Nhưng mà Lưu thị không phải là người dễ đối phó, ngay lập tức liền trấn định xuống, tròng mắt vừa chuyển hỏi ngược lại: "Nhà lão tam, ngươi nói cái gì vậy? Có phải đang nghe lầm gì không, ta vừa mới khen lão tam là người có khả năng, như thế nào mà khen người có khả năng lại không được phép nhỉ?"
Lâm Vân Hi quả thực muốn cúng bái hành vi không biết xấu hổ của nàng ta luôn, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu thị đang đảo loạn đôi mắt khắp nơi lại không dám nhìn thẳng nàng, gằn từng chữ một nói: "Nhị tẩu đang nói gì, chính trong lòng tẩu rõ ràng."
Bị tân tức phụ mới vào cửa Phương gia chế nhạo như vậy, mặt già Lưu thị đã sớm không nhịn được, nhưng do phía trước nàng đuối lý nên không dám phản bác lại, một bên hướng ánh mắt phát tín hiệu cho Tôn thị, Tôn thị cũng ngầm hiểu, lập tức trưng bộ mặt tươi cười hòa giải, "Ai nha, tức phụ Tam lang lớn lên thật là xinh đẹp, làng trên xóm dưới này đều không có ai có thể sánh kịp với ngươi, Tam lang thật là người có phúc khí. Vừa rồi nhị tẩu ngươi còn cùng ta khen ngươi và Tam lang nha, một người cao lớn một người xinh đẹp, thật đúng là trai tài gái sắc, cũng tăng thể diện một phần cho Phương gia thôn chúng ta nha. Nhị tẩu ngươi đối với Tam lang khen không dứt miệng, làm gì có nửa điểm kín đáo phê bình, tức phụ Tam lang có phải hay không nghe lầm? Cũng khó trách, mấy ngày nay trời nắng độc đến tàn nhẫn, ta đều bị phơi đầu váng mắt hoa, thân thể ngươi cũng không phải cường tráng, nghe nhầm cũng không thể trách ngươi được, nhanh nhanh trở về tránh đi nhiệt khí này đi."
Một lời nói đến thật xinh đẹp, đã coi như chứng minh vừa rồi Lưu thị cũng không nói cái gì bậy, lại nói ra rằng Lâm Vân Hị tự mình phơi nắng đến choáng váng để rồi nghe lầm, xung quanh lại không có người thứ tư có mặt tại đây, nếu Lâm Vân Hi có nháo đến nơi tộc lão, Lưu thị cùng Tôn thị cắn chết kêu chưa nói gì thì nàng cũng không có biện pháp nào.
Đây là muốn chơi xấu, Lâm Vân Hi cũng không thực sự muốn đem Lưu thị đưa đến từ đường, chỉ là muốn hù dọa nàng ta một chút, để cho nàng ta đừng có không kiêng nể mà bố trí mình cùng Phương Niên Hàn, nếu thật muốn nháo lớn tất nhiên có thể hả giận, nhưng thanh danh này của Phương gia có thể bị hỏng, lẫn lộn theo chân với họ chính là tự mình trói nhau cùng hắt nước bẩn chính mình thôi, huống chi ở Phương gia còn có Phương An Đồng cùng với Phương Diệu nữa, chính mình không thể làm quyết định tàn nhẫn như vậy được.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Lưu thị chậm rãi cũng tự tin lên, trào phúng mở miệng nói: "Đúng vậy, nhà lão tam, nếu bị phơi đến lỗ tai không nhạy nữa thì trở về nằm đi, ngươi không thể xuống đất làm việc, nếu lại phơi hỏng thân thể thiên kim của ngươi phải uống thuốc nữa chính là mất nhiều hơn được nha." Nói xong liền nhặt cọng cỏ dại vừa mới rơi xuống trên mặt đất cũng không thèm nhìn Lâm Vân Hi, giống như chạy trốn mà rời đi.
"Trên đầu ba thước có thần linh, nói năng cẩn thận!"
Nói xong những lời này, liền nhìn thấy người phía trước đi càng nhanh, quả nhiên liên tưởng giống như đang chạy trốn vậy, Lâm Vân Hi thở dài ra một hơi, nàng không muốn cùng người khách mở miệng cạnh khoé, nhưng lần dây dưa này, điểm ứ khí trong lòng thật ra cũng tan đi không ít, nhưng mà lấy theo tính tình mang thù của Lưu thị thì mình đã bị vạch một vạch rồi, ngày tháng về sau của mình ở Phương gia khẳng định không được thái bình rồi, bất quá sợ cũng vô dụng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Vội vã chạy về sân, quay đầu lại thấy người nọ ở đằng sau không có đi theo cùng, Lưu thị chạy nhanh chui vào đông sương phòng, chờ khi vào nhà rồi, thấy nha đầu Tử Lan đang chơi với một khối đầu gỗ dơ hề hề trên mặt đất, tức khắc liền nổi trận lôi đình, trực tiếp giơ tay lên hung hăng đánh mông vài cái, một bên đánh một bên mắng: "Cái đồ bồi tiền này, mỗi ngày chỉ biết chơi! Mỗi ngày ăn nhiều như vậy, xuống đất đều không làm được, lão nương dưỡng các ngươi như đám quỷ đòi nợ thật là vận xui đổ máu tám đời.."
Lưu thị ra tay khá nặng, tiểu nha đầu mới bốn tuổi da mỏng thịt non, đau quá gân cổ kêu lên, giọng nói chưa rõ liền nghẹn, tiếng khóc lại càng thêm thê thảm, "Nương, nương, con sai rồi, con không bao giờ chơi nữa, con đi đào rau dại, nương, đau quá, đừng đánh con nữa.."
"Khóc, khóc cái gì mà khóc! Lão nương sinh ra ngươi còn không được đánh à? Ngươi là cái đồ bồi tiền.." Giống như muốn đem oán khí nãy giờ tích tụ chỗ tức phụ lão tam chuyển sang trên người hài tử, tiếng mắng của Lưu thị càng lúc càng lớn, "Mỗi ngày liền biết chải chuốt, xuống đất cũng không làm, Phương gia không nuôi dưỡng những người rảnh rỗi, người muốn làm cái gì?"
Lâm Vân Hi vừa mới vào cửa liền nghe được động tĩnh không nhỏ này từ đông sương phòng, đoạn sau này hẳn là đang mắng mình đi, chính là lấy hài tử của mình ra xả giận không ngờ nhị tẩu này của nàng cũng làm được.
Gần đây công việc trong đất cũng không vội, lúc này ánh nắng gay gắt khá độc, cho nên mọi người Phương gia xuống đất làm việc cũng lục tục trở về, nghe được tiếng đánh chửi từ nhị phòng, chân Ngô thị vừa mới hướng qua bên kia liền bị đương gia nhà mình kéo trở về, "Không có việc gì lớn, chủ là nhà lão nhị giáo huấn hài tử thôi, ngươi qua đó làm gì, ngày hôm qua tay áo kia còn không phải chưa có làm xong?"
Nghe xong lời này, đầu Ngô thị vừa chuyển liền trở về phòng nhà mình, lão đại Phương Khánh Lâm cũng đi theo vào, lão nhị Phương Nguyên Võ bị ồn ào đến không kiên nhẫn nổi, một chân đá văng cửa gỗ, vào cửa mặt liền âm trầm nói: "Nó mới bốn tuổi, có thể biết được cái gì? Ngươi đánh hỏng rồi lại phải bỏ tiền thuốc, ngươi cam tâm bỏ được bạc hả?"
Nhắc tới bạc, tinh thần Lưu thị lập tức khôi phục vài phần, giống như ghét bỏ đem nhị nha đầu đẩy sang một bên, "Nơi nào mà kiều khí được như vậy? Lại không phải như bộ dáng nhà lão tam gia thân kiều thể nhược."
Phương Nguyên Võ tuy rằng là một người ham ăn biếng làm, nhưng trong đầu chính là linh quang, vừa nghe lời này của Lưu thị liền biết nàng đang bất mãn đối với tức phụ lão tam, tuy rằng hắn cũng chướng mắt nhà lão tam tay không thể làm vai không thể chống, nhưng lão tam vừa mới đi, cho dù làm bộ làm tịch cũng không thể đối với nàng quá mức, lập tức liền cau mày quở mắng: "Nhà lão tam chính là gia đình đọc sách mà ra, trước lia cũng chưa từng làm qua việc nhà nông, thân thể không tốt cũng không có gì bất ngờ, gia đinh ta có vài mẫu đất bốn người làm cũng không quá vội, ngươi làm gì bày ra bộ dáng không dung được người hả?"
Nếu là người khác nói lời này nàng cũng chỉ để ở trong lòng sinh khí, nhưng lời này lại từ chính miệng đương gia mình nói ra thì lại không giống như vậy, Lưu thị nhịn không được liền hướng đến chiều hướng xấu xa mà liên tưởng, nàng rõ ràng, đương gia cùng lão tam không có tình nghĩa huynh đệ gì đáng nói, hiện giờ lại giữ gìn tức phụ lão tam như vậy tất nhiên là do con hồ ly tinh kia lớn lên đẹp mắt, Lưu thị lập tức liền đỏ đôi mắt, "Tốt nha, Phương Nguyên Võ ngươi đáng chịu ngàn vạn đao, thế nhưng tức phụ của huynh đệ mình cũng còn nhớ thương, mắt ta thật bị mù mới cùng ngươi thành thân, ngươi ngày thường ham ăn biếng làm cũng thôi đi, thế nhưng lại nổi tâm tư dơ bẩn như vậy, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Hồ ly tinh mị tử kia cũng là cái không biết xấu hổ, mỗi ngày ỷ vào gương mặt kia liên đi câu dẫn nam nhân, các ngươi.."
Mắt thấy Lưu thị càng nói càng kỳ cục, Phương Nguyên Võ cảm thấy khó thở một phen liền che cái miệng đang nói hươu nói vượn kia của nàng ta, cũng may là đang ở nhà, chỉ cần người ngoài nghe thì không biết chừng lời này sẽ truyền ra như thế nào đâu, chính mình lại cưới cái người hay bát quái, chẳng những không giữ lại cái miệng được còn thêm không có đầu óc nữa, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều không phân biệt được rõ ràng.
Phương Nguyễn Võ dùng sức nhéo cằm Lưu thị, tức đến mức hàm răng nghiến chặt kẽo kẹt vang lên, hung tợn nói: "Ngươi cái người đàn bà đanh đá đang nói cái gì vậy? Từ trước tới nay ngươi nhiều chuyện ta cũng chưa nói cái gì, việc ngươi nói bậy cũng dám nói ra tới thật muốn huỷ hoại thanh danh của Phương gia, đối với ngươi có gì tốt? Tử Hạo hôm nay chính là muốn khảo cái đồng sinh, ngươi rộng cái miệng nếu làm cho Tử Hạo phải gánh lấy ô danh thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Hiện tại ở Phương gia có hai đứa nhỏ đang đọc sách, một đứa nhà lão đại là Tử An, một đứa khác chính là Tử Hạo nhà lão nhị, Phương Nguyên Võ tuy rằng là người không gắng sức, nhưng đối với việc trưởng tử đọc sách thì phi thường coi trọng, Tử Hạo cũng là người biết tranh đua, mỗi lần viết văn chương đều được phu tử khích lệ, Phương Nguyên Võ không muốn xuất lực làm việc vẫn luôn có mộng đẹp một đêm phất nhanh, hiện tại liền đem hết thảy hy vọng đều đặt trên người trưởng tử, nếu thật sự có thể khảo được Trạng Nguyễn chính là làm quan lão gia nha, hắn chính là cha của quan lão gia, lúc đó vinh hoa phú quý hưởng không hết. Người đọc sách chú trọng nhất chính là thanh danh, cho nên Phương Nguyên Võ dù rằng hỗn trướng nhưng rất cố kỵ cái này nên đã thu liễm mấy phần, giờ thấy Lưu thị nói như vậy thật muốn tức muốn nổi điên.