Nồng Độ Bão Hòa

Chương 19




Kỷ Linh chầm chậm tựa người về ghế, cười khẽ.

Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, hỏi nửa như đùa giỡn nửa như nghiêm túc: “Chất lượng của mối phiền muộn này có đủ làm thầy Tùy hài lòng không?”

Lúc cười, đáy mắt Kỷ Linh lấp lánh những mảnh vụn ánh sáng li ti. Cậu nhìn về phía Tùy Xán Nùng, Tùy Xán Nùng thấy tim mình cũng hẫng mất một nhịp.

Tùy Xán Nùng vội vàng nở nụ cười sau một thoáng lặng yên.

“Thật ra… Thầy đã rất xuất sắc rồi, không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy nữa đâu.” Tùy Xán Nùng cảm giác cổ họng mình khô rang, anh nói, “Nhất định thầy sẽ gặp được người định mệnh.”

Kỷ Linh chớp mắt.

Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng mới nghe cậu đáp “Ừm” thật khẽ, đoạn nói: “Mong là vậy.”

Hai người chia tay nhau ở lối ra nhà hàng, sau khi về đến nhà, Tùy Xán Nùng vẫn không quên chọn hai video nạp năng lượng tích cực gửi qua cho Kỷ Linh.

Nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, anh bắt đầu thấp thỏm.

Ấn tượng về Kỷ Linh của Tùy Xán Nùng vẫn luôn là kín đáo và trầm lặng. Nhưng tối nay, Tùy Xán Nùng có thể cảm nhận một khía cạnh thẳng thắn hiếm thấy từ trong những lời cậu nói, cũng thấu được nỗi niềm khao khát một mối tình ở cậu.

Tùy Xán Nùng ý thức được rằng với trạng thái tâm lý của Kỷ Linh, nếu có thể phát triển thành một mối quan hệ yêu đương hẳn sẽ rất có lợi cho cậu.

Lý ra Tùy Xán Nùng nên mong Kỷ Linh có thể sớm gặp được người mình thương.

Người đó có thể cứu rỗi cậu, cho cậu hơi ấm, giúp cậu mở lòng, sống thật lạc quan và tích cực. Vậy thì anh không phải ngày nào cũng lo lắng đề phòng xem làm sao mới có thể cứu được cậu, không phải hao mòn tâm tư đi tìm những video ngắn, không phải nghĩ suy làm sao mới có thể ngăn cản được Kỷ Linh tự làm hại mình.

Nhưng mà, Tùy Xán Nùng bỗng thấy hơi hụt hẫng.

Anh cũng không biết tại sao nữa, dường như từ sâu thẳm tận đáy lòng… tiềm thức trong anh đang kháng cự trước sự xuất hiện của người đó trong tương lai.

Khi yêu Kỷ Linh sẽ như thế nào nhỉ?

Chắc hẳn cậu sẽ đi ăn lẩu với người ta. Tùy Xán Nùng không thể ngăn dòng suy nghĩ, có thể cậu cũng sẽ ngồi trước bàn ăn và nói với đối phương rằng “Nấm hương đáng yêu mà, trông nó giống tán ô”, liệu lúc đi xem phim cậu có mua một hộp bắp rang sặc sỡ sắc màu thật to không, hay là ——

Tùy Xán Nùng sực tỉnh.

Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì thế này?

Tùy Xán Nùng thấy mình vớ vẩn hết sức. Ấy là người yêu tương lai của Kỷ Linh, là vấn đề tình cảm riêng của người ta, mình nghĩ mấy cái chuyện đó làm gì? Mình lo cứu người là được rồi, không phải sao?

Tùy Xán Nùng nhìn lên trần nhà, cố gắng quét sạch trí não mình. Lòng anh rối bời, cứ thế là qua một đêm chất lượng giấc ngủ kém tệ.

Điều còn tệ hơn nữa là chiều hôm sau khi tưới nước cho cây, những chậu nấm của Tùy Xán Nùng đã lớn nhanh một cách quá đáng rồi.

—— Chưa đến hai ngày, phần lớn trên các đỉnh bọc nấm đã điểm những đốm trắng nhỏ bé dày đặc. Có lẽ khoảng một tuần nữa, chúng sẽ phát triển thành những cây nấm thật xinh.

Tùy Xán Nùng cầm bình tưới, cứ đứng ngây người cạnh chậu cây như thế.

Thật ra Tùy Xán Nùng có thể tiện tay tưới nước cho nấm luôn, nhưng anh không làm như vậy, trái lại, anh còn mong đám nấm này lớn chậm chút thôi.

Đã nửa tiếng trôi qua kể từ sau khi chuông tan học reo lên mà Kỷ Linh vẫn chưa xuất hiện trước cửa phòng Tùy Xán Nùng. Tùy Xán Nùng hơi do dự, cuối cùng quyết định qua phòng Kỷ Linh xem sao.

Ra khỏi phòng đi chưa được mấy bước, Tùy Xán Nùng đã dừng chân, bởi vì anh phát hiện Kỷ Linh đang đứng ở hành lang cách đó không xa.

Kỷ Linh đang nói chuyện với Lâm.

Lâm là tổ trưởng tổ mỹ thuật, thật ra Tùy Xán Nùng cũng chẳng quen thân gì với cô cho cam. Có điều Tùy Xán Nùng nhớ hình như trong hội chợ bảo vệ môi trường lần trước, cô đứng cùng quầy bán kẹp tóc với Kỷ Linh.

Lâm là một cô gái tóc vàng trẻ trung cao gầy, hôm nay, cô vận chiếc váy dài màu nâu cà phê, đang chăm chú nhìn Kỷ Linh với nụ cười ngọt ngào tươi tắn.

Tùy Xán Nùng nhớ đến lời hôm qua Kỷ Linh nói với mình rồi lại nhìn sang Lâm cười mà khóe mắt cong cong, anh chau mày, cứ thấy có chỗ nào sai sai.

“Sao năm nay lại không được? Năm ngoái chúng ta cùng nhau bán bánh bí đỏ học sinh làm đắt khách hàng mà.” Lâm hỏi Kỷ Linh, “Đèn bí đỏ có gì khác à?”

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh hơi do dự, cậu nói khéo, “Lâm, thật ra cô có thể hỏi thử Louis, chắc hôm đó thầy ấy sẽ rảnh…”

“Nhưng tôi đang mời thầy mà.” Lâm mỉm cười, nói, “Với lại hôm ấy thầy cũng rảnh mà đúng không?”

Dù đứng cách nhau một khoảng, Tùy Xán Nùng vẫn có thể cảm nhận được sự ngột ngạt trong cuộc trò chuyện này. Cái khó nhằn nhất trong việc giao tiếp là bạn luôn thấy ngại khi phải nói thẳng hết ra, nhưng nếu không nói thẳng ra thì dường như đối phương sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý tứ của mình.

Tùy Xán Nùng hơi do dự, bắt đầu đi về phía hai người.

_

Kỷ Linh hối hận vô cùng.

Cậu biết rằng mình không nên đi đường tắt đến phòng Tùy Xán Nùng, như vậy thì sẽ không gặp Lâm, cũng không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

Kỷ Linh đã hơi sốt ruột, bởi vì cậu hẹn Tùy Xán Nùng tan học sẽ đến tưới nước cho nấm, cậu không muốn nói mà không giữ lời, cũng không muốn Tùy Xán Nùng có ấn tượng mình suốt ngày đến muộn.

Mặc dù không muốn nói dối nhưng Kỷ Linh thực sự đã cùng đường rồi, cậu cất lời khó nhọc: “Hôm đó tôi cũng không rảnh… Thật ra tôi đã đồng ý đi giúp người khác rồi.” 

Lâm vẫn hỏi: “Giúp ai thế?”

Kỷ Linh phân vân, cậu đang suy nghĩ nên bịa tiếp như thế nào để xác suất làm lộ sơ hở trong lời nói thấp nhất thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau: “Tôi đó.”

Kỷ Linh bỗng trợn tròn mắt.

“Tại vì tôi quyết định năm nay phải thử thách bản thân nên hai hôm trước… Tôi đã đi tìm Kỷ Linh để bàn bạc.” Tùy Xán Nùng đứng cạnh Kỷ Linh, đầu tiên anh tươi cười chào hỏi Lâm, sau đó – rất tự nhiên – anh tiếp lời, “Năm nay hai chúng tôi định cùng vào nhà ma giả ma.”

Thật ra cũng vì giải vây nên Tùy Xán Nùng mới phải cắn răng nói vậy, bởi công cuộc giả ma ngày Halloween luôn là nỗi ác mộng mà năm nào các giáo viên cũng trốn tránh.

Halloween thường niên trường hay dựng lán trên sân thể dục, có các hoạt động trò chơi và gian hàng. Phòng thể chất cạnh sân vận động được cải tạo thành một nhà ma tạm thời, thường mở cửa cho học sinh vào đêm Halloween.

Các đạo cụ đều do học sinh học mỹ thuật chế tác thủ công hoặc cải tạo lại đạo cụ diễn xuất mấy năm nay không cần đùng đến, hiệu ứng bối cảnh dàn dựng mỗi năm một tốt hơn.

Các học sinh ra tay không quá nặng hay nhẹ, vì để an toàn, trường sẽ chọn ra hai giáo viên để giả ma, nhưng về cơ bản là chẳng có ai chủ động muốn đăng kí cả, cũng là do phần lớn mọi người nào có ai muốn học sinh nhìn thấy mình trong bộ dạng tóc tai bù xù, máu me khắp mặt, giương nanh múa vuốt trong bóng tối đâu.

Thế nên hàng năm thường phải rút thăm để tìm ra hai kẻ xui xẻo.

Trước nay Tùy Xán Nùng chưa phải giả ma bao giờ, nhưng năm trước anh là người phụ trách kiểm phiếu vào cửa còn Thomas rút trúng nhiệm vụ giả ma. Anh nhớ rõ Thomas lúc giả ma thì cười đi vào khóc đi ra, anh ta nói bị mấy đứa học sinh trong lúc hoảng loạn quá đánh cho gần chết.

Lâm đứng trầm tư một lúc, rõ ràng cô hoàn toàn không biết Tùy Xán Nùng với Kỷ Linh lại thân nhau đến vậy.

Lát sau, cô “Ồ” lên đầy suy tư, hết nhìn Kỷ Linh lại nhìn sang Tùy Xán Nùng với vẻ mặt hơi vi diệu.

Lâm nói: “Hai người… dũng cảm thật đấy.”

Tùy Xán Nùng thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Đúng vậy, nên là chúng tôi ——”

“Nhưng vậy thì sẽ tuyệt lắm đây.” Lâm cười tủm tỉm.

Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh cùng ngơ ngác.

Lâm nói: “Xem ra hai người hẳn đã biết rồi nhỉ, chủ đề năm nay được quyết định là “Đám cưới đêm trắng”, tôi với các học sinh còn đang lo không tìm được hai giáo viên giả ma đây.”

Lâm đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai người, cô hỏi đầy hứng thú: “Thế hai người đã quyết định được đến hôm đó ai là chú rể, ai là cô dâu chưa?”

___

Tùy Xán Nùng:???

Tiểu Kỷ (suy tư đầy nghiêm túc): Tôi sao cũng được.