Lý chính cùng tộc lão đến giống như gặp được tâm phúc, làm cho Lữ thị bình tĩnh hơn không ít, phản ứng lại cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc, năm mươi lượng bạc nha, cũng đủ cho nhà bà tiêu xài được mười mấy năm, vậy mà giờ liền không có như vậy, ngay tức khắc nước mắt nước mũi chảy ra, ngồi xuống đất bắt đầu râm ran khóc: "Lý chính, bốn vị tộc lão, các ngài đến đây làm chủ cho chúng ta nha, tên trộm này ban ngày ban mặt lại dám đột nhập vô nhà trộm bạc, năm mươi lượng bạc của nhà chúng ta nha, năm mươi lượng bạc như vậy liền không có, các vị đến làm chut cho ta nha.."
Bà khóc tê tâm liệt phế, lý chính đành phải mở miệng trấn an, "Tẩu tử Phương gia, ngươi yên tâm, chúng ta cũng không có ý định buông tha cho kẻ trộm này."
Thấy lý chính cùng tộc lão đến, mặt Ngô thị cùng Lưu thị hoàn toàn trắng rồi, cả hai đều quên chạy ra đỡ bà bà đang ngồi trên mặt đất, trong lòng hai người đều bồn chồn: Lý chính tới xử lý sự tình, còn tộc lão kia tới làm gì, Lưu thị có tật giật mình, thân mình lúc này run rẩy đến độ như muốn co giật, cưỡng chế trấn định lại vài phần, khẽ khom người, "Lý chính, tộc lão, Phương gia chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy làm cho mọi người lo lắng, để ta xuống ruộng tìm đương gia nhà chúng ta trở về, nếu không tâm này của ta thật sự bất an." Nói xong nàng xoay người muốn đi.
Đáng tiếc nàng còn chưa bước ra được nửa bước, phía sau đã truyền đến một đạo thanh âm già nua: "Chậm đã." Người nói chuyện là một lão nhân nhỏ gầy trong tộc lão, đôi mắt của ông giống như không tốt lắm, ánh mắt so với người bình thường có chút bất đồng.
Người đứng gần nhất ngay bên cạnh, Phương Trọng, lúc này mới mở miệng, "Tức phụ Nhị lang, ngươi không cần sốt ruột, thời điểm chúng ta tới đã có người đi tìm Đại lang cùng Nhị lang rồi, ngươi cứ yên tâm ở đây chờ thôi, việc này dù như thế nào cũng phải cấp cho tức phụ Tam lang một cái công đạo."
Ông vừa mở miệng, thân mình Lưu thị chấn động, lại không dám động, chỉ phải dùng ánh mắt cầu cứu hướng tới Ngô thị, đáng tiếc lúc này Ngô thị cũng vì bốn vị tộc lão đến mà làm tâm thần không yên, liếc cũng không dám nhìn Lưu thị một cái, sợ bị mấy vị tộc lão này nhìn ra sơ hở, nơi nào sẽ để ý đến ánh mắt của Lưu thị.
Bởi vì lý chính cùng tộc lão không chịu vào nhà, Phương Diệu cùng Phương An Đồng đành phải đem mấy chiếc ghế trong nhà ra bày biện ở trong sân, cũng không thể để năm vị này đứng nói chuyện được, lúc này Lữ thị đã ngừng nước mắt, nhưng là tại đây trước mặt mấy vị trưởng bối cũng không có chỗ cho bà ngồi, liền đứng yên sang một bên.
Nhìn thấy Lưu thị đang run thành một đoàn, ánh mắt mấy vị tộc lão không tốt cùng lắc đầu, đối với lý chính nói: "Lý chính, sự việc ngày hôm nay chỉ sợ không phải là trộm cắp đơn giản như vậy, có thể hay không để cho lão hủ hỏi trước mấy câu."
Lý chính vội vàng gật đầu: "Lão thái gia, ngài cứ việc hỏi." Mấy vị tộc lão này có thể dễ dàng mặc kệ chuyện trong thôn, hôm nay lại chủ động mở miệng, có phải thật là bởi vì số lượng ngân lượng này quá lớn?
Tộc lão kia lại hướng Lâm Vân Hi nói: "Tức phụ Tam lang, sự việc đaj khái tiểu nha nha đầu Phương Diệu kia ở trên đường đã nói cùng chúng ta rồi, Phương gia thôn chúng ta trước đây chưa có sự kiện trộm cắp nào nghiêm trọng như vậy, mấy bộ xương cốt của chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, ngươi nghĩ kỹ lại rồi tỉ mỉ kể lại cho chúng ta, làm cho chúng ta cũng tham chiếu tỏ tường."
Lý chính kêu người ta là lão thái gia, vậy nàng cứ trực tiếp kêu tổ tông là được, vì muốn diễn chân thật, Lâm Vân Hi quỳ gối một tiếng "thịch" thật mạnh trước mặt năm người, nghẹn ngào nước mắt mà nói: "Lão tổ tông, bởi vì huynh trưởng ta có ý muốn đặt mua một cái phòng ở trong thôn chúng ta, để thuận tiện nên mang tiền giao cho ta bảo quản, ta cũng nghĩ dân phong thôn chúng ta thuần phác, trước nay chưa có chuyện cướp gà trộm chó gì, cho nên ta mới đặt bạc trong ngăn tủ ở trong phòng, sáng nay ta có việc đi tìm đại tẩu, đến thời điểm trở về trong phòng ở liền loạn thành một đoàn, số bạc kia liền không rõ tăm hơi đâu cả, tính ra trước sau cũng chỉ tầm thời gian một chén trà nhỏ, bọn trộm này đúng thật rất nhanh, bạc đó chính vốn ban đầu của nhà huynh trưởng ta, tất cả từ trong tay ta mà mất, nếu không phải không có mặt mũi gặp cha mẹ ta giải thích, ta thật muốn một đầu này đụng chết cho rồi." Vừa nói nước mắt nàng lại chảy xuống dưới, đương nhiên đây là thiệt tình ủy khuất, vì chính mình cũng vì nam nhân ở biên cương xa xôi kia, nàng cũng muốn sống tốt ở Phương gia, đáng tiếc người khác lại không dung được nàng, nếu còn để như vậy nữa thì An Đồng cùng Phương Diệu sẽ bị tính kế không có kết cục tốt, nàng cần phải tranh đua một lần.
Nghe nàng nói xong, lại nhìn sang tức phụ Nhị lang đang đứng một bên đến thất hồn lạc phách kia, lý chính liền có chút minh bạch, tức phụ Tam lang này mới gả đến Phương gia thôn không nhận thức bao nhiêu người, cho nên người khác cũng không hiểu rõ tình huống của nàng, như vậy khoảng thời gian ngắn có thể biết được Phương gia có bạc thì khả năng chính là người trong nhà. Đại khái bốn vị tộc lão đã sớm biết sự tình mờ ám ở bên trong rồi, cho nên mới không cho mình đi báo quan, lại còn đuổi những người xem náo nhiệt xung quanh nữa, nhìn dáng vẻ thì đây chính là việc xấu trong nhà Phương gia nha, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Nghĩ thông suốt điểm này, lý chính Phương Chính Ngôn lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ngồi ở kia đem sự tình đều giao ra, đây chính là liên lụy người trong nhà Phương gia bọn họ, nặng hay nhẹ thì hắn là người ngoài xử lý cũng sẽ bị dính đến oán trách, việc này hắn không tốt nhúng tay vào, cuối cùng là cái dạng gì cũng tính để tộc lão nói.
Nghe xong Lâm Vân Hi nói một phen, bốn vị tộc lão trầm mặc nửa ngày, lão tổ tông vừa rồi hỏi chuyện cùng với hai vị tộc lão khác nói vài câu, sau đó thở dài, "Phương Trọng, ngươi thấy việc này nên làm cái gì bây giờ?"
Tuy rằng trong tộc lão, Phương Trọng có số tuổi nhỏ nhất cũng là người có bối phận nhỏ nhất, nhưng trong bốn người, Phương Trọng cùng nhà Phương Niên Hàn có quan hệ huyết thống gần nhất, lúc này hắn lên tiếng không có gì thích hợp hơn.
Ngay từ lúc bắt đầu sắc mặt Phương Trọng đã âm trầm, biết đây là ba vị tộc lão cho chính mình mặt mũi, gõ gõ tẩu thuốc, trả lời: "Việc bắt trộm bắt tang vật, nếu người trong thôn đã phát động lên đem lộ tiếng gió, vậy bắt đầu lục soát đi, có đào ba thước đất cũng tìm bạc đem trở về, nếu không, khi truyền ra việc này người khác còn tưởng người thôn Phương gia dễ bị khi dễ." Lão gia tử nói xong một hồi liền thở dốc, hán tử trung niên đứng sau hắn nhanh chóng thuận khí cho hắn, thấy mặt lão gia tử đỏ lên, một câu cũng không dám khuyên, khi cái tính tình của lão cha bướng bỉnh lên thì mặc kệ là ai khuyên đều không được.
Người tộc lão vẫn luôn rũ mắt kia không biết khi nào mở mắt, bộ dáng tuổi già sức yếu rất có khí thế của lão thần tiên trong bức tranh tết, lão gia tử nâng mí mắt lên nhing nhìn các thần sắc khác nhau của mấy người trong viện, sau đó trầm giọng nói: "Nếu như các ngươi có chuyện gì nói thì hiện tại nói còn kịp, nếu thật ngay cả vật chứng đều thu được, thì việc này không có đơn giản như vậy." Nói xong không biết là cố ý hay vô tình nhìn lướt qua Lưu thị đang đỡ tường, sau đó nhắm hai mắt lại, người càng thêm lớn tuổi lại càng mềm lòng, nếu là sớm hơn mấy năm thì ông chắc chắn không nhiều lời những câu này, haiz.
Lưu thị kia bị liếc mắt một cái hai chân liền run lẩy bẩy, lúc này nàng ta chỉ gắng gượng chống đỡ thôi, dựa theo lời đại tẩu nói mà làm, cho dù có lục soát ra bạc thì nhà lão tam làm sao nhận ra, chỉ cần chính mình cắn chặt không thừa nhận, bọn họ cũng không thể làm được gì mình.
Lúc này, hai anh em Phương Khánh Lâm cùng Phương Nguyên Võ đã được người tìm trở về, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cái cuốc hai người cũng chưa lấy liền trực tiếp nhanh chóng chạy trở về, vừa tới sân đã thấy tình thế này, đầu hai người đều ong lên một tiếng, lúc này Phương Nguyên Võ cũng khong rảnh lo cái gì thất lễ với chả mất lễ, khom người hành lễ với năm người kia, "Lý chính, nhị gia gia, lão tổ tông, ngũ thái gia, lục thái gia, việc này bất quá chính là việc riêng của Phương gia ta, làm như thế nào lại động đến để các ngài đại giá, là ai không hiểu chuyện kinh động đến lý chính cùng tộc lão, thật đáng đánh đòn, số tuổi nhà lão tam còn nhỏ không hiểu chuyện, va chạm làm các ngài giật mình hoảng hốt, thật sự không nên." Nói xong, hắn hướng Phương Khánh Lâm nói: "Đại ca, trước chúng ta đưa nhóm lý chính cùng tộc lão trở về, tránh phải vì mấy việc này để mấy vị lo lắng."