Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 142: Chuyện về ba của bé con




"Nữ nhân kia đã nói với em thế nào?"

"Trước khi mẹ em qua đời, mới nói cho em biết, tổng tài của Vũ Hoàng là ba của em, còn dặn em cầm cái vòng cổ kia đi tìm ba, nói là ba nhìn thấy vật đó liền hiểu được. Kết quả em còn chưa tìm được anh, đồ vật đã bị đoạt đi. Sau đó anh cứu em trở về nhà, em vẫn còn chưa biết anh là tổng tài của Vũ Hoàng."

Cho nên sau đó liền tạo thành hiểu lầm như vậy? Cho rằng mình là ba của em ấy, cho nên sau khi nhìn thấy khối ngọc kia mới khổ sở thành như vậy, còn bảo mình đừng tìm cái đó nữa, tiếp theo không tiếc mướn phòng trong khách sạn “sắc dụ" mình, khi đó bé con đã phải ôm tâm tình thế nào mới có thể dùng phương thức như vậy để biểu đạt sự bất an của mình, mà ngay lúc đó, bản thân mình lại không hề hay biết gì cả.

Bất quá điều khiến Lê Diễm cảm thấy rung động là, sao lúc đó bé con có thể thoát khỏi đấu tranh tư tưởng? Bé con không giống với mình, hiện tại tuổi tác của Lê Diễm đã không còn nhỏ nữa, tự nhiên đã trải qua nhiều chuyện hơn bé con, anh có thể dễ dàng chấp nhận tội danh lσạи ɭυâи, cũng không có bao nhiêu quan tâm, chỉ cần là người mình thích, anh mới sẽ không đi quản bọn họ có quan hệ thế nào, chắc là anh rất giống với ca ca ở điểm này đi. Không quan tâm đến thứ cấm kỵ mà người ngoài vẫn nói. Thế nhưng bé con lại không giống vậy. Em ấy đã nghĩ thế nào? Chẳng lẽ cái này cũng có thể di truyền hả... Đột nhiên Lê Diễm thấy có chút buồn cười.
"Lúc đó em đã hiểu lầm anh là ba của em, tại sao còn lựa chọn ở cùng một chỗ với anh."

Nam nhân nhìn vào ánh mắt của bé con hỏi.

"Chuyện này là nhờ chị Uông Chỉ Tâm nói với em, chỉ cần thực sự thích, liền dũng cảm một chút, đừng để bản thân phải hối hận." Kỳ thực bé con cũng hiểu được bản thân mình rất may mắn, ban đầu đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, cho rằng sau khi nam nhân biết được sẽ dứt khoát chia tay với mình, bây giờ mới biết nam nhân cũng không thèm quan tâm, hơn nữa, anh không phải là ba mình, cảm giác tội lỗi của Lâm Văn Tịch với mẹ cũng đã được giảm bớt.

Uông Chỉ Tâm? Lê Diễm không nghĩ tới sẽ là nữ nhân kia khai sáng cho bé con, bất quá ngẫm lại cũng đúng, khi đó mình cứ mãi bận rộn, quan tâm bé con ít hơn lúc trước, đến cả em ấy "không bình thường" cũng không phát hiện ra, ít nhiều gì cũng nhờ nữ nhân kia nhắc nhở anh, không thôi chuyện sẽ càng hỏng bét thêm a. Lê Diễm không có cách nào tưởng tượng ra, nếu như khi đó bé con rút lui, mình sẽ phải làm thế nào.
"Ừm, thế nên sau này cũng không cần buông tay nữa." Nam nhân hôn hôn cậu. "Muốn biết chuyện về ba em không?"

Lâm Văn Tịch có chút kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, ba của cậu... Cũng chính là ca ca của Lê Diễm... Chuyện về ba của cậu sao? Kỳ thực trước giờ chưa từng có ai kể cho cậu nghe, đến cả mẹ cũng chưa bao giờ nhắc đến, cậu thật sự không biết được chút gì cả.

Thế là cậu gật đầu với nam nhân.

Lê Diễm chậm rãi lật quyển tạp chí, dừng lại trước một tấm ảnh, "Hôm nay anh vô ý nhìn thấy quyển tạp chí này của em, mới phát hiện không biết cái tòa soạn kia tìm đâu ra tấm ảnh chụp trước đây của ca ca anh. Kỳ thực trước kia ca ca là người rất quan trọng với anh..."

Lâm Văn Tịch nhìn gương mặt rất giống với Lê Diễm trên tờ tạp chí, thực sự cảm thấy hoảng hốt một trận, người này, là ba của mình sao? Cậu vẫn biết Lê Diễm thực sự rất thích ca ca của anh ấy... Nhưng cậu không nghĩ tới... Mình sẽ là con trai của nam nhân kia...
Thanh âm đầy truyền cảm của nam nhân vang lên trong màn đêm yên tĩnh, Lâm Văn Tịch nghiêm túc lắng nghe, nghe nam nhân kể về chuyện của ba và mẹ mình, kể về chuyện "gièm pha" khắp toàn thành phố năm đó, còn có tất cả mọi chuyện lúc sau.

Sau khi nghe xong, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy viền mắt của mình đã có chút ươn ướt, thì ra kỳ thực mình cũng không phải là đứa trẻ bị ba vứt bỏ sao? Ba vẫn rất thương mình hả... Chỉ bởi vì lâm vào tình cảnh này, cho nên ba mới không có khả năng tới gặp mình và mẹ, theo thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều người đã quên lãng mẹ con bọn họ, mẹ đổi họ tên dẫn theo mình bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi này, khi còn bé mẹ vẫn hi vọng mình có thể có tiền đồ, đã từng oán giận vì thân thể của mình, bởi vì tính cách mình có chút nhát gán, nên chính mình cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng, khi còn bé bị đám bạn cười nhạo là đứa trẻ không có cha, cậu cũng không phản kháng gì, chỉ âm thầm rơi nước mắt trong đêm khuya, bị mẹ phát hiện ra, mắng cho một trận. Qua lời Lê Diễm kể cậu không ngờ thì ra trước đây mẹ của mình là một người rất ôn nhu? Hơn nữa lại còn là cô giao, cậu không hề biết đến chuyện trước kia của mẹ, chỉ biết mẹ đã từng oán giận vì thân thể của mình không chỉ một lần, dần dần lớn lên, càng ngày nữ nhân kia càng dữ, nhưng thật ra lại là vì ba của cậu... Kỳ thực Lâm Văn Tịch có thể tưởng tượng được trước đây mẹ mình là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu đến cỡ nào, sau khi ba rời đi càng ngày tính tình của mẹ càng kém đi.
"Kỳ thực ca ca cũng không sống khá giả gì, mấy năm qua anh ấy đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khi đó anh rất hận nữ nhân kia, là cô ta đã cướp đi tất cả của ca ca, thậm chí bao gồm cả mạng sống. Dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng anh vẫn không thể quên được, thế nhưng sau khi gặp được em anh đã không còn cảm giác gì nữa, có lẽ là do ý trời đi, ca ca tạ thế, nhưng đã mang em đến cho anh."

Nam nhân nói khiến Lâm Văn Tịch rất cảm động, "Em cũng thấy rất may mắn vì đã có thể gặp được chủ nhân."

Lâm Văn Tịch nhìn nam nhân trong hình, đột nhiên nhớ tới người đã cứu mình 5 năm trước, trước đây cậu vẫn nhận định người kia là Lê Diễm, chỉ cho rằng chủ nhân đã quên mất mình mà thôi, hiện tại đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quái...

"Chủ nhân... 5 năm trước thật sự là chúng ta... Chưa từng gặp nhau sao?"
Không nghĩ tới đột nhiên bé con lại nói đến chuyện 5 năm trước, anh cảm thấy có chút kỳ quái lắc lắc đầu, anh thật sự không có ấn tượng với chuyện đã gặp qua bé con.

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

"5 năm trước... Anh đã từng cứu em một lần... Khi đó em bị cướp, vừa vặn bệnh trên chân lại phát tác. Sau đó chủ nhân đã lấy tiền của bọn cướp lại cho em còn đưa em đi bệnh viện, nếu như không phải nhờ có chủ nhân......"

Nhất thời sắc mặt của Lê Diễm trở nên có chút kỳ quái, "Cái lần 5 năm trước đó, là cái hôm trời mưa tầm tã sao?"

Lâm Văn Tịch gật đầu. Liên hệ tất cả mọi chuyện lại với nhau, nam nhân liền hiểu ra tất cả. "Thì ra đứa nhỏ hôm đó ca ca cứu chính là em."

Ca ca cứu? Vậy thật sự không phải là chủ nhân sao? Lâm Văn Tịch âm thầm nghĩ, thì ra người tới cứu mình là ba của cậu, chứ không phải chủ nhân quên mất mình, mà căn bản cũng không phải là cùng một người.
"Vậy... Sao chủ nhân lại biết..."

"Hôm đó ca ca nói với anh muốn đi tìm nữ nhân kia, cũng chính là mẹ em, kỳ thực sau khi anh ấy đi ra anh cũng có phái người theo sau, lúc đó chỉ muốn biết nơi ở của nữ nhân kia, lúc ở trên đường bọn họ có nói ca ca đã cứu một đứa nhỏ, còn đưa người đó đi bệnh viện, nhưng cũng bởi vì ca ca gặp phải đứa nhỏ này, từ nơi đó đến đây có một đoạn đường vắng vẻ cũng không dễ đi cho lắm, lúc đó do mưa lớn mấy ngày liền vừa vặn gặp phải lỡ đất nên ca ca hoảng hốt lách xe qua một bên kết quả vừa vặn có một chiếc xe chạy từ phía sau chờ tới, liền trực tiếp đụng phải. Lúc đó anh vẫn cho rằng, nếu như khi đó ca ca không cứu đứa nhỏ kia, nếu như anh ấy sớm chạy qua khỏi chỗ đó, liền không bị sao cả."

Lê Diễm nói đến đây, cả khuôn mặt của Lâm Văn Tịch đã trở nên tái nhợt, chuyện là như vậy sao? Ba của cậu... Ca ca chủ nhân thích nhất... Thì ra chính là bị mình hại chết sao? Nghĩ đến đây thân thể của bé con đã có chút run rẩy, vậy không phải... Chủ nhân sẽ...