Nốt Nhạc Của Chúng Ta

Chương 7: Hợp tác




Linh Lan đỡ cậu lên lưng của Trường Huy, cậu ta nhanh chóng cõng bạn lên phòng y tế, mọi sự chú ý dồn hết vào người của Duy Bắc. Sân trường không vào hàng vào lối, Vân Dung đứng theo dõi càng hoang mang hơn. Danh sách học sinh tham gia còn chưa kịp đọc mà mọi người đã giải tán nhanh vậy rồi, vì đứng ở phía xa nên Vân Dung không nhìn rõ sự việc. Chớp nhoáng Hà Anh đã đứng trước mặt cô ta, Hà Anh thở hồng hộc làm Vân Dung khó hiểu.

"Thằng Bắc lớp A6 bị ngất, giờ mọi người đang đưa lên phòng y tế." Nhịp thở không kịp điều chỉnh, Hà Anh nói một mạch.

Nghe thông tin như sét đánh ngang tai, Vân Dung nhất thời không phản ứng được một lúc sau mới chạy đi xem, lại một lần nữa Hà Anh phải đuổi theo.

Đến phòng y tế, thầy phụ trách không có ở trong phòng nên phải đợi mấy phút. Cô Hương khi nghe tin thì sốt sắng chạy qua xem học trò mình tình hình thế nào, cô sờ vào trán cậu rồi đo với trán mình thì hai cơ thể chênh lệch nhiệt độ rất nhiều. Cùng lúc đó thầy Đặng y tá đã có mặt, khám sơ qua thầy phán có thể do vận động nhiều và đứng dưới nắng khá lâu nên dẫn đến kiệt sức và ngất đi.

Thầy Đặng tháo chiếc kính rồi cài vào túi áo: "Tình hình này tôi nghĩ nên gọi người nhà để phòng tránh bất trắc, với lại nhiệt độ cơ thể của bạn ấy khá cao." Trao đổi với cô Hương, cô quyết định gọi phụ huynh lên đưa bạn về.

Linh Lan nhìn người đang nằm trên giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm về phía giường bệnh, nhìn mọi người xung quanh nét mặt vô cùng hoảng sợ. Thầy giáo cố gắng trấn an mọi người rồi đuổi hết cả lũ về lớp.

Lúc đi ra khỏi cửa phòng cô có bắt gặp Vân Dung, nét mặt có vẻ rất lo lắng cho người nằm trong kia, cô bất giác lắc đầu. Lại một lần nữa cô bị Vân Dung ngăn lại, lần này này Vân Dung hỏi cô về tình hình của Duy Bắc, Linh Lan tuy không quen biết nhưng vẫn trả lời về sức khỏe hiện tại.

Nói xong cô cùng đám Thúy Anh về lớp, trong lúc đi về mọi người có thảo luận một số chuyện.

"Tuy rằng bạn bị ngất nhưng tao cá lần này chị em tao thắng rồi!" Dựa vào tình hình hiện tại và phân tích chiều sâu của Lan Chi, cô ấy chắc chắn tỷ lệ Duy Bắc cho dù có được vào trong danh sách thì cũng bị xóa tên.

"Ốm có một ngày thôi chứ đâu cả tuần được, đám chúng mày ngang như cua ấy!" Đám con trai lại nghĩ theo chiều khác, dù sao cơ thể con trai cũng mạnh mẽ hơn cho dù có ốm cũng chỉ ngày đầu là nặng, mấy ngày sau là nhẹ. Với lại Duy Bắc khỏe như trâu, nếu mà cậu ốm nặng thật hội anh em sẽ đến thăm cậu.

Lan Chi quay qua hỏi Linh Lan: "Ý của mày thế nào?"

Linh Lan cười mỉm, nhỏ nhẹ đáp: "Bạn đang ốm chúng mày còn lôi bạn ra cá được thì tao còn gì mà nói."

Cũng có thể là đám Lan Chi đã cược đúng, nếu là cô thì cô cũng sẽ tìm cách để thoát khỏi vòng vây nguy hiểm đó. Ngày hôm nay Bắc ngất chắc sẽ có hai trường hợp.

Thứ nhất, cậu ốm thật, sau khi đi uống nước xong thì cậu có ra sân chơi bóng chuyền đánh cùng đám con trai mấy trận xuất tiết.

Thứ hai, cái ôm này là giả, đơn giản vì bản thân Duy Bắc biết mình sẽ nằm trong danh sách đó, nên cố tình giả ngất để đánh lừa mọi người. Khiến cho hiện trường náo loạn, Vân Dung trở tay không kịp.

Nếu sự thật giống như điều thứ hai thì nhất định... tên này rất gian xảo!!!

Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời nắng to và mang theo không khí nóng, lúc cuối tiết năm ngoài trời có mây đèn mờ mờ. Trên đường đi về cũng chẳng ai nghĩ trời sẽ mưa, vậy mà đi được nửa đoạn đường những hạt mưa đã rơi tí tách tí tách. Phi xe vào trong láng để xe của nhà cô thở phào, ngoài trời bắt đầu đổ mưa to. Cái nóng cũng dịu đi hẳn, không khí man mát dễ chịu.

Như một thói quen từ nhỏ, khi đi em hỏi khi về em chào, Linh Lan chào bố mẹ xong rồi lên xong thay quần áo. Lúc đi qua phòng của nhỏ em, theo quán tính cô thò đầu vào bên trong, thoát một cái Minh Khuê đứng trước mặt, dọa cô bắn người ra đằng sau không may đập đầu vào cửa.

Cú va đập bất ngờ, Linh Lan lấy tay xoa sau đầu cũng may không xảy ra gì nghiêm trong, thấy mình gây ra tai họa Minh Khuê chạy đến xem chị mình thế nào và liên tục nói xin lỗi.

"Bỏ đi, lần sau có dịp tao trả thù lại mày!"

Lúc cô định quay đi chợt để ý trên đầu của Khuê đeo cái bờm có hình quả chuối trong rất vô tri.

"Cái này mày mua ở đâu vậy?"

"Em mua mười nghìn một cái ở quán trước cổng trường bọn em, chị thích không?"

Tiếng "woa" phát ra cô lấy cái bờm trên đầu em gái rồi đội lên đầu mình, vốn dĩ định đeo thử rồi mang vào phòng soi gương thì bị Minh Khuê chặn lại: "Nếu chị thích em cho chị với giá mười lăm ca, không thì trả đây!"

Nói xong Minh Khuê đứng một chống tay một tay chìa ra xin tiền, không khác gì dân đòi nợ cả. Cô "xùy" một tiếng: "Lát tao đưa cho."

Cuộc giao dịch thành công, vậy là hôm nay tự dưng có mười lăm nghìn, Minh Khuê nghĩ rằng nên mở một kinh doanh nhỏ bán đồ linh tinh kiếm thêm thu nhập. Mai mốt thành tỷ phú lập nghiệp ở tuổi mười bốn.

Nghĩ thôi đã sướng run người, Minh Khuê nhảy chân sáo về phòng lên kế hoạch.

Linh Lan đeo bờm chuối vào căn phòng đối diện, ném cặp sách lên giường rồi nhìn ra ngoài ban công, trời vẫn đổ mưa. Quần áo đi đưỡng cũng dính mưa bị ẩm, vội đem cặp để lại ghế còn mình thì lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay đồ.

Gâu gâu gâu gâu...

"Mày sủa cái gì?" Duy Bắc cầm Bạch Tuyết trong tay làm hành động phi tên lửa, hai cái chân trước hai chân sau bị cậu nắm lại làm mấy hành động "dày vò" con chó con, Bạch Tuyết còn nhỏ không có khả năng phản kháng chỉ biết mỗi sủa để cầu cứu bố mình nhưng thằng Phê vẫn nằm ngủ say mê trước quạt.

Trang thái hiện tại của cậu đang rất tốt, thay vì đứng dưới sân trường nghe lảm nhảm thì nên ngủ một chút cũng không sao.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi khiến Duy Bắc bật cười một mình, Bạch Tuyết nhìn cẩu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Cho đến lúc có giọng nói xuất hiện làm cậu bình thường trở lại.

"Mày khỏe rồi sao?"

Linh Lan thay quần áo xong thì ra ban công hóng mát, vừa hay gặp đúng lúc Duy Bắc đứng cười một mình.

Đôi mắt Duy Bắc nhíu lại, tay đưa lên trán xoa đầu, cậu quay lại đối diện với Linh Lan.

"Có đỡ đâu mà khỏe, sao mày về sớm vậy?"

"Mười một rưỡi tao không về chả lẽ ở lại đấy uống nước chè. Nhưng mà tao thấy mày đừng giả vờ nữa được không? Dù gì tao cũng thấy rồi."

Vừa dứt lời Duy Bắc đã công môi cười, tay cầm con cún xoa xoa cằm nó: "Chào cô đi con."

Bạch Tuyết nghe hiểu chuyện liền sủa lên, cái chân nhỏ dơ lên giống như đang chào.

Linh Lan: "..."

Cậu đứng vuốt ve Bạch Tuyết: "Tôi muốn nhờ cậu một chuyện."

Tiếng mưa to lấn áp cả tiếng người nói, Linh Lan nghe được mang máng nhưng không rõ liền đưa tai ra hỏi lại. Hai nhà gần rất gần nhau, hai cái ban công cách nhau tầm bốn năm mươi xen-ti-mét, thấy vậy cậu liền tiến lại gần hơn nói to hơn ban nãy, thế nhưng Linh Lan lại một lần nữa không nghe thấy.

Lúc này, cậu với tay đến mặt cô giữ mặt rồi nói thật lớn, giọt nước mưa rơi qua kẽ hở của hai mái hiên rơi vào mái tóc của hai người. Linh Lan vội tách ra.

Muốn trêu cậu hả, cậu làm cho hết hồn luôn: "Mày nghe rõ chưa?"

Lau nước mưa trên đầu đi, cô đáp: "Mày muốn nhờ cái gì? Chuyện làm được thì tao sẽ làm không làm được thì thôi."

Cậu cười nói: "Yên tâm chuyện này dễ lắm."