Từ sáng sớm Tống Diên đã vội vàng chuẩn bị để ra ngoài cùng Kha Duẫn, vì hôm nay hắn sẽ đưa cô đi thử váy cưới. Khi cô vừa xuống đến phòng khách đã thấy Kha Duẫn đang ngồi trò chuyện với cha mẹ mình, cô không hề kiêng dè gì mà chạy đến ôm lấy cổ hắn.
- Anh đợi lâu không?
Kha Duẫn kéo nắm lấy tay cô rồi đứng lên, cùng nhau cúi chào vợ chồng Tống Thiên Minh.
- Thưa hai bác\, bọn con đi đây ạ!
Thái Hà tươi cười gật đầu, còn làm trái tim hướng tới Tống Diên. Một tay Tống Diên bị Kha Duẫn nắm lấy nên cô chỉ dùng tay còn lại vẫy tạm biệt Tống Thiên Minh.
Hai người vừa đi khỏi, Thái Hà đã vội kéo chồng mình đứng lên.
- Thiên Minh\, chúng ta vào trong dùng bữa sáng thôi\, ông làm gì mà thất thần vậy? Chẳng lẽ sợ Kha Duẫn bắt con gái rượu của ông đi?
Đến bây giờ Tống Thiên Minh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Kha Duẫn. Ông không tin hắn không có lòng dạ gì với Tống thị, càng không tin hắn thật lòng với Tống Diên. Ông luôn có cảm giác sắp tới Tống gia sẽ gặp phải đại nạn.
Kha Duẫn cùng Tống Diên ngồi vào trong xe nhưng Kha Duẫn vẫn chưa lái xe ngay. Tống Diên thấy hơi lạ liền hỏi.
- Duẫn\, sao vậy?
Kha Duẫn cười trìu mến nhìn cô, hắn áp tay vào má cô, ngón tay lại sờ lên môi cô. Giọng hắn đầy mê hoặc cất lên
- Tối qua ngủ ngon chứ?
Tống Diên cười rất hạnh phúc, cô thành thật gật đầu. Hình như cô nhớ ra cái gì đó liền hỏi hắn.
- Duẫn\, khi chúng ta kết hôn anh sẽ mua piano cho em chứ? Em không thể sống một ngày mà không có piano được?
Giọng cô nũng nịu, hai tay ôm lấy cánh tay hắn lấy lòng...
Kha Duẫn véo nhẹ chóp mũi cô, nửa đùa nửa thật nói
- Không phải em chỉ cần có anh là đủ rồi sao?
Tống Diên biết hắn đang nhỏ mọn tính toán liền cọ xát bộ ngực đầy đặn vào tay hắn, giọng vô tội nói.
- Vậy thì piano là điều kiện cần còn anh là điều kiện đủ để em sống!
Kha Duẫn khẽ bật cười, tay vỗ nhẹ lưng cô.
- Vậy mới ngoan! Anh sẽ mua piano cho em nhưng với một điều kiện!
Tống Diên nghe vậy hai mắt liền sáng lên lấp lánh, cô tiến lại gần hỏi.
- Điều kiện gì cơ?
Kha Duẫn cầm vài sợi tóc của cô đùa nghịch, hắn chậm rãi nhả ra mấy chữ.
- Giúp anh lấy con dấu của cha em!
Tống Diên tuy không màn đến chuyện của công ty nhưng cũng biết con dấu đối với cha cô và cả công ty quan trọng thế nào. Đột nhiên Kha Duẫn lại muốn lấy con dấu của cha cô khiến cô không khỏi kinh ngạc, cô không hề nghĩ hắn có ý xấu gì vì cô đã sớm xem hắn là gia đình, là chồng của mình rồi. Nhưng dù sao cô vẫn phải hỏi thử.
- Con dấu của ba em? Anh lấy nó làm gì?
Đối với Kha Duẫn thì người phụ nữ này rất dễ đối phó, cô chỉ là một con thỏ con mà thôi. Chỉ cần vài câu ngọt ngào thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
- Hợp đồng bên công ty anh có chút rắc rối nên cần cha em ra mặt giải quyết giúp. Nhưng anh không tiện nói với ông ấy\, nếu ông ấy cho rằng anh không đủ khả năng nuôi em thì có thể sẽ suy nghĩ lại chuyện hôn sự....
- Em sẽ lấy nó cho anh. Chuyện hôn sự của chúng ta nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.
Cô không muốn nghe Kha Duẫn nói đến những tình huống không may. Cô muốn được kết hôn với hắn, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Đừng nói là con dấu, nếu hắn muốn Tống thị cô cũng sẽ hai tay đem dâng cho hắn, chỉ cần hắn luôn ở bên cạnh cô như thế này.
Thấy cô nhanh chóng chấp thuận như vậy, Kha Duẫn hài lòng nhếch môi, trong mắt hắn lộ ra vẻ đùa cợt nhưng rất nhanh liền che giấu đi, hắn cúi đầu hôn lên môi anh đào của cô, nhắc khẽ.
- Nhớ đừng để cha em biết\, hiểu không?
Tống Diên không suy nghĩ gì mà lập tức gật đầu.
Kha Duẫn lập tức đem cô ôm vào ngực, trong mắt là một cỗi mưu mô...
Không biết bao nhiêu bộ váy cưới được tạo bởi những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đang bày ra truớc mắt Tống Diên và Kha Duẫn.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn hai người họ mà không khỏi ngưỡng mộ và ghen tỵ. Trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp!
Tống Diên cứ tưởng Kha Duẫn đưa cô đến đây rồi sẽ để cô một mình lựa chọn, còn hắn thì ngồi đọc tạp chí giết thời gian. Nhưng hoá ra không phải như vậy, hắn cùng cô chọn từ đầu đến cuối. Hắn quan tâm cô mặc vào có thoải mái hay không. Hay bộ nào hợp với cô nhất, ý kiến cô thế nào hắn đều nghe để góp ý.
Ở đây tổng cộng hơn chục bộ, Tống Diên đã thử hết toàn bộ. Mỗi bộ cô mặc vào đều khiến Kha Duẫn không thể rời mắt. Hắn thừa nhận hắn say mê cô, nhưng ngoài say mê ra chẳng có gì cả....
Thay không biết bao nhiêu lần rồi, cuối cùng Tống Diên thấy mình không thể đi nỗi nữa, cô theo nhân viên vào trong mặc lại quần áo của mình. Lúc đi ra, cô liền chạy tới ôm lấy cánh tay Kha Duẫn, đầu tựa vào vai hắn, buồn chán nói.
- Duẫn\, em mệt rồi\, em thấy bộ nào cũng rất hoàn hảo\, em không biết phải chọn bộ nào cả.
Đã chọn cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa chọn ra được bộ nào. Tống Diên vừa mỏi chân vừa đói bụng. Nghe cô than như vậy, Kha Duẫn không do dự gì mà nói với nhân viên.
- Đem hết tất cả đến hội trường lễ cưới cho tôi!
Nữ nhân viên không khỏi kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, ước gì cũng có một người đàn ông yêu thương mình như vậy.
Tống Diên rất muốn ngăn hắn lại nhưng lại không biết nói thế nào nên đành thôi, cô đứng vịn vào tường và liên tục giậm nhẹ chân lên xuống. Hành động nhỏ này của cô rất nhanh đã khiến Kha Duẫn chú ý, hắn nhìn đôi giày cao gót cô đang mang, sau đó thu hồi tầm mắt, bế cô về phía sofa mới để cô ngồi xuống.
- Đau chân thì không nên chịu đựng như vậy!
Hắn bất chấp ánh mắt dòm ngó của nhiều người trong cửa hàng mà ngồi xuống trước mặt cô, giúp cô tháo giày ra và xoa bóp chân cho cô.
- Đau lắm không?
Tống Diên tủm tỉm cười và lắc đầu.
- Đỡ hơn rồi.
Kha Duẫn nhìn bộ dạng thích thú của cô thì không khỏi hài lòng, môi bạc khẽ giương lên rồi rất nhanh liền hạ xuống.
Nửa giờ sau, hai người đi ra khỏi cửa hàng. Kha Duẫn lái xe đưa Tống Diên về biệt thự Thiên Ngư.
Đây là biệt thự của cha mẹ Kha Duẫn. Hắn không sống ở đây, thỉnh thoảng chỉ về đây thăm cha mẹ.
Vừa thấy Kha Duẫn dắt tay Tống Diên vào trong, Kha Chấn Đông đang cắt tỉ cây cảnh liền bỏ kiềm xuống, ông cười ôn hòa bước đến.
- Về rồi sao? Mau vào trong nghỉ ngơi một lát rồi cùng chúng ta dùng cơm.
Kha Chấn Đông đã sớm lùi xa giới kinh doanh để về làm bạn với cây cỏ lá vườn rồi, ông đã nhượng lại cổ phần cho Kha Duẫn khi hắn mới mười chín tuổi. Nhưng bốn năm trước ông mới ngừng điều hành tập đoàn Khải Hoàn.
Nhìn vẻ mặt đầy phúc hậu của ông khiến Tống Diên thấy rất quý ông, giữ ông và cha cô có vài điểm rất tương đồng nhau.
Tống Diên vừa chào Kha Chấn Đông xong thì Hạ Viên Anh cũng từ trong nhà bước ra mang theo một ấm trà vừa pha xong. Bà đặt nhanh ấm trà xuống bàn rồi đi tới nắm lấy tay Tống Diên.
- Diên Diên\, thử váy cưới thế nào rồi? Con có hài lòng không?
Tống Diên gật đầu, cười với bà rồi quay lại nhìn Kha Duẫn.
Hạ Viên Anh đang nắm tay Tống Diên đột nhiên bị Kha Duẫn đoạt đi
- Mẹ\, con đưa tiểu Diên lên phòng nghỉ ngơi trước\, lát gặp lại!
Lời nói mập mờ của Kha Duẫn không phải người khác nghe không hiểu, Hạ Viên Anh cười gượng, Kha Chấn Đông liếc nhìn con trai mình rồi khẽ hắng giọng.
- Tiểu tử\, đứng đắn một chút\, con sắp kết hôn rồi đấy!
Kha Duẫn chỉ cười mà không đáp lại, hắn kéo tay Tống Diên đi thẳng vào trong nhà.
Hắn trực tiếp đưa cô lên phòng của mình ở biệt thự Thiên Ngư, vừa khoá cửa lại, hắn liền dẫn cô lên giường, nhanh chóng nằm đè lên người cô, không một tiếng báo trước, hắn cúi xuống hôn cuồng nhiệt lên khắp mặt và cơ thể cô...
Tống Diên không ngờ hắn lại có thể làm cả chuyện này ở chính chỗ cha mẹ hắn, cô tuy được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ nhưng không phải đến mức tùy tiện, nghĩ vậy, cô liền chống tay lên ngực hắn, dùng sức đẩy hắn ra.
- Duẫn\, cha mẹ còn ở dưới nhà\, chúng ta không nên...
Kha Duẫn bật cười khi nghe suy nghĩ non nớt đó của cô. Mới chỉ là trên phòng thôi, hắn còn có thể làm ngay trên bàn ăn mà!
- Tiểu Diên\, tối qua anh đã tha cho em về nhà\, sáng nay anh vẫn chưa đụng em\, chẳng lẽ em còn muốn anh nhịn nữa sao?
Gương mặt tuấn mỹ, mang vẻ cuốn hút yêu nghiệt, hắn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm không đáy, tim cô lại lần nữa loạn nhịp, bắt đầu trở nên lúng túng, tay cô nắm chặt gra trải giường.
Nhìn dáng vẻ này của cô khiến Kha Duẫn nhớ đến lần đầu tiên của cô, cũng căng thẳng và sợ sệt như vậy. Hắn vuốt ve một bên má cô đến mái tóc óng ả của cô, giọng hắn trầm thấp như một loại men rượu làm say lòng người.
- Thả lỏng nào\, em căng thẳng như vậy lát nữa sẽ rất đau đấy! Ở đây nhất định không ai vào cả\, nên không cần phải sợ bị người khác nhìn thấy.
Dứt lời, hắn không đợi cô đồng ý mà trực tiếp cúi đầu hôn xuống lần nữa...
Kha Chấn Đông đang cắt tỉa một chậu cây đột nhiên dừng lại, ông thở dài một tiếng rồi nhìn sang vợ mình đang uống trà bên cạnh.
- Viên Anh\, bà thấy hôn sự lần này thật sự nên tổ chức sao?
Đột nhiên nghe chồng hỏi như vậy, Hạ Viên Anh không khỏi ngạc nhiên.
- Sao tự nhiên ông lại nói như vậy? Chẳng lẽ ông không thích Diên Diên? Con bé được sinh ra và hưởng một nền giáo dục của một gia đình danh giá\, lại còn nói nó yêu tiểu Duẫn như vậy. Ông không hài lòng ở điểm nào chứ?
Biết vợ hiểu sai ý mình, Kha Chấn Đông vội xua tay.
- Ý tôi không phải như vậy\, Diên Diên thật sự là một cô gái rất tốt\, nếu nó không phải con dâu Kha gia thì tôi cũng muốn có một đứa con gái như vậy. Chỉ là\, tôi e tiểu Duẫn....
Ông lại thở dài, uống một ngụm trà rồi nói tiếp.
- Tiểu Duẫn cũng là một tay tôi bồi dưỡng nên\, tính khí nó như thế nào tôi rất rõ\, nó có dã tâm lớn hơn tôi nghĩ\, khả năng lãnh đạo và tài trí cũng vượt xa tôi\, hơn nữa\, để mang lại lợi nhuận cho tập đoàn\, nó có thể dẫm đạp lên đối thủ bằng mọi cách.
Hạ Viên Anh biết chồng mình đang lo lắng điều gì, bà cũng hỏi thẳng.
- Ông sợ tiểu Duẫn không thật lòng yêu Diên Diên?
Kha Chấn Đông không biết nên trả lời thế nào cho phải.
- Những năm gần đây tuy tôi đã rút lui khỏi thương trường nhưng mọi chuyện của Khải Hoàn tôi đều nắm rất rõ. Tống thị ngoài mặt là đối tác làm ăn lớn của Khải Hoàn nhưng sau lưng vẫn là đối thủ cạnh tranh khốc liệt. Vị thế của Tống thị ở Trung Quốc cũng không thể coi thường.
Hạ Viên Anh không hài lòng lắc đầu.
- Chuyện làm ăn kinh doanh dĩ nhiên là quan trọng\, nhưng chẳng lẽ lại không lo đến hạnh phúc cá nhân? Ông còn nhớ Diên Diên đã doạ Tống gia một phen kinh hãi không?
Nhắc đến chuyện đó không khỏi khiến Hạ Viên Anh chạnh lòng. Khi ấy Tống Thiên Minh đã cương quyết không gả Tống Diên cho Kha Duẫn, dù Kha gia đã hạ thấp mình đến để thưa chuyện. Tống Diên vì chuyện này đã tự nhốt mình trong phòng mấy ngày, không ăn không uống, còn doạ sẽ tự tử nếu Tống Thiên Minh không đồng ý hôn sự của cô và Kha Duẫn. Tống Diên từ nhỏ đã được Tống Thiên Minh yêu thương, chiều chuộng, coi như bảo bối, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Làm sao ông có thể để con gái rượu của mình chịu khổ như vậy, còn lấy mạng sống ra đùa giỡn. Vì thương con nên ông đành miễn cưỡng tác hợp cho hai người.
Tống Diên yêu Kha Duẫn đến như vậy, Kha Chấn Đông thật sự hy vọng Kha Duẫn sẽ biết chừng mực mà dừng lại.
Tống Diên nằm trong ngực Kha Duẫn cọ cọ mặt vào da thịt hắn, cô nâng tay trái lên, ngắm chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón giữa, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
- Duẫn\, em không nằm mơ đúng không? Chỉ còn năm ngày nữa em sẽ được gả cho anh?
Giây phút hắn nói với cô lời cầu hôn, lúc hắn đeo vào tay cô chiếc nhẫn này, lúc cô và hắn cùng ký tên vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Cô đã không tin nổi đó là sự thật, cô sẽ trở thành vợ hắn thật ư?
Kha Duẫn nhìn nụ cười tươi tắn, tràn ngập hy vọng trên môi cô, trong lòng không khỏi thoả mãn. Hắn ôm chặt cô hơn, một tay nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, cùng cô đan mười ngón tay.
- Em không hề nằm mơ\, tất cả đều là thật!
Hắn cầm tay cô đặt lên môi mình, hôn nhẹ. Sau lại đẩy đầu cô đến gần hơn, hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.
- Tiểu Diên\, năm ngày nữa sẽ có một chuyện cực kỳ hay cho em xem.
Tống Diên không hề phát hiện ra đáy mắt hắn, sự ôn nhu dịu dàng vừa nãy đã hoàn toàn tan biến, đổi lại là một sự xảo quyệt, ngoan độc.
***********
Sau khi ăn cơm xong với Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh. Kha Duẫn lái xe đưa Tống Diên về Tống gia, trước khi thả cô xuống xe, hắn tặng cô một nụ hôn tạm biệt và còn nói nhỏ vào tai cô.
- Tiểu Diên\, đừng quên nhiệm vụ anh giao cho em!
Tống Diên vui vẻ gật đầu rồi mở cửa xuống xe, trước khi đi vào cô còn dán mắt vào kính xe để vẫy tay tạm biệt Kha Duẫn.
Kha Duẫn đáp lại cô bằng một nụ cười quyến rũ như thường ngày, đợi cô lùi ra vài bước hắn mới lái xe rời đi.
Tống Diên không hề biết bộ mặt của người đàn ông đó sau một lớp ngụy trang dày. Kha Duẫn vừa lái xe ra đến đường lớn đã gọi điện thoại cho ai đó.
- Gọi luật sư chuẩn bị thủ tục đi!
**************
Mười một giờ ba mươi phút. Đó là lúc Tống Thiên Minh và Thái Hà đã đi nghỉ hết. Tống Diên từ trong phòng mình mò qua thư phòng của cha, cô bước đi thật cẩn thận, không để phát ra tiếng động, cô không dám bật đèn mà chỉ dùng đèn pin trong điện thoại để tìm đường.
Rón rén như một tên trộm, Tống Diên lục hết tất cả các ngăn kéo trên bàn làm việc của Tống Thiên Minh, nhưng vẫn không tìm ra con dấu mà Kha Duẫn cần. Đang lúc cô định bỏ cuộc thì chợt phát hiện ra một két sắt dưới chân bàn, cô mừng rỡ ngồi xuống xem sao, nhìn một hàng số trên đó, cô cắn cắn đầu ngón trỏ một lúc rồi đem ngày sinh của mình nhấn vào.
Quả nhiên!
Cửa két sắt đã mở.
Tống Diên mừng rỡ tìm kiếm trong két sắt, cuối cùng cô lấy ra được một cái hộp gỗ nhỏ, cô nhanh chóng mở ra xem.
Đúng là một con dấu!
Cô hít sâu một hơi, nói thầm.
- Cha\, Diên Diên chỉ mượn một lát thôi!
Cất con dấu vào túi áo ngủ, Tống Diên cất lại mọi thứ như cũ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng trong yên lặng.
*************
Cao ốc Khải Hoàn.
Phòng làm việc của chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của toà nhà. Ở vị trí này có thể thấy chủ nhân ở đây cực kỳ yêu thích cảm giác chinh phục cùng khống chế tất cả.
Cốc cốc cốc...
Kha Duẫn đang mải mê với đóng văn kiện trên bàn đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, hắn vẫn không dừng lại mà chỉ lạnh nhạt nói đúng một chữ.
- Vào!
Người mở cửa là thư ký chủ tịch nhưng người đi vào lại là Tống Diên. Cả tập đoàn Khải Hoàn ai cũng biết Tống Diên là vị hôn thê của chủ tịch nên không cần hẹn trước cũng không ai dám cản.
- Chủ tịch\, Tống tiểu thư đến ạ!
Kha Duẫn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Diên đang đứng ở cửa vẫy tay với hắn, hắn liền bảo cô thư ký ra ngoài, ngoắc tay bảo Tống Diên đến.
- Tiểu Diên\, lại đây!
Tống Diên gương mặt hớn hở chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau.
Kha Duẫn cũng không lạ gì với hành động này của cô nữa, để mặc cho cô ôm và đang định dọn đóng văn kiện sang một bên thì đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ.
- Anh mở ra xem đi!
Tống Diên vẫn ôm chặt hắn không buông.
Kha Duẫn trầm tĩnh cầm lấy cái hộp gỗ và mở nó ra. Con dấu của Tống Thiên Minh nằm gọn trong đó, khoé môi hắn liền nhếch lên, một nụ cười rất thâm độc.
Hắn nhanh chóng cất con dấu vào két sắt của mình mà không để Tống Diên nhìn thấy, sau đó nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình, áp sát môi bạc vào môi anh đào của cô.
- Tiểu Diên\, làm tốt lắm!
Tống Diên thích thú ôm lấy hắn.
Kha Duẫn cười nhạt một cái, hắn đột nhiên kéo cô lên, vừa lấy áo khoác vừa nói.
- Đi thôi\, anh đã hứa sẽ mua piano cho em rồi.
Tống Diên ngơ ngác để hắn kéo đi, cô ngạc nhiên hỏi
- Bây giờ đi mua sao?
Kha Duẫn không nói gì mà chỉ gật đầu, hắn tiếp tục kéo cô đi.
Tống Diên loảng choảng đi theo, tay chỉ về phía bàn làm việc của hắn.
- Còn công việc của anh?
Kha Duẫn thấy không thể kéo cô như vậy xuống dưới được nên trực tiếp ôm lấy bả vai cô,hắn bình thản trả lời cô.
- Giải quyết sau cũng được\, chuyện của em vẫn quan trọng hơn!
Câu nói này khiến Tống Diên thấy trong lòng như có ngàn hoa đang nở.
Hai người đi ra khỏi phòng làm việc, Kha Duẫn ném lại một câu cho thư ký.
- Hủy hết tất cả lịch trình của tôi trong chiều nay!
Thư ký chỉ biết ngơ ngác nhìn theo rồi bật cười.
Cửa hàng piano mà Kha Duẫn đưa Tống Diên đến là một cửa hàng nổi tiếng ở Thượng Hải.
Tống Diên nhìn thấy piano như cá thấy nước, cô tự đi xem từng hộp đàn mà quên cả Kha Duẫn ở đây. Kha Duẫn cũng không chấp thái độ đó của cô, hắn đi theo sau lưng cô, ngắm nhìn cô chuyên tâm chọn đàn.
- Duẫn\, em thích đàn này!
Cô tươi cười nhìn Kha Duẫn như một đứa trẻ đòi đồ chơi. Kha Duẫn cười nhẹ, hắn vẫy tay gọi nhân viên đến, sau đó ghi địa chỉ cho nhân viên.
- Năm ngày nữa giao đàn này đến địa chỉ này cho tôi.
Tống Diên có thể nhìn thấy địa chỉ hắn ghi là Vân Phong Điện, thời gian lại chính là đêm tân hôn của hai người, nghĩ tới thôi cũng làm cô mừng đến điên rồi.
Tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đặt trên bàn như một tờ giấy báo tử của ai đó, nó đã được Kha Duẫn chuẩn bị từ rất lâu, chỉ chờ đến ngày dùng đến nữa thôi.
Kha Duẫn lấy chiếc hộp gỗ kia ra, cầm con dấu trong đó đóng vào vị trí bên a trong tờ giấy chuyển nhượng.
Hắn đóng bản hợp đồng lại cũng vừa đúng lúc một cuộc điện thoại gọi tới.
- Duẫn\, cậu nhất định phải làm đến mức như vậy sao?
Kha Duẫn cầm điện thoại đứng lên, một tay hắn chống lên lưng ghế, mặt hướng ra cửa kính, ngón tay hắn gõ nhịp nhàng, giọng điệu có phần châm chọc.
- Cậu cứ đợi đi\, sắp có kịch hay để xem rồi!