Nhìn thấy nam nhân muốn giúp mình mặc cái này, Lâm Văn Tịch liền luống cuống, cái thứ đồ *** đãng thế này đây làm sao có thể…
“Đều đã mặc váy vào rồi, nhưng thứ này lại không thể được…”
“Vậy em dự định sẽ không mặc qυầи ɭóŧ sao? Tuy rằng tôi cũng không ngại đâu.” Nam nhân cười tà, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cởi thôi.
Lâm Văn Tịch biết hiện tại phía dưới của mình đang trống trơn, thời điểm nam nhân xoay người mình qua cậu đã xấu hổ không chịu được, không mặc thứ gì cũng không được a, thế nhưng lại không muốn mặc cái này đâu…
Đột nhiên nam nhân duỗi tay tới, sờ lên cái mông trần trụi của Lâm Văn Tịch một cái, ừm vừa nãy đã muốn sờ sờ một chút, quả nhiên độ co dãn phi thường tốt. Lúc nam nhân làm loại chuyện *** loạn này gương mặt vẫn cứ ưu nhã bình tĩnh, khiến cho trong lòng Lâm Văn Tịch cảm thấy tức giận, đáng giận nhất chính là, nam nhân vừa làm cái hành động đó cậu liền có cảm giác, không cẩn thận “A” lên một tiếng, thanh âm kia cực kỳ giống rêи ɾỉ. Hoặc là nói, đó chính là rêи ɾỉ đi.
“Mặc vào.” Thanh âm của nam nhân đã có chút khàn khàn. Hôm nay thỉnh thoảng Lâm Văn Tịch lại đi khiêu chiến sự chịu đựng của mình a. Lê Diễm kéo “tiểu hầu gái” qua trước mặt, trực tiếp hôn xuống, thừa dịp lúc Lâm Văn Tịch sững sờ liền vói đầu lưỡi đi vào, đều quét qua từng ngóc ngách một lần.
“Ưm… Hmm…” Chờ đến khi Lê Diễm buông cậu ra, đầu óc của Lâm Văn Tịch đã trở nên hỗn hỗn độn độn, bản thân mình đã mặc chiếc quần chữ T kia vào bằng cách nào cậu cũng không biết, chỉ nhớ rõ nam nhân vuốt trước sau tiểu huyệt của mình nói nếu em không mặc tôi liền trực tiếp tiến vào, xấu hổ đến mức khiến cậu vội vã mặc cái quần kia vào.
Cảm thấy vật kia có chút nhỏ, có loại cảm giác vô cùng kỳ quái khi nó tiếp xúc với chỗ đó của mình, bên cạnh còn được viền ren, tuy rằng rất mềm mại, nhưng thứ này ma sát vào nơi riêng tư của mình, tất nhiên sẽ khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút ngứa, có chút khó chịu.
“Có chút khó chịu…”
“Khó chịu ở đâu?” Lê Diễm cười vén váy cậu lên, vươn tay tới sờ lên quần chữ T nho nhỏ, “Không quen mặc như vậy?”
Lâm Văn Tịch gật đầu.
Lê Diễm vòng qua chồi non ở phía trước Lâm Văn Tịch sờ xuống phía dưới, đâm vào hoa huyệt cách chỗ đó một chút, rất nhanh liền phát hiện bên trong đã có chút ướt, nam nhân cười nói: “Rõ ràng chỗ này của em nói nó rất thoải mái nha.”
Hai gò má của cậu bé đỏ bừng, vội vã lắc đầu. Ngón tay của nam nhân cách lớp ren cắm vào chỗ đó của cậu, hoa huyệt nhạy cảm đâu chịu được kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, rất nhanh liền phân bố càng ngày càng nhiều *** thủy.
“Chủ nhân… Đừng… Đâm vào nữa… Ưm… ha…” Hô hấp đã bắt đầu dồn dập, thậm chí phía trước cũng hơi ngẩng đầu, chống chiếc váy vốn đã rất ngắn lên, Lâm Văn Tịch xấu hổ đến mức nhanh chóng lấy tay che lại.
Một tay cắm vào tiểu huyệt phía trước của Lâm Văn Tịch, cái tay còn lại của Lê Diễm cũng không nhàn rỗi, anh tiến công từ phía sau, rất nhanh tìm tới đóa tiểu cúc ẩn giấu đằng sau khe mông, đồng thời phát hiện không ngờ nơi đó cũng có chút ướt, Lê Diễm chắt lưỡi, thể chất của Lâm Văn Tịch thật sự là làm cho anh quá… Chấn kinh rồi… Mới chỉ làm như vậy vài lần mà thôi, thân thể của em ấy đã đạt đến trình độ nhạy cảm cỡ này rồi, thực đúng là bảo bối hiếm có.
“A…ha… Đừng … Đi vào nữa……” Chân của Lâm Văn Tịch đã có chút nhũn ra, bởi vì dựa vào thân thể của Lê Diễm để chống đỡ nên mới không ngã xuống. Qυầи ɭóŧ co dãn thật tốt, cho dù đâm ngón tay vào cũng sẽ không khiến anh cảm thấy quá siết. Do đó nam nhân càng thêm không kiêng nể gì, ngón tay ở phía sau cũng đâm vào cách một lớp quần.
“A…ha… Chủ nhân… Đừng…”
Hai cái tiểu huyệt đều bị ngón tay của nam nhân cắm vào, còn có lớp vải ren ma sát thịt non bên trong, hai chân Lâm Văn Tịch run lên, ánh mắt từ từ mê ly.
Nhìn người tựa vào trước ngực mình hơi ngẩng đầu nhỏ lên, mang theo bộ dáng ý loạn tình mê, còn ăn mặc trang phục như vậy, hạ thân của Lê Diễm cương đến chịu không nổi, nhưng lại không có trực tiếp áp lấy em ấy ngay lập tức thao. Anh chỉ dùng ngón tay từ từ trừu sáp, từ một ngón tăng thành hai, khi thì quấy khi thì cố ý dùng vải ren ma sát nội bích của cậu, cảm nhận được hai cái tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch đồng loạt co rút một trận, sau đó càng ngày càng trở nên ướŧ áŧ hơn.
Đột nhiên Lê Diễm rút ngón tay ra ôm lấy Lâm Văn Tịch, trước khi đi còn cầm một thứ khác trong hộc tủ, chỉ là lúc đó Lâm Văn Tịch đã không còn thấy rõ nữa. Vào phòng tắm, trước mặt liền có tấm gương vô cùng lớn, Lê Diễm đặt Lâm Văn Tịch lên bồn rửa mặt, mặt hướng về phía tấm gương còn lưng thì dựa vào mình, anh tách hai đùi của cậu ra, lúc này Lâm Văn Tịch thấy trên mặt mình hiện lên xuân triều, gương mặt ửng hồng như thoa phấn, ăn mặc một thân trang phục hầu gái tuy kỳ quái nhưng lại hết sức đẹp mắt, hai chân giang rộng ra, bởi vì vừa nãy bị nam nhân đùa bỡn qua nên hai cái tiểu huyệt rất ướŧ áŧ, thấm ướt cái qυầи ɭóŧ dù có mặc nhưng cũng bằng không kia. Côи ŧᏂịŧ ở phía trên nhếch lên thật cao, chống đỡ cái váy lên, ở trong gương, nhìn một cái không xót thứ gì. Trên đầu mình còn đang cài thứ gì đó, môi bị nam nhân hôn thành đỏ nhuận ướŧ áŧ, ánh mắt càng là *** loạn đến mức chính mình trước đây chưa từng thấy qua. Lâm Văn Tịch cảm giác mình đã trở thành một con người hoàn toàn xa lạ, cậu không có biện pháp tin tưởng người trong gương lại là mình… Một người *** đãng như thế… Làm sao có thể là mình cho được… Lâm Văn Tịch lập tức sợ đến mức nhắm mắt lại.
Thấy bộ dáng Lâm Văn Tịch thẹn thùng, Lê Diễm ghé vào tai cậu nói, “Bảo bối, mở mắt, nhìn em đi.”
Lâm Văn Tịch lắc đầu, cậu không dám lại mở mắt ra, cái người trong gương kia… Căn bản không phải là mình đâu…
“Tôi đã nói là rất đẹp đúng không. Bảo bối, mở mắt ra.” Thanh âm của Lê Diễm tựa như có ma lực, một mực vờn quanh bên tai Lâm Văn Tịch. Khiến cho Lâm Văn Tịch cứ như bị ám mà làm theo lời nam nhân nói.