Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

CHƯƠNG 24: LẠI MẶT​




Editor: ThienTue835

Có đẩy cũng không động, giờ cũng không biết phải nói gì, giằng co một hồi, một bàn tay to từ phía sau duỗi lại tiếp lấy bồn gỗ giữa hai người, sau đó nghe thấy thanh âm Phương Niên Hàn từ phía sau truyền tới, "Đây là hảo ý của nhị thẩm, chúng ta liền nhận lấy đi."

Đồ vật đều là Phương Niên Hàn cầm đi, Lâm Vân Hi cũng không thể nói được gì, cảm giác có chút ngượng ngùng, liền chạy nhanh lấy cái đĩa sạch sẽ nhà mình đến trút bánh hoa quế vô, sau đó đem trả lại bồn gỗ cho Phương nhị thẩm.

Bởi vì trong lòng có khúc mắc, nên nguyên một buổi trưa toàn bộ cảm xúc của Lâm Vân Hi đều xuống rất thấp, thời điểm nấu cơm tối thiếu chút là xào cháy nồi, nhưng tay nghề nàng vẫn tốt, nên người Phương gia ăn rất thơm ngon, trong lòng Lữ thị cũng có được chút cảm giác an ủi, lớn lên đẹp, không cần làm ruộng sống cũng không được, nhà bọn họ cưới vợ cũng không phải để bài trí, cũng may tức phụ lão tam này làm cơm cũng không tồi.

Buổi tối vẫn như cũ là nàng ngủ trên giường, Phương Niên Hàn ngủ dưới đất. Thời tiết tuy rằng đã chuyển ấm áp, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, trùm trong chăn Lâm Vân Hi nghe bên kia nam nhân truyền đến hô hấp an ổn, trong lòng lại có chút lộn xộn không an bình, nguyên bản nàng tưởng rằng người này đi rồi chính mình liền sẽ không chú ý đến, nhưng khi biết đến được tâm tư chân chính của người này nàng lại bị rối loạn tâm thần, nàng có điểm không biết chính mình đang nghĩ như thế nào nữa.

Lơ đãng liếc đến một đoàn trên mặt đất kia, trong lòng không biết sao lại có điểm ê ẩm, nỗ lực xoay mặt vào bên trong, chính hắn còn đang vui ngủ trên mặt đất, có quan hệ gì đến chính mình đâu?

Nằm ở trên nệm mỏng Phương Niên Hàn nhìn thẳng lên nóc nhà, hắn muốn vì cữu cữu báo thù cũng muốn làm rạng rỡ tổ tông Phương gia, nhưng lúc này lại cưới tức phụ, tức phụ vẫn là một người nữ tử, hắn có chút mờ mịt, nếu có thể hắn cũng không nghĩ muốn từ bỏ nàng.

Đêm khuya đã tàn, ánh trăng đã tan, bình minh bắt đầu ló dạng.

Lâm Vân Hi sớm dậy nấu cơm, thấy sắc trời còn chút tối, mới ra khỏi phòng liền thấy được Phương An Đồng ở ngay sân nhà, tiểu hài nhi đã thay áo vải thô, hợp với thân thể lại càng lộ thấy vẻ thân mình gầy yếu, trong tay xách theo cái rìu không hợp với thân thể của hắn, mỗi bước đi đều cảm giác thật cố hết sức.

Từ khi biết được thân thế của hắn, Lâm Vân Hi đối với Phương An Đồng vừa gặp qua vài lần sinh ra vài phần thương tiếc trong lòng, "An Đồng, sao lại dậy sớm như vậy?" Hài tử tuổi này đang là giai đoạn thân thể cao lên, cần phải ngủ nhiều mới tốt.

"Tam tẩu?" Giống như bị thanh âm đột nhiên làm cho hoảng sợ, thấy rõ ràng người tới không phải là cái tẩu tử kia chỉ biết quở trách chính mình, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Đệ, đệ ngủ không được.."

Như thế nào lại không ngủ được, mấy cái hài tử kia còn chưa có thức dậy đây, đại tẩu này cũng thật đủ nhẫn tâm, rìu lớn như vậy hài tử nào có sức lực chẻ củi được như vậy, trong lòng Lâm Vân Hi nghĩ, nghe được phía sau mình có động tĩnh, biết được Phương Niên Hàn cũng đã thức dậy, liền nói với Phương An Đồng: "Tam ca đệ đã tỉnh, củi này để tam ca đệ chẻ, đệ đi ngủ tiếp đi."

Lúc này nếu lại trở về ngủ khẳng định sẽ bị đại tẩu mắng lười biếng, Phương An Đồng rụt rụt bả vai, "Tam tẩu, hay là để đệ giúp tẩu nhóm lửa, đệ thật không ngủ được." Hắn tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã sớm tới cái tuổi hiểu chuyện rồi, đại tẩu trước mặt người khác đối với mình ân cần hỏi han, nhưng sau lưng lại không giống như vậy, tam tẩu này của hắn tính tình lại tốt, cùng với nàng ở bên nhau không cần lo lắng bị mắng nên cảm giấc rất thoải mái, chỉ có tam ca mới có thể có được tức phụ xinh đẹp như vậy, tam ca là người tố, khẳng định tam tẩu kia cũng là người tốt.

Nhìn tiểu hài tử dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn mình như vậy, Lâm Vân Hi mềm lòng, cũng liền tuỳ hắn. Địa phương nấu cơm của Phương gia chính là một cái lều nhỏ phía bên phải nhà chính, bởi vì dân cư nhiều nên có hai nồi nấu, một bên là nồi nấu cơm, một bên là nồi xào rau, dùng nồi to xào rau cũng thực nhanh, chờ đồ ăn đã chuẩn bị tốt, từ sương phòng cùng nhà chính đều có thanh âm có người hoạt động.

Ở trước bữa ăn cơm sáng, Lâm Vân Hi trộm đưa cho Phương An Đồng hai khối bánh hoa quế, một đĩa bánh đầy qua một buổi chiều cũng chỉ còn dư lại cái đáy, nếu chính mình không lấy cho hắn, chỉ sợ đứa nhỏ này liền một cái cũng không ăn đến, quá thành thật, haiz, cũng là người mệnh khổ.

Sau bữa cơm sáng, Lữ thị nhìn thấy đáy mắt của lão tam cùng tức phụ lão tam đều thâm quầng thì rất là cao hứng, xem ra tức phụ lão tam này cũng là người thành thật, thiệt tình muốn hoài hài tử nha, liền đối với nhị tức phụ Lưu thị nói: "Thân thể nhà lão tam cố nhược, nhà chúng ta có con gà mái già không còn đẻ trứng nữa, bắt thịt hầm bồi bổ thân thể, nữ nhân muốn hoài hài tử chính là đại sự, thân thể cần phải dưỡng tốt mới được."

Chuồng gà chính mình cực cực khổ khổ nuôi dưỡng dựa vào cái gì mình không ăn mà phải cho người khác ăn? Bỏi vì ngày hôm qua tức phụ lão tam nói giúp cho Phương nhị thẩm làm cho trong lòng Lưu thị không được thoải mái, hiện tại muốn thịt gà lại càng bất mãn, nhưng liếc đến phía lão tam, chỉ đành phải nuốt lại khẩu khí này, lại ở trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: Lão tam đi rồi, tính tình kia của tức phụ lão tam còn không để yên cho mình xoa nắn tròn dẹp hay sao, hiện tại cứ nhẫn trước đã, cũng không được mấy ngày đâu.

"Cảm ơn nương." Đột nhiên bị quan tâm như vậy, Lâm Vân Hi có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn lễ phép nói lời cảm tạ.

Hôm nay là ngày lại mặt, cho nên sau khi thu thập xong cơm nước, Lâm Vân Hi một chút cũng không chậm trễ, cùng với Phương Niên Hàn đi tới nhà Đinh đại gia trong thôn. Đinh đại gia là một lão già góa vợ, là hộ ngoại lai ở thôn Phương gia, khi tuổi trẻ tức phụ không lưu lại hài tử nào liền đã chết, trong nhà quá nghèo cũng không có tiền để đi bước nữa, liền cứ như vậy một người sống qua ngày qua tháng, sau lại do tuổi lớn, thân thể không tốt không thể xuống đất làm việc, liền bán đất mua con lừa đi tới đi lui từ huyện thành đến thôn, dựa vào việc này để sinh hoạt, tính ra lại trôi qua tiêu dao khoái hoạt.

Phương gia thôn cách Liêu gia thoin hơn hai mươi dặm đường, nếu ngày thường đi qua đi lại cũng không có gì, nhưng ngày hôm nay có chút đặc thù hơn nữa đồ vật cũng nhiều, cho nên hai người đành phải ngồi xe lừa của nhà Đinh đại gia trở về.

Thời điểm Đinh đại gia đang chải lông cho con lừa, thấy hai người bọn họ lại đây, liền chậm rì rì buông việc trong tay, dưới sự trợ giúp của Phương Niên Hàn bắt đầu đóng xe, nhìn thấy lễ vật đến nửa xe, liền cười đến nếp nhăn trên mặt càng sâu, "Tiểu tử thúi, thật ra cũng biết đối xử với tức phụ tốt, haiz, ngươi làm như vậy là đúng rồi, tức phụ chính là người theo ta cả đời, phải biết đau lòng, nếu không khi ngươi đến tuổi của ta rồi liền sẽ hối hận sâu luôn đó."

Ậm ừ một tiếng, Phương Niên Hàn trầm mặc rũ con ngươi xuống, hắn cũng muốn đối tốt với tức phụ, đáng tiếc chính mình liền phải đi. Đinh đại gia cũng biết hắn là người có tính tình trầm trầm, cũng không trông vào hắn sẽ đáp lời, bắt đầu lải nhải nói chuyện, một đường này cơ bản đều là ông nói chuyện, Phương Niên Hàn lâu lâu lại đáp một tiếng, tức phụ hắn từ ngày hôm qua liền bắt đầu ngốc ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lòng hắn có chút hốt hoảng.

Tới Liễu gia thôn rồi, tim Lâm Vân Hi đập liền có chút nhanh hơn, rất mau đến thời điểm đến Lâm gia, cách thật xa Lâm Vân Hi miền nhìn thấy ca ca cùng tẩu tử đang nhón chân mong chờ canh giữ ở cửa, không biết như thế nào đôi mắt liền nóng lên, ấm ách giọng hô lên: "Ca ca! Đại tẩu.."

Sau khi xe dừng lại, Lâm Vân Hi liền lập tức nhảy xuống ôm chặt lấy Trương thị, nước mắt lúc này rốt cuộc không nhịn được liền thi nhau tuôn đổ, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tẩu tử, tẩu tử.."

Thấy nàng Trương thị vốn đang rất cao hứng, thấy nàng khóc nước mắt cũng đi theo xuống dưới, hai người ôm nhau ngay tại cửa khóc rống lên.

"Đại ca, trong nhà vẫn tốt chứ, đệ mang Vân Hi trở về thăm nhà." Đối mặt với đại cữu ca có khuôn mặt có chút tương tự với tức phụ mình, Phương Niên Hàn cam tâm tình nguyên hành lễ hỏi thăm.

Lâm Thanh Văn mặt nghiêm túc cùng Phương Niên Hàn chào hỏi, thấy hắn tuy rằng tướng mạo có chút hung ác, nhưng ánh mắt thanh triệt sáng ngời, âm thầm gật đầu, Vân Hi cũng coi như không gả nhầm cho người xấu.

Đứng ngay cửa khóc cũng thật sự kỳ cục, Lâm Thanh Văn cùng muội phu hàn huyên vài câu liền chạy nhanh khuyên hai người đi vào trong nhà, mỗi lần gặp đều không dễ dàng, lời nói còn chưa nói, sao có thể gặp cái chỉ để khóc không đâu?