Editor: bevitlangthang
Bởi vì Lý Toàn là nửa yêu, cũng không giống con người mười tháng mới sinh con. Đại phu kiểm tra xong, phỏng chừng dự tính ngày sinh là tuần đầu của tháng 10. Mang thai gần sáu tháng, bảo bảo trong bụng liền ra đời.
"Sáu tháng...... Kỳ lạ ghê?" Lý Toàn nằm trên ghế mây, sờ sờ bụng đang động đậy của mình.
Chuyện khách điếm gần đây đều do Đại Lan xử lí, bởi vì Hoài Tân bắt buộc yêu cầu nên Lý Toàn đành phải ở nhà tịnh tâm sinh con. Ban đêm ăn cơm xong, hai người liền ngồi trên ghế mây ở đình viện dưới tàng cây hóng mát.
"Sao kỳ?" Hoài Tân ngồi trên ghế mình, duỗi tay qua nắm lấy tay Lý Toàn.
"Thời gian mang thai sáu tháng, đối với con người hình như rất ngắn, còn đối với xà thì lại quá dài." Lý Toàn nói. Không phải cậu ghét bỏ con của mình kỳ quái, chỉ là trong lòng có chút tò mò.
"Chắc là lấy trung bình chăng?" Hoài Tân cười rộ lên, "Nói như vậy, không phải bảo bảo của chúng ta rất lợi hại sao."
"Nói bậy......" Lý Toàn bất đắc dĩ nhìn hắn, thật không biết hắn nghĩ đâu ra được câu đó, "Nói về chuyện này, ngươi nghĩ xem bảo bảo sẽ là con trai hay là con gái đây?"
"Ta không sao cả, chỉ cần là ngươi sinh, ta đều thích. Nếu như là con gái, nó sẽ giống như tiểu Đào Mạt vậy, nếu là nam, ta hy vọng nó sẽ giống Đại Lan." Hoài Tân nói.
"À...... Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói giống ta......" Nghe được người Hoài Tân nói là Đại Lan, biểu tình Lý Toàn liền suy sụp xuống. Tính cách giống Đại Lan cũng không phải không tốt, hắn vừa ôn nhu vừa giỏi, không giống mình, cái gì cũng không có, vừa ngốc vừa nhát gan...... Nhưng khi Hoài Tân nói như vậy, trong lòng cậu vẫn có chút không vui.
"Bởi vì trong lòng ta ngươi là độc nhất vô nhị chứ sao, ta muốn độc chiếm mọi thứ của Đại Tráng."
"Tại sao lại là Đại Tráng!" Lý Toàn xấu hổ nhìn Hoài Tân, lâu như vậy rồi tại sao hắn vẫn không chịu buông tha nhũ danh của mình.
"Ha ha ha ha, có gì không tốt sao, rõ ràng rất đáng yêu." Hoài Tân cười to vài tiếng, hắn chính là thích nhìn bộ dáng xấu hổ thẹn thùng của Lý Toàn, "Bất quá, vừa rồi là nói giỡn. Bảo bối của chúng ta chắc chắn sẽ giống ngươi, cũng là người độc nhất vô nhị, vừa không giống tiểu Đào Mạt, cũng không giống Đại Lan, bảo bảo sẽ đặc biệt giống ngươi."
Người này càng ngày càng biết nói lời âu yếm, Lý Toàn cũng có chút bối rối.
"Ta, chúng ta còn chưa đặt tên cho bảo bảo đâu!" Lý Toàn vội nói.
"Bởi vì còn chưa biết là nam hay nữ mà. Bất quá, ngươi muốn đặt tên gì?" Hoài Tân duỗi người, nói.
"Ta không biết...... Ta không biết chữ......" Lý Toàn có chút thẹn thùng mà sờ sờ mặt mình.
"Ta sẽ dạy cho ngươi, còn phải dạy ngươi cách khống chế sức mạnh của mình nữa." Hoài Tân nói. Sau khi Lý Toàn có được yêu lực của hắn xong liền phát hiện mang thai, bởi vậy Hoài Tân chỉ dạy cậu một số chiêu thức, những thứ khác vẫn chưa kịp học. Vì để sau này lỡ như cậu gặp phải nguy hiểm thì có thể tự cứu mình, Hoài Tân vẫn hy vọng cậu sẽ nhanh chóng học được phép thuật.
"Ừm!" Lý Toàn cười gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, bụng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn. Lý Toàn đau đến bắt lấy tay Hoài Tân, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, sắc mặt trắng bệch.
"Hoài Tân, đau......" Tay khác của Lý Toàn run rẩy mà sờ lên bụng mình, thấp giọng nói.
"Muốn sinh?!" Hoài Tân khẩn trương lên, cũng gắt gao mà nắm lấy tay cậu, "Ta đi gọi bà mụ*." (bà đỡ đẻ)
"Ta...... Ta sợ quá...... Đau quá......" Lý Toàn đau đến nhịn không được chảy nước mắt, "Bụng muốn nứt ra rồi...... Ô......"
"Đừng sợ, ta không đi, ta để Đại Lan đi tìm bà mụ." Hoài Tân bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, dùng ngón tay chọt nhẹ lên trán Lý Toàn. Một dòng nước ấm mạnh mẽ tiến vào thân thể, hô hấp Lý Toàn bình phục lại, bụng cũng không còn đau như lúc nãy.
Đây là pháp thuật cao cấp làm tê liệt cơn đau, nếu không phải Hoài Tân sống đã đủ lâu, cũng rất khó học được.
Hoài Tân dùng phép thuật ngàn dặm truyền âm nói cho Đại Lan, để hắn đi tìm bà mụ, lúc này mới ôm Lý Toàn trở lại phòng.
Bắt được tin Đại Lan vội vã dẫn theo bà mụ tới, bà mụ tới rồi, lập tức đuổi Hoài Tân và Đại Lan ra ngoài phòng nấu nước.
"Tiểu nha đầu, bụng không đau sao? À...... Thì ra là phép thuật làm tê liệt...... Thì ra lão công nhà ngươi cũng là một tên yêu quái rất lợi hại nha." Bà mụ không do dự cởi quần Lý Toàn ra, tách hai đùi cậu ra, kiểm tra bên trong.
Thân thể bị bại lộ trước mặt người khác ngoại trừ Hoài Tân, làm Lý Toàn có chút xấu hổ, cậu theo bản năng mà khép khép chân lại, lại bị bà mụ mở ra: "Xấu hổ cái gì, lão bà như ta có gì mà chưa thấy qua."
"A......" Lý Toàn đỏ mặt ngoan ngoãn mà phó mặc cho bà mụ.
Không nghĩ tới bà mụ kiểm tra một hồi liền mở cửa đi ra ngoài, để lại Lý Toàn ở trong phòng không hiểu gì.
Bà mụ vẫy tay, ý bảo Hoài Tân lại đây. Bà ghé sát vào Hoài Tân, nhỏ giọng nói: "Cửa tử cung còn chưa mở ra, ngươi đi giúp hắn đi."
"Giúp sao?" Hoài Tân có chút ngốc, thành thật hỏi.
"Ngày thường hai ngươi làm sao thì bây giờ làm vậy, làm sâu một chút."
"Hả......? Sao làm sâu được?" (=)))
"Còn muốn lão già ta nói rõ ra hả?! Ngươi đâm tới tử cung của hắn đi, giúp hắn mở rộng tử cung, bằng không hắn sẽ rất mệt." Bà mụ mắt trợn trắng.
Hoài Tân kinh ngạc nhìn bà: "Không sao chứ?"
"Vốn dĩ không nên như vậy, nhưng nếu ngươi có thể sử dụng phép tê liệt, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ta ở bên ngoài chờ, cửa tử cung mở ra thì đi ra kêu ta."
Hoài Tân nhận được mệnh lệnh, để Đại Lan tiếp đón bà mụ, chính mình nhanh như chớp chạy vào trong phòng.
"Hoài Tân! Bà bà...... Tại sao lại đi ra ngoài?" Lý Toàn nhìn hắn giống như cọng rơm cứu mạng mình, vội vàng hỏi.
"Bà bảo ta giúp ngươi mở cửa tử cung ra." Hoài Tân nói xong, kéo lưng quần mình ra.
"Hả?" Lý Toàn khó hiểu nhìn hắn, không rõ vì sao lại phải cởi quần.
Hoài Tân tới gần Lý Toàn, hôn lên bờ môi của cậu, nói: "Đừng lo lắng, ta muốn vào."
Lý Toàn vừa định hỏi hắn là có ý gì, Hoài Tân liền nằm sấp trên người cậu, cắm côn th*t vào trong hoa huy*t sưng to.