Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 32: Giúp em bôi thuốc ở chổ đó




“Tớ biết. Ai nói là tớ đùa bỡn em ấy?” Lê Diễm lãnh đạm ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Dương, không nhìn ra được trong ánh mắt anh đang có suy nghĩ gì.

Lần này đến lượt Hạ Quân Dương trợn tròn mắt, “Cậu nói thật?”

Lê Diễm mang theo bộ mặt tê liệt như trước khiến Hạ Quân Dương rất muốn đánh cho cậu ta một cái, bộ dáng này nhìn thế nào thì cũng giống như là đang thảo luận một chuyện gì đó không có liên quan gì đến cậu ta cả.

“Dù gì thì cậu cũng nên biểu hiện ra chút biểu tình được không a.” Hạ Quân Dương vô lực, “Cái bộ dáng này của cậu thật là muốn làm cho người khác tin tưởng cậu đều có chút khó khăn.”

“Tại sao tớ lại phải làm cho cậu tin tưởng.” Lê Diễm nở một nụ cười căn bản không để người khác thấy được, ngồi xoay một vòng trên ghế dựa ở trước bàn làm việc, hai bàn tay ***g vào nhau nhìn Hạ Quân Dương.
“Được rồi.” Hạ Quân Dương hiểu rõ cậu ta nhất, anh biết những chuyện người này đã quyết định thì mình cũng không thể thay đổi được, chẳng qua nói một câu, “Cậu cũng đừng khi dễ người ta a. Tớ thấy được những dấu vết trên người của em ấy, chậc chậc, người không biết còn tưởng rằng cậu chơi SM nha, thân thể của bé dễ thương rất yếu ớt, em ấy không thể chịu nổi sự giày vò của cậu đâu.”

“Đã biết.” Lê Diễm gật đầu, trong lòng nhớ tới nơi riêng tư của em ấy càng thêm dữ dội hơn đâu, những nơi lộ ra ngoài bất quá chỉ là bị bầm tím một chút mà thôi.

“Bất quá gần đây tớ có một ít đồ tốt, cậu có muốn lấy không? Cái này là được đặc chế cho nam sinh đó nha.” Mới vừa rồi còn nghiêm túc khuyên nhủ bạn mình đừng đùa người khác quá trơn, rất nhanh Hạ Quân Dương lại mang theo một khuôn mặt xấu xa sáp lại gần.
“Những thứ cậu dùng để chơi đùa người khác tớ mới không cần.” Lê Diễm chán ghét đẩy anh ta ra, vốn dĩ cơ thể của bé con rất sạch sẽ, sao có thể dùng đồ vật đã bị người khác xài qua rồi cơ chứ.

“Đây là đồ tớ mới lấy, còn chưa có dùng đâu.” Hạ Quân Dương ủy khuất nói. “Bất quá không cần bàn đến những thứ đó, ngược lại tớ có thể cho cậu một món đồ thật tốt.”

“Là cái gì.”

Hạ Quân Dương mang theo vẻ mặt thần bí chớp mắt mấy cái với Lê Diễm, “Trước tiên phải giữ bí mật cái đã. Bất quá tớ đảm bảo phi thường thích hợp với bé dễ thương.”

Lần này Lê Diễm là thật không có phản đối. Đúng lúc này, vang lên tiếng đập cửa. Lâm Văn Tịch đứng ở ngoài cửa gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, Lê Diễm nhìn thấy Lâm Văn Tịch ăn cực ít, anh nhíu mày, em ấy ăn quá ít nên mới có thể gầy thành như vậy, trước đây lại luôn nhịn đói, trong khoảng thời gian đến đây sống, thỉnh thoảng chính mình phải thúc giục em ấy mới có thể ăn thêm một ít, tối hôm qua thời điểm ôm em ấy vào lòng vẫn cảm thấy quá gầy, ăn béo lên một chút thì đến lúc ôm mới có thể dễ chịu hơn, với lại, quan trọng nhất là, khả năng chịu đựng cũng sẽ tương đối mạnh hơn.
Vì vậy trước vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Quân Dương Lê Diễm gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong chén của Lâm Văn Tịch. “Sáng nay em còn chưa ăn hết bánh mì, hiện tại ăn nhiều thêm một chút đi.”

“Tôi… Tôi thực sự không đói bụng.” Lâm Văn Tịch đỏ mặt nhìn Lê Diễm, Hạ Quân Dương vẫn còn đang ở bên cạnh nhìn đâu, cậu vô cùng xấu hổ a. Hơn nữa, hiện tại cậu thật không quá muốn ăn.

“Lê Diễm cậu cũng thật là, tối hôm qua vừa mới kịch liệt như vậy, hẳn là hôm nay phải để bé dễ thương ăn chút thức ăn loãng chứ.” Hạ Quân Dương với kinh nghiệm thành thạo lập tức nhìn ra hiện tại Lâm Văn Tịch đang cần cái gì, sau đó chuyển hướng sang nhìn Lâm Văn Tịch, “Hiện tại có lẽ em cũng không có khẩu vị gì đâu ha? Bé dễ thương nên đi nấu chút cháo để ăn đi.”
Lê Diễm cũng không biết những thứ này, nghe thấy Hạ Quân Dương nói như vậy, mới hỏi Lâm Văn Tịch, “Có phải vẫn còn rất khó chịu hay không?”

“Không có.” Lâm Văn Tịch không muốn để cho Lê Diễm lo lắng, kỳ thực ngoại trừ thân thể mình hơi mệt chút, có chút không muốn ăn uống, còn lại đều bình thường cả.

“Hay là đi nấu cháo đi.” Lê Diễm mở miệng nói.

“Không cần, trước hết cứ như vậy đi. Buổi tối để tôi đi nấu là được rồi.” Lâm Văn Tịch thầm nghĩ muốn ăn cơm với Lê Diễm. Để nam nhân còn chuẩn bị đến công ty nữa rồi.

Sau bữa cơm trưa Hạ Quân Dương đi ra ngoài với Lê Diễm, lúc trên xe đột nhiên Lê Diễm hỏi Hạ Quân Dương.”Chỗ của cậu có thuốc nào tốt tốt một chút không?”

“Thuốc? Thuốc gì?” Nhất thời Hạ Quân Dương không kịp phản ứng, thấy ánh mắt của Lê Diễm lúc này đã lạnh như băng mới hiểu được anh muốn nói đến thuốc gì.
“À à, đương nhiên là có a. Cậu đến chỗ tới cầm về đi.” Một lát sau Hạ Quân Dương lại bổ sung thêm, “Cậu làm đến thật nhẫn tâm a, khiến cho chỗ đó của em ấy đều bị thương.”

Lê Diễm không để ý đến anh ta, tiếp tục lái xe. Chỉ là chuyển hướng sang biệt thự của Hạ Quân Dương.

Buổi tối.

Chờ Lâm Văn Tịch tắm rửa xong, Lê Diễm đi vào phòng của cậu.

“Chỗ đó còn đau không?” Anh nhớ rõ tối hôm qua mình đã làm rất nhiều lần, hai chỗ đó đều sưng đỏ đến lợi hại.

“A… Không có việc gì.”

“Cần phải bôi thuốc.”

“Vâng, tôi đã biết.” Lâm Văn Tịch nhu thuận gật đầu, lần trước thuốc mỡ nam nhân cho mình vẫn còn giữ, cậu cũng đang chuẩn bị sẽ bôi một chút đây.

“Cởϊ qυầи ra. Tôi xem một chút.”

“Không cần đâu.” Thiếu niên đỏ mặt, để anh nhìn chỗ đó, thật xấu hổ a.
“Không có việc gì, để tôi xem một chút.” Nam nhân nói ra lời không cho cậu phản bác, Lâm Văn Tịch không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cởϊ qυầи ra.

“Nằm lên đó, lấy tay ôm hai đùi lại. Ừm đúng rồi, cứ như vậy.”

Lâm Văn Tịch thẹn thùng từ từ nhắm hai mắt lại, cái tư thế này, thiệt xấu hổ nha. Nơi riêng tư của mình hoàn toàn bại lộ ở trước mặt nam nhân, như là động tác cầu hoan, rất *** đãng. Thế nhưng không đợi Lâm Văn Tịch suy nghĩ nhiều, cậu đã cảm giác được phía dưới truyền đến xúc cảm lành lạnh.

Lâm Văn Tịch run rẩy đôi mi, mở mắt ra. Nam nhân đang giúp cậu bôi thuốc? Còn tưởng rằng anh chỉ là đơn thuần muốn nhìn nơi mình bị thương, không nghĩ tới…

“Nếu đau thì nói cho tôi biết.”

“Dạ.” Lâm Văn Tịch đỏ mặt gật đầu, thuốc lành lạnh chạm vào nơi đang sưng đỏ lại nóng rực của mình, dị thường thoải mái. Đặc biệt là lúc ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng đảo qua nội bích, phát sinh một dòng điện chạy dọc thân thể, khiến cho Lâm Văn Tịch không cẩn thận rêи ɾỉ ra tiếng.