lâm Trản: 【Số điện thoại của tớ quý giá lắm đó, biết bao nhiêu người muốn mà tớ không cho đâu. 】

Trịnh Ý Miên: 【Bộ giống nhau hả? Đó là người khác theo đuổi cậu, còn bây giờ là cậu đang theo đuổi người ta. 】

Trước khi cô kịp trả lời, Trịnh Ý Miên lại gửi thêm một tin nhắn khác: 【Còn cảm thấy tự hào phết đấy nhỉ? 】

Lâm Trản: 【Tớ cũng có nghĩ giống cậu rồi...nhưng mà mỗi lần nước đến chân, tớ thực sự rất xấu hổ. Hơn nữa, chắc hẳn là cậu ấy đã gặp rất nhiều người xin thông tin liên lạc, so với nhau thì cách của tớ chẳng phải là tinh tế và mới mẻ ư?】

Trịnh Ý Miên: 【Mạch não của cậu... 】

Lâm Trản: 【Cho dù không thể khiến cậu ấy thích tớ, tớ cũng phải khiến cậu ấy nhớ kỹ tớ. 】

Cô tự biết bản thân chẳng có bao nhiêu phần thắng nên chỉ có thể đi đến đâu hay tới đó.

Bình thường, cô chẳng biết con gái theo đuổi con trai như thế nào, song điều đó không là vấn đề gì cả. Chẳng ai quy định con gái phải theo đuổi con trai theo khuôn khổ nhất định.

Việc cô thích anh là điều độc nhất.

*

Mấy lần luyện đẩy tạ sau đó Lâm Trản đều thận trọng hơn, luôn để mắt đến những thay đổi của các vật thể xung quanh.

Một ngày trước đại hội thể thao, Lâm Trản nói với Trịnh Ý Miên: "Sinh hoạt hằng ngày của tớ bây giờ đã biến thành: Vẽ tranh, đẩy tạ và Thẩm Tức."

Lại suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: "Không theo thứ tự nào cả."

Trịnh Ý Miên: "..."

"Sắp được giải thoát rồi, cố lên."

Tối đó, cô đi mua đồ ăn vặt với Trịnh Ý Miên.

Mua xong, Lâm Trản nghĩ ngợi: "Tớ có nên mua một phần cho Thẩm Tức không?"

Trịnh Ý Miên: "Muốn mua thì mua đi, cơ mà tớ phải nhắc cậu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người đưa nước cho cậu ấy, cậu..."

Lâm Trản nghĩ sang hướng khác: "Vậy tớ không đưa nước là được chứ gì!"

Trịnh Ý Miên: "Vậy đưa gì?"

Lâm Trản: "Một thứ mà không ai có khả năng đưa cho cậu ấy."

Hai người cùng lúc liếc nhìn kệ hàng trong siêu thị.

Lâm Trản: "...Tớ chuồn trước."

Vì đã định bụng tặng một thứ không hề tầm thường nên Lâm Trản quyết định mua một cái còi.

Nếu anh không cần, thì tự cô lấy nó cổ vũ cho anh.

Lúc người khác thi đấu chỉ có nữ sinh hò hét cổ vũ, đợi Thẩm Tức thi cô ở phía trên khán đài huýt còi tuýt tuýt, dễ dàng áp đảo mọi âm thanh, thực sự là vô cùng oai phong.

Tuyệt vời.

Đối với ý định của cô, Trịnh Ý Miên tỏ vẻ.

"Cậu thích là được."

*

Ngày hôm sau, mọi người tập trung tại địa điểm tổ chức đại hội thể thao.

Lâm Trản dậy thật sớm, một mình bắt taxi đến.

Gọi được taxi, cô mở cửa sau rồi nhét chiếc túi lớn vào trước.

Trong nháy mắt đó, cô mơ hồ nhớ đến nhiều buổi sáng như thế này, một thân một mình đẽo cái túi chứa bảng vẽ và 64 lọ màu vẽ gouache.

Cô nhớ mỗi lần Hoàng Sâm khen cô xong đều sẽ nói với mọi người rằng: "Thế nhưng các bạn đừng bắt chước phong cách lên màu của Lâm Trản nhé. Tranh của em ấy ám màu u tối quá thể. Học không được sẽ biến vẽ hổ thành chó đó."

Lần đầu tiên Tôn Hồng còn thắc mắc hỏi: "Vậy sao bức tranh xám xịt như thế lại được điểm cao tới thế thầy?"

Mọi người đều biết kỳ thi chung thích phong cách vẽ tươi sáng hơn. Còn phong cách của cô khá kén.

Hoàng Sâm suy nghĩ phải nói thế nào để có thể giảm thiểu sự tổn thương tới mức thấp nhất với người học trò này, lát sau ông mới trả lời: "Bởi vì vật thể em ấy đắp nặn ra rất tốt, như thể chúng ở trước mắt ta vậy, không có điểm nào chê cả. Thứ hai, em ấy vẽ vô cùng có cảm xúc."

Tôn Hồng không ngần ngại học hỏi: "Em cũng nghĩ vậy, cơ mà sao tranh của cậu ấy có cảm xúc tới vậy được hay thế?"

Hoàng Sâm nhịn xuống hết lần này đến lần khác cuối cùng lời ít ý nhiều phun ra hai chữ.

"Tài năng."

Nói cách khác, phong cách vẽ lẫn khả năng phối màu xuất sắc của cô đều xuất phát từ tài năng và sự nỗ lực.

Nói một cách dễ hiểu hơn thì là miếng cơm trời ban.

Thế nên cô thường xuyên nhận được những ánh mắt ghen tị, bất mãn. Cô biết rất nhiều người thấy điều đó không công bằng.

Song chỉ bản thân cô mới biết ông trời đã công bằng với mình như thế nào.

Nghĩ đến đây, cô lắc đầu không nghĩ nữa.

Cô không muốn chút chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của mình bèn thả lỏng vỗ vỗ má, nở một nụ cười.

Vì vẽ tranh mà linh hồn cô như bị chia làm hai nửa.

Một nửa là tình yêu chân thành với nó, nửa còn lại là áp lực của "khôn làm cột cái, dại làm cột con" mang lại.

Dường như cuộc sống cũng bị chia làm hai nửa.

Một nửa là trước ánh đèn, cô tỏa sáng nhận hết thảy vinh quang, và nửa còn lại, sau những ánh đèn đó là sự rèn luyện ngày đêm.

May là xưa nay cô luôn là người lạc quan, dù có căng thẳng đến đâu, cô luôn có thể vượt qua nó một cách nhanh chóng bằng cách khóc mấy trận hoặc tự cố gắng giải tỏa.

Miễn không nghĩ về những chuyện đau đớn nữa thì sẽ không cảm thấy áp lực.

Trước đây, cô còn phàn nàn với đám Trịnh Ý Miên, nhưng bây giờ tốt hơn rồi, chỉ cần được nhìn thấy Thẩm Tức thì bao muộn phiền đều quét sạch.

*

Taxi đến nơi.

Khi tài xế đưa tiền thối, thuận tiện nhìn thoáng qua túi của cô.

"Hôm nay các cháu đi huấn luyện quân sự à? Để cô bé như cháu xách theo nhiều đồ như vậy."

Lâm Trản cười cười: "Dạ không sao, cũng không nặng lắm."

Mấy cái thứ đồ ăn vặt này dẫu sao cũng nhẹ hơn màu vẽ.

Cô đeo túi gia nhập vào trong đoàn người, mọi người gần như đã đến đông đủ, cô với Trịnh Ý Miên trò chuyện được vài câu, lớp trưởng đã bắt đầu điểm danh.

"Đủ rồi, đi thôi chúng ta lên phía trước ngồi."

Chỗ ngồi được sắp xếp vô cùng có tâm, lớp 1 ở phía trước lớp 3.

Lâm Trản lòng nhộn nhạo nghĩ, biết đâu may mắn Thẩm Tức ngồi trước cô luôn.

Nếu không được may mắn...

Cô nhờ người đổi chổ.

Tóm lại cô muốn ngồi chung với anh.

Khi mọi người trong lớp 1 đến đông đủ, Lâm Trản phát hiện Thẩm Tức quả nhiên ngồi trước mặt mình.

Co mà đáng tiếc là Thẩm Tức quá bận rộn, từ đầu tới cuối, ngoài việc đặt túi xuống chỗ ngồi thì anh hoàn toàn không dính tới chỗ này nữa.

Nhìn ánh mắt đang chạy quanh của Lâm Trản, Trương Trạch ân cần nhắc nhở: "Thẩm Tức ở sân số 5."

Lâm Trản: "Cậu ấy làm trọng tài hả?"

"Đúng vậy" Trương Trạch nhai kẹo cao su, trầm ngâm nói: "Khuyên cậu nhanh chóng tới chỗ cậu ấy đi, nãy tớ mới thấy Dư Tinh lớp 5 đứng dậy đó."

Lâm Trản: "...Dư Tinh là ai?"

"Ngay cả Dư Tinh mà cũng không biết, thông tin của cậu ít ỏi quá đấy." Trương Trạch vỗ tay: "Đối thủ cạnh trạnh hay còn gọi là tình địch."

Lâm Trản đứng dậy, lại không biết phải nói cái gì: "Vậy tớ phải nói gì với cậu ấy đây?"

Trương Trạch: "Cứ nói là cậu tới làm quen sân thôi, dù sao cậu cũng phải thi môn đẩy tạ mà."

Lâm Trản lập tức quyết định: "Ok, tớ đi trước. Cảm ơn cậu nhé."

Trương Trạch xua tay: "Không có gì, chúc cậu có thể kết thúc sự nghiệp độc thân của Thẩm Tức càng sớm càng tốt. Tớ tin cậu!"

Lúc Lâm Trản đi xuống khán đài, cô nghe thấy phía trên có chàng trai huýt sáo gọi mình.

Có mấy đứa lận, đoán chừng là một đám chơi với nhau.

Cô phớt lờ, thậm chí không nhìn lên mà đi thẳng xuống dưới.

*

Thời điểm Lâm Trản đến sân số 5 rất khéo.

Tại sao nói rất khéo ư? Vì Dư Tinh đang đưa cho Thẩm Tức một chai nước suối.

Nước vẫn còn lạnh đang nhỏ giọt.

Khá lắm, còn có chút bản lĩnh đấy, biết trường cung cấp nước thường nên cố ý mua nước lạnh.

Một khi món quà đã hấp dẫn thì người ta đặc biệt dễ dàng mắc bẫy.

Lâm Trản đứng sang một bên nhìn thoáng qua Dư Tinh.

Nhan sắc bình thường, cặp kính áp tròng màu đen khiến đôi mắt to gấp đôi, mái tóc dài hơi xoăn xõa ra phía sau.

Rất nhanh Lâm Trản đã kết luận trong lòng rằng cô ta không đẹp bằng cô.

Thẩm Tức lịch sự từ chối: "Tớ có rồi, cậu giữ lại cho mình đi."

Dư Tinh nhún vai, giọng nói du dương: "Được rồi."

Cô ta cố vặn nắp nhưng phát hiện không được, lại đưa chai nước qua lần thứ hai: "Có thể giúp tớ vặn chút được không?"

Thẩm Tức hơi cau mày không kiên nhẫn, đúng lúc Lâm Trản bắt được, cảm thấy đã đến lúc phải ra mặt rồi.

"Cậu ấy bề bộn nhiều việc, để tớ giúp cậu vặn nhé!" Lâm Trản canh đúng thời cơ bước tới, nở một nụ cười thân thiện.

"Hả...à...được rồi..." Dư Tinh nói: "Tớ sợ cậu..."

Chưa nói hết câu, Lâm Trản đã nhanh chóng vặn nắp chai ra, sau đó trả lại.

Sợ cô vặn không ra à?

Điều đó là không thể nào.

Hiển nhiên Dư Tinh chưa từng gặp qua người nào dứt khoát như vậy, cô ta nhất thời chết lặng, hồi lâu không nói gì.

Thẩm Tức đang quay lưng nghe rõ ràng động tĩnh phía sau, khi anh cúi đầu ghi chép số liệu, khóe môi cong lên hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Không lâu sau, Dư Tinh rời đi rồi quay lại, lần này còn cầm theo bình nước.

Hôm nay cô ta đã đánh cược với bạn bè nhất định phải để Thẩm Tức vặn nắp giúp mình, nên làm sao cô ta có thể vì chút chuyện này đã chịu thua được.

Bình nước này vừa nãy cô ta đã cố ý nhờ một chàng trai khác vặn chặt lại, lần này sẽ không mở dễ dàng được đâu.

Sau khi đưa bình nước sang, Lâm Trản lại chẳng cần tốn nhiêu sức mở nó ra.

Dư Tinh:...

Nhìn vẻ mặt đầy bối rối của cô gái, Lâm Trản đầy hảo tâm nhắc: "Sức tớ mạnh lắm."

Thôi không cần nhiều lời với cô ta nữa, Lâm Trản ngẩng đầu, phát hiện cuộc thi sắp bắt đầu.

Lúc này, Thẩm Tức ở phía trước quay người đi tới chỗ Lâm Trản.

Lâm Trản phát giác anh đang nhìn chằm chằm vào...cái còi trên cổ cô.

Thẩm Tức sải bước tới, đưa tay ra: "Còi."

Lâm Trản bỗng chốc không phản ứng kịp, cởi chiếc còi đang đeo trên cổ xuống đặt vào lòng bàn tay anh.

Khoan đã...

Hình như vừa nãy mình mới...thổi cái còi này...