Đương nhiên việc lăn lộn cũng chỉ là nghĩ thôi, đầu tiên là đồ vật trên người nặng đến bảy tám cân (1 cân = 0, 5 kg), lăn lộn cũng là một loại mong muốn xa xỉ, Lâm Vân Hi bất an giần giật thân mình, phát hiện tay mình chạm đến vật gì cứng cứng, tùy tiện nắm tay lại, xuyên qua khăn voan vừa thấy, ha, là không ít táo đỏ cùng đậu phộng đâu, nghĩ tới ngụ ý của mấy thứ đó mặt không khỏi nóng lên, ném qua một bên giống như đụng vô khoai lang phỏng tay, một lần nữa dựng thẳng thân thể, tò mò đánh giá phòng.
Phòng so với phòng mình ở Lâm gia kia còn muốn lớn hơn nhiều, đối diện hỉ giường là cửa gỗ xưa cũ, giữa phòng ở bài trí một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn thả bốn cái hỉ bàn, hẳn là đặt những điểm tâm không biết tên cùng đường khối, phía bên phải giường có đặt bàn trang điểm cao tầm nửa người dựa gần tường, bàn trang điểm rõ ràng là vừa mới chế tạo, còn tản ra mùi hương của gỗ tùng, nhìn đến bàn trang điểm tinh xảo kia, ánh mắt Lâm Vân Hi liền nhu hòa xuống, đây chính là tay nghề của ca ca nha.
Tuy rằng nơi nơi đều dán chữ hỉ nhưng cũng không che dấu đi được sự đơn sơ, chỗ chân tường còn mấy dấu vết bùn tường loang lổ, lại ngó lên trên nhìn thấy dấu vết khô cạn của nước mưa chảy xuống lưu lại, làm Lâm Vân Hi một trận hắc tuyến, sính lễ Phương gia phong phú như vậy, như thế nào phòng ở lại không bằng Lâm gia, vừa nhìn phòng ở này chính mưa dột, thời điểm trời mưa thì phải làm sao bây giờ?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân ồn ào, trong lòng Lâm Vân Hi lộp bộp một tiếng, chạy nhanh thu hồi tầm mắt đánh giá khắp nơi.
"Ai nha, Tam lang thành thân, mấy người các ngươi tới xem náo nhiệt gì? Chạy nhanh cút cho ta!" Người lên tiếng nói chuyện chính là Phương tứ nương, nhìn mấy tiểu tử choai choai vây quanh Phường tam lang liền đau đầu, người trong nhà Phương gia cũng sốt ruột là Tam lang nhanh nhanh lưu lại cái hậu nhân, mấy cái tiểu tử này bây giờ đi theo xem náo nhiệt gì, không thấy được vừa rồi Phương Đai lang, Phương Nhị lang đen mặt hay sao.
"Thím, tam ca hắn say không đứng lên nổi, chúng tơi muốn đem hắn về tới phòng, nếu không chính ngài cũng muốn đỡ cũng không đỡ được nha." Phương Nghi Xuân đẩy quan bối tân lang, mắt to láo liên chuyển đến hướng cửa mà vào.
Ta nhổ vào, ta còn không biết quỷ tâm tư của mấy đứa sao, nhanh mà tránh ra đi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, các ngươi chậm trễ được sao? "Khăn trong tay Phương Tứ nương xém chút nữa trực tiếp chụp đến mặt của Phương Nghi Xuân, nàng làm hỉ nương nhiều năm như vậy, còn không nhìn ra được tâm tư của mấy cái tiểu tử này hay sao, đơn giản chính là nghe nói cô nương Lâm gia lớn lên xinh đẹp, một hai phải tới xem náo nhiệt, thân mình Tam lang vẫn ổn kia kìa, một chút đều không cần người đỡ.
" Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Phương Tứ nương, lão ngài cũng đừng chậm trễ Tam lang vào động phòng, mau tránh ra đi ". Phương Mộc Hiếu bên cạnh cũng đi theo ồn ào.
Thấy tân lang cao lớn không nói lời nào đứng bên đám người vây quanh ồn ào, Phương Tứ nương chỉ đành phải mở cửa cho vào," Mấy cái tiểu hỗn đản các người cũng không thể hồ nháo, nếu không về sau thời điểm các ngươi thành thân, ta tìm những người lợi hại, xem các ngươi có dám làm ầm ĩ nữa không. "
" Không dám, không dám.. "
Bên tai truyền đến động tĩnh cửa mở ra, còn có thanh âm đùa giỡn vang lên, đôi tay Lâm Vân Hi không khỏi nắm chạt váy bào màu đỏ, còn không có chuẩn bị tốt tâm lý, trước mắt đã sáng ngời, theo thói quen ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt xa lạ như vậy đột nhiên ngay ở trước mặt.
Màu da giống màu lúa mạch, mày kiếm đen láy, sống mũi cao thẳng, đang mím chặt môi, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, nếu không phải ngay xương gò má đến giữa mày có miệng vết thương thật dài phá hủy tướng mạo thì người này đúng chuẩn đại soái ca rồi, miệng vết thương thật sâu kia làm trong lòng nàng không khỏi đánh cái bộp, nguyên chủ bởi vì nghe nói người này tính tình bạo ngược nên mới bị hù chết, người này đúng thật có mặt hung tướng, vừa thấy liền biết không phải là người dễ đối phó, lại nói người làm nông nơi nào sẽ có vết thương nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ người này thật là hạng người thích tranh đấu tàn nhẫn?
Khăn voan bị đòn cân nhanh chóng mở ra, thoáng chốc trong phòng yên tĩnh lại, nguyên bản mấy cái tiểu tử vui đùa ầm ĩ đều mở to hai mắt mà nhìn, lời đồn đãi nữ nhi Lâm gia sinh ra xinh đẹp như hoa, cho nên họ mới châm chọc nói cười đến xem, quả nhiên là xinh đẹp như tiên nữa, trong lúc nhất thời cả đám đều ngốc xem tại chỗ.
Cũng không trách bọn họ thất thố như vậy, có nương xinh đẹp nhất thôn Phương gia kêu là Phương Hương Lam, lớn lên mi thanh mục tú, dáng người tinh tế, cùng với những cô nương cùng tuổi thường xuyên làm việc nặng so ra rất có hương vị tiểu gia bích ngọc, quả làm cho nhóm tiểu tử thôn Phương gia nhớ thương, đáng tiếc năm kia nhân gia gả cho đương nhiệm Huyện thái gia làm tứ phòng tiểu thiếp, bọn họ cho ràng Phương Hương Lam như vậy liền tính là mỹ nữ, nhưng nhìn đến tân tức phụ của Tam lang tức khắc cảm thấy Phương Hương Lam so với nhân gia căn bản nửa ngón tay còn kém xa.
Mặt Lâm Vân Hi thuộc loại thực tinh xảo, minh mi hạo xỉ (cái này mình cũng không hiểu lắm), ngũ quan nếu tách ra đều không thể xem là xuất chứng, nhưng nếu tổ hợp lại thì lại hết sức hài hòa, rất có hương vị ôn nhuận như nước, những người này xem ngây người, trong lòng đều nhịn không được hâm mộ Phương Niên Hàn có diễm phúc.
Lúc này trong lòng Phương Niên Hàn thật là ngũ vị tạp trần, hắn cũng kinh diễm, nhưng trong lòng càng nhiều áy náy, nữ tử xuất sắc như vậy vì cái gì cố tình lại gả cho hắn, hắn làm sao có thể không làm nhân gia thất vọng.
" Được rồi, được rồi, đều mau cút ra ngoài đi. "Phương Tú nương phất phất tay đánh thẳng đôi mắt mấy tiểu tử này đi ngoài, sau đó săn sóc đóng cửa lại, lúc đi ra cửa viện mới vỗ vỗ ngực, tạo nghiệt a, một cô nương tốt như vậy, haiz!
Trong nhà một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ của hoa nến đang cháy.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nửa ngày, Phương Niên Hàn thầm thở dài một hơi, duỗi tay đem khăn voan trên vai thê tử gỡ xuống đặt lên bàn gỗ, mắt nhìn thấy bàn tay to như cặp quạt hương bồ kia hướng đến mình duỗi lại đây, Lâm Vân Hi hậu tri hậu giác thối lui vô giương, mắt to đề phòng nhìn thẳng Phương Niên Hàn, người này còn chưa giải trừ nguy hiểm, chính mình không thể thả lỏng được.
Phương Niên Hàn bị nàng trốn tránh cùng với ánh mắt làm cho hắn sửng sốt, chợt buông tay xuống, thấp giọng nói:" Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. "
Mười ngón tay nắm chặt vạt áo trước, Lâm Vân Hi lại hướng giường thối lui một chút, thẳng đến phía sau lưng đụng đến vách tường kiên cố mới tự tin một chút, lời này nghe rất quen thuộc, giống như thời điểm hắn mang mình từ Lâm gia ra cũng là nói như vậy, nhưng hiện tại lời nói này có ích gì, khó chịu nhỏ giọng nói thầm:" Ai kêu ngươi đến nhà ta cầu thân.. "
Âm thanh oán giận nho nhỏ giống như tiếng muỗi, lại vẫn bị Phương Niên Hàn nghe đến, chỉ thấy mày kiếm nhíu chặt vẻ mặt muốn nói lại thôi, chính là lông mày tác động đến miệng vết thương, miệng vết thương màu đen uốn lượn kia giống như sống động, ở trên mặt kéo thành hình dạng nửa đường cong, làm mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Kiếp trước nam sinh mà Lâm Vân Hi tiếp xúc đều là đồng học trạch nam cùng diễn viên trên TV, nơi nào gặp qua nam nhân gương mặt hung ác, thân cường thể kiện như vậy, cái gì nam nữ bình đẳng, phong độ thân sĩ đều bị vứt đến sau đầu, mặt bị dọa trắng, lắp bắp mở miệng nói:" Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta nói cho ngươi, ngươi dám đánh ta, ta liền, ta liền đánh trả a, a, a.. "
" Đừng nhúc nhích!"
Lâm Vân Hi sợ tới mức chết khiệp, vừa rồi nam nhân còn đứng trên mặt đất, đột nhiên nhảy lại đây lấy tay che miệng nàng lại, mở to hai mắt nhìn lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, không biết là sợ đến mức hay là hoảng hồn, nước mắt như sét đánh bỗng tuôn rơi xuống.