Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 7: Tại sao lại không mặc quần áo?




Một đêm kia, lần đầu tiên Lâm Văn Tịch cảm thấy mình ngủ được rất an tâm, hơn nữa còn là thật ấm áp. Thậm chí từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cậu không muốn rời khỏi cảm giác này, thế nhưng rất nhanh cậu liền hiểu được, người ta nguyện ý cho cậu ở lại một đêm, không có nghĩa là người ta cũng nguyện ý giữ cậu lại để cậu tiếp tục ăn chùa uống chùa, tuy rằng cậu rất muốn nói mình có thể giúp đỡ anh làm một ít việc, thế nhưng căn bản là người ta cũng sẽ không cần đâu…

Cho nên vào sáng sớm hôm sau, Lâm Văn Tịch liền chuẩn bị nói lời từ biệt với Lê Diễm. Để tỏ lòng cảm ơn, cậu còn cố ý thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Lê Diễm.

Chờ Lâm Văn Tịch làm xong điểm tâm, cậu vẫn chưa nhìn thấy Lê Diễm đi xuống. Thế là Lâm Văn Tịch liền chuẩn bị đi lên xem thử một chút, phòng của Lê Diễm cũng không có khóa, trong phòng tắm còn phát tiếng nước chảy, Lâm Văn Tịch liền biết được anh đã dậy rồi. Cậu đã chuẩn bị sẵn chờ khi Lê Diễm đi ra thì sẽ nói mấy câu với anh sau đó liền rời đi.
Lúc này cửa phòng tắm được mở ra. Nam nhân vừa cầm khăn mặt lau tóc vừa đi ra, trên người còn mang theo vài giọt nước đọng lại khi tắm, hiển nhiên là một bộ dáng vừa mới tắm xong, giọt nước dần dần trượt từ trên bả vai xuống ***g ngực, ánh mắt của Lâm Văn Tịch không tự chủ được mà bị hấp dẫn, nhìn giọt nước trong suốt dọc theo ***g ngực màu tiểu mạch của Lê Diễm chậm rãi trượt xuống dưới, sau đó là đi tới rốn, cuối cùng nhỏ vào trong rừng cây rậm rạp kia, ánh mắt của Lâm Văn Tịch đã trừng lớn không khác gì chuông đồng rồi, anh ấy. . . anh ấy cứ như vậy mà. . .

“Anh. . . Tại sao lại. . . Không mặc. . . Quần áo. . .” Lâm Văn Tịch cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng sắp bị đông cứng hết cả rồi.

Lê Diễm cũng mang theo một bộ dáng nhăn mặt nhíu mày, anh không nghĩ tới tiểu quỷ này sẽ vào phòng của mình, bởi vì bình thường anh cũng đã quen sống một mình rồi, nhất định buổi sáng sẽ tắm một chút, tắm rửa xong đi ra không mặc quần áo chính là chuyện thường mà thôi, hơn nữa trước khi anh tiến vào phòng tắm cũng không có mặc quần áo a. . . Chỉ là hôm nay nhất thời quên mất trong nhà còn có “người ngoài”.
“Tôi thích ngủ ***. Khi thức dậy sẽ không mặc quần áo mà đi vào phòng tắm, có vấn đề gì sao?”

Trong chớp mắt gương mặt của Lâm Văn Tịch đều trướng đến đỏ bừng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Có phải những kẻ có tiền đều có sở thích rất kỳ quái hay không a?

“À. . . . Ừm. . .” Căn bản Lâm Văn Tịch không biết mình muốn nói cái gì, cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn người trước mặt này. Sau khi tắm rửa xong nam nhân mang theo một loại gợi cảm biếng nhác, thân thể trần như nhộng, vóc người đẹp đến mức phỏng chừng có thể cho làm cho nữ nhân thét chói tai, Lâm Văn Tịch một trận ước ao chính mình cũng sẽ có ngày được như vậy. Còn có nơi đó, thật lớn. . . So với chính mình. . .

“Cậu nhìn đi đâu vậy?” Thanh âm khêu gợi của Lê Diễm thức tỉnh Lâm Văn Tịch, ý thức được chính mình thất lễ, cậu liền không ngừng xin lỗi. Trời ạ, sao vừa nãy cậu lại. . . Nhìn chằm chằm vào nơi đó của nam nhân. . . Còn tự đi so sánh với chính mình nữa chứ. . . Thật sự là quá mất mặt mà. . .
“Đã nói sau này đừng tùy tiện nói xin lỗi nữa mà.” Lê Diễm cũng không thực sự có ý tứ muốn trách cứ cậu, dù sao thì đối với vóc người của chính mình, cũng không phải là anh không có lòng tin. Chỉ là nhìn Lâm Văn Tịch vẫn đỏ mặt còn mang theo bộ dáng không biết nên làm như thế nào, lần đầu tiên trong đầu Lê Diễm sinh ra ý niệm muốn khi dễ một người đến như vậy.

“Sao mặt lại đỏ như vậy. . . hả Văn Tịch. . . Cậu sẽ không thích nam nhân chứ hả?” Nam nhân nói ra lời đùa giỡn, lại làm cho Lâm Văn Tịch xấu hổ đến độ hận không thể trực tiếp chui xuống dưới sàn mà trốn.

“Tôi. . . Tôi mới không phải. . .” Lâm Văn Tịch nói xong xoay người lại muốn chạy trốn, cậu không thể lại tiếp tục nhìn vào nam nhân này nữa, không biết chừng bản thân sẽ làm ra chuyện mất mặt gì nữa đây.
“Cậu vào phòng tôi làm gì vậy?” Không đợi Lâm Văn Tịch ra khỏi phòng, Lê Diễm liền mở miệng hỏi, giọng nói khôi phục sự lãnh đạm như trước, một bên đi đến tủ quần áo tìm đồ mặc vào.

Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới mục đích khi mình muốn vào đây. Nhưng vẫn là không dám quay đầu lại nhìn Lê Diễm đang mặc quần áo ở phía sau, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào sàn nhà mà nói: “Tôi phải đi đây.”

“À.”

Không có bất kỳ tâm tình gì, càng không có giữ lại, Lâm Văn Tịch không biết tại sao trong ngực lại cảm thấy một trận mất mát.

“Ừm. . . Tôi có nấu cháo. . Đã đặt sẵn trên bàn rồi. . . Anh có thể ăn một chút trước khi đi làm. . . .”

“Người giúp việc không có tới sao?”

“Ặc. . . Tôi không biết. . . Tôi chỉ muốn cảm ơn tối hôm qua anh đã thu nhận tôi mà thôi, còn có giúp tôi chữa thương nữa. À, tôi chính là sử dụng gạo của nhà anh để nấu, hẳn là anh sẽ không để tâm chứ?” Lâm Văn Tịch thận trọng nói.
“Ừ. Không sao.”

“Vậy. . . Tôi đi đây. . .”

“Đã hết sốt chưa?”

“Hết rồi. Cảm ơn anh.”

“Ăn bữa sáng xong rồi hãy đi.” Lê Diễm cài xong cấi nút áo cuối cùng, nhìn đứa nhỏ với bóng lưng gầy yếu kia, đột nhiên anh cảm thấy có chút đau lòng. Thế nhưng loại cảm giác chợt lóe lên này rất nhanh đã bị anh bỏ qua.

“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Lâm Văn Tịch nói xong, vội vã đi ra khỏi phòng. Kỳ thực cậu chưa có ăn cái gì, chỉ là cậu biết nam nhân sẽ không để cho mình tiếp tục ở lại đây nữa, ngay cả đối với ba mình cậu còn chưa từng nghĩ tới sẽ đi ỷ lại vào y, làm sao lại có thể sản sinh ra cảm giác ỷ lại với một người không quen biết, hơn nữa còn vọng tưởng người khác sẽ thu nhận mình nữa chứ? Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy mình có chút ngây thơ. Do đó cậu không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, cậu sợ bản thân sẽ càng thêm lưu luyến mà thôi. Có lẽ bởi vì trừ mẹ ra anh là nam nhân đầu tiên biết được bí mật của mình đi? Đơn giản là do anh thấy được thân thể của mình nhưng cũng không có khinh thường mình sao? Cho nên Lê Diễm ở trong lòng Lâm Văn Tịch, có cảm giác hoàn toàn bất đồng với những người khác.
Thiếu niên chỉ lo rời đi, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, đó chính là điều đã khiến cậu suy tư cả đêm, quyết định xem có nên hỏi tên của nam nhân hay không, nhưng vào lúc cuối cùng này cậu lại hoàn toàn quên mất.

Lâm Văn Tịch rời khỏi Lê gia, lại đột nhiên không biết chính mình muốn đi đâu. Rõ ràng chỉ mới có một đêm mà thôi, lại làm cho cậu có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi vậy.

Được rồi, cậu còn chưa tìm thấy di vật của mẹ, hiện tại phải kiếm cho được những người hôm đó, nếu không tìm được đồ vật kia trở về, căn bản là cậu sẽ không thể đi gặp mặt ba được, thế nhưng mình còn chưa có tiền để trả lại cho bọn chúng, có thể chúng sẽ lại đánh cậu thêm một trận nữa hay không?

Không được, hẳn là trước tiên cậu phải đi tìm việc làm cái đã, bây giờ trên người cậu ngay cả một phân tiền cũng không có, nếu còn không đi làm cậu thực sự sẽ trở thành một kẻ ăn mày mất. Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới chứng minh thư được đặt trong túi quần của mình, quần áo đã bị vứt bỏ rồi, nói vậy chứng minh thư kia. . . Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy mình thật sự đã cùng đường rồi, không có chứng minh thư, làm sao mà cậu đi tìm việc làm được đây. . .
Lâm Văn Tịch liều mạng khiến cho mình tỉnh táo lại. Có lẽ trước tiên cậu nên đi đến một nhà xưởng nào đó, làm một ít công việc vụn vặt, từ đó tiết kiệm tiền, cố gắng chăm chỉ để có thể tích lũy thêm được nhiều chút, đến lúc đó thì đi làm lại chứng minh thư là được. . .

Nghĩ như vậy, Lâm Văn Tịch tùy tiện bước về phía trước, cậu muốn nhìn xem ở đâu có thể tìm được công việc đây.

“Xin lỗi, Lê tổng. Không biết tại sao sáng sớm hôm nay lại bị kẹt xe lâu như vậy.” Lê Diễm không nói gì, chỉ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm lấy bát cháo thịt vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, dường như toàn bộ đều không có quan hệ gì với mình cả.

“Sau này đừng trở lại nữa.” Loại lý do này, anh chưa bao giờ muốn lãng phí tế bào não để tự hỏi xem nó là thật hay giả.
“Lê tổng, tôi. . .” Nữ nhân có chút nóng nảy, cô đã làm người giúp việc ở Lê gia cũng được nhiều năm rồi, có thể nói là người mà Lê Diễm hài lòng nhất, nhưng vẫn là bị sa thải thôi sao.

“Đi về đi.” Lê Diễm nhàn nhạt nói. Anh húp thử một ngụm cháo trong chén, rất ngon, còn rất thơm nữa.

Nữ nhân nhìn thức ăn trong bát của Lê Diễm, tuy rằng đang rất khổ sở vì việc mình bị sa thải, thế nhưng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, không phải từ trước đến nay vào mỗi buổi sáng Lê tổng đều sẽ không ăn sáng kiểu Trung Quốc sao? Còn có, là ai làm cho ngài ấy ăn vậy? Là do vừa mới mời người giúp việc khác sao, hay là. . . Ngôi nhà này sắp có nữ chủ nhân? Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua Lê Diễm sẽ lộ ra vẻ mặt nhu hòa như thế, trong chớp mắt cô cũng bị mê hoặc đến mức tim không ngừng loạn đập. Đồng thời lại không khỏi tò mò nhìn lên trên lầu để xem có thể thấy được một người khác xuất hiện hay không.
“Về đi.” Khẩu khí của anh vẫn lãnh đạm như cũ. Nữ nhân kia cũng không dám làm cái gì nữa, vội vã đi ra ngoài.