"A...ha... A... Muốn hỏng mất... A...ha... A... Chậm chút..."
Hoa huyệt bị va chạm, hoa hạch bị hung hăng nghiền ép, dâʍ ɖị©Ꮒ được phân bố ra chảy dọc theo địa phương giao hợp của hai người văng khắp chung quanh. Phía trước trướng đến càng ngày càng đỏ, Lâm Văn Tịch cảm thấy nơi đó của mình sắp nổ tung ra, nhiều lần muốn vươn tay đẩy tay của nam nhân ra, sau đó tự giải phóng cho mình, nhưng lại không có cách nào dùng lực, chỉ có thể mặc cho nam nhân nắm lấy. Kỳ thực Lâm Văn Tịch cũng muốn bắn cùng lúc với nam nhân, nhưng là chỗ đó của nam nhân vẫn còn thô to cứng rắn như cũ, cậu biết trong một khoảng thời gian ngắn căn bản là nam nhân cũng sẽ không bắn ra, mà mình cũng đã sắp đến cực hạn rồi, thỉnh thoảng đầṳ ѵú còn bị nam nhân mút vài cái, thoải mái đến mức ngón chân của Lâm Văn Tịch nhịn không được mà cong lên, rất nhanh liền bị cảm giác muốn bắn tinh khiến cho bật khóc.
"Chủ nhân... A... Buông... Hức hức... Để em bắn... A a..."
"Bảo bối, anh đã nói là cùng nhau."
"Khó chịu lắm... Em muốn bắn... A...ha..."
Lần này nam nhân phi thường ngoan cố. Lâm Văn Tịch biết là y sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ có một biện pháp... Lâm Văn Tịch dùng hai chân kẹp lấy vòng eo của nam nhân để thuận tiện cho động tác trừu sáp của y, phía dưới bị sáp thành một mảnh lênh láng. Một bên cố gắng nghênh hợp, hiện tại cậu chỉ hi vọng nam nhân có thể nhanh bắn ra, như vậy mình cũng có thể giải phóng được rồi.
"A...ha... Chủ nhân... Nhanh lên... Em muốn... A..."
Chịu đựng cảm giác sợ hãi gần như sắp bị nam nhân sáp hỏng, Lâm Văn Tịch một bên nghênh hợp, thỉnh thoảng còn cố ý siết chặt tiểu huyệt của mình lại, chỉ với hi vọng làm như vậy có thể khiến cho nam nhân nhanh chóng bắn ra.
Lại cắm vào một cái, lúc nam nhân muốn rút ra, Lâm Văn Tịch dùng sức kẹp lại.
"Ưʍ." Dường như là bị làm cho thoải mái, trên trán Lê Diễm rơi xuống một giọt mồ hôi, nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa đã bắn ra, thế nhưng anh vẫn nhịn được. Cái tay đang nắm lấy bắp đùi của Lâm Văn Tịch cũng siết lại rất chặt.
Nhìn biểu tình khó nhịn của nam nhân, đột nhiên trong lòng Lâm Văn Tịch có một loại cảm giác thành tựu thỏa mãn, biết y đã sắp không nhịn được nữa, thế là kẹp đến càng thêm cố sức hơn.
"Tiểu tao hóa, em đây là muốn kẹp đứt côn ŧᏂịŧ của ông xã sao?" Từ cảm giác bị kẹp chặt đến ý loạn tình mê ban nãy nam nhân đã dần dần khôi phục lại một ít, cười tà vỗ một cái lên mông của Lâm Văn Tịch.
"A...ha... Không có a... A..." Bị nam nhân phát hiện, Lâm Văn Tịch có chút chột dạ, chuyển đầu sang một hướng khác, khẽ cắn vào tay của mình, "Ông xã nhanh lên đi... Bắn cho em... Em muốn..."
Biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng nam nhân cũng không có tức giận, trái lại anh cười ra tiếng, kéo lấy cánh tay cậu đang ngậm lấy ở bên miệng xuống, ôn nhu hôn Lâm Văn Tịch, "Đừng tự cắn mình. Ông xã sẽ cho em mà. Sẽ để em bắn, ngoan."
Câu nói của nam nhân khiến cho cả người Lâm Văn Tịch run lên, hai tay ôm chặt lấy cổ của nam nhân, nâng người lên cao, Lê Diễm cũng không nhịn được nữa, bắt đầu dùng sức trừu sáp thật nhanh.
"A a... Nhanh quá... A... Ông xã..."
"Thoải mái sao? Tiểu tao huyệt có ăn no hay không?"
"Ưʍ... Rất thoải mái... A...ha... A... Không có... Muốn ông xã đút vào... Em muốn..."
"Để ông xã đút em ăn thật nhiều thật nhiều." Nam nhân tà ác nhéo nhéo lên cái mông nhỏ của cậu, tốc độ một chút cũng không có thả chậm lại, thậm chí ©ôи ŧᏂịŧ tím đỏ đang trừu sáp lại trướng lớn thêm vài vòng.
"A a... Còn đang lớn... Căng quá... A...ha... Đỉnh đến bụng rồi... Đừng... A..."
"Chính là muốn sáp vào trong bụng của em, làm đến đáy huyệt̠ của em."
"Không được! ... A a... Quá sâu... Đừng mà... Đừng đỉnh vào đó... Không được... A...ha..." Biết lời nam nhân nói là thật, y vẫn luôn thích thao mình rất sâu, sau đó đỉnh lên một chỗ, tuy rằng sẽ bị đau, thế nhưng không biết tại sao mỗi lần nam nhân thao đến nơi đó của mình, rõ ràng sẽ đau sẽ sợ nhưng lại muốn y thao vào sâu hơn, dường như bản thân mình sẽ bị sáp đến chết tươi, sẽ khóc kêu trong vô thức. Lâm Văn Tịch biết nam nhân nói muốn cắm vào trong đáy huyệt̠ cũng không chỉ là nói mà thôi, như bình thường chỉ vừa bị thao đến cổ đáy huyệt̠, cậu đã vô cùng sợ hại rồi. Dù sao hiện tại cũng không giống với trước đây, bên trong còn có một cục cưng, hơn nữa với độ dài của nam nhân thì đỉnh đến tận cùng bên trong là hoàn toàn có khả năng.
"Chủ nhân... Đừng sáp sâu như vậy có được không... Hức hức... Đừng... A a a..."
Lê Diễm không quá cố sức, cậu cảm thấy qυყ đầυ thô to đã nghiền đến đáy huyệt̠ của mình, sau đó qua nhiều lần trừu sáp liên hoàn, cảm giác bị đỉnh nhập khiến cho Lâm Văn Tịch khó có thể hình dung, trong chớp mắt đầu óc trở nên trống rỗng, thậm chí hô hấp đều trở nên trắc trở, không phải là bất kỳ một loại kᏂoáı ©ảʍ nào mà mình đã từng nếm quá, lại khiến cho cậu suốt đời khó quên, giống như là bị một dòng điện cao áp chạy qua người, chỉ có thể co giật kêu lên, hai tay siết chặt lấy lưng của nam nhân, tạo thành từng vệt đỏ, bởi vì sợ hãi mà theo bản năng lùi về phía sau, sợ nam nhân không cẩn thận mà đâm vào nơi đó của mình.
"Không... Ông xã... Em muốn chết... Hỏng mất... Hức hức..."
"Bảo bối, hình như mỗi lần đỉnh vào đây em đều sẽ chịu không nổi." Nhìn bé con đã bị mình sáp đến mất đi lý trí, nam nhân cười cười, ôn nhu vuốt ve lưng cậu an ủi.
"A a... Không... A... Quá sâu... Thật là khủng khϊếp... A...ha... Sẽ hỏng mất..."
"Sẽ không."
"A...ha... Ưm a..." Sau khi nam nhân va chạm hung hăng một lần xong hình như đã chịu buông tha cho cậu, không có lại đỉnh vào sâu như vậy nữa, khiến cho Lâm Văn Tịch vừa mới đứng ở đỉnh cao trong chớp mắt lại giống như bị rơi xuống, cảm giác kinh khủng đến rõ ràng như vậy nhưng vẫn cứ hi vọng nam nhân sáp vào càng mạnh càng sâu hơn một ít. Hoa huyệt cũng bắt đầu không tự chủ được mà buộc chặt, phát sinh tín hiệu mời gọi.
"Ưm a... Đừng như vậy mà... Chủ nhân... Mau một chút... Tiến vào thêm chút nữa..."
Nghe thấy lời của cậu nam nhân liền đỉnh một cái, cắm vào chỗ nọ, sau đó cũng không có chậm lại mà không ngừng va chạm vào trong, run rẩy, xoay tròn, nghiền ép, cảm nhận được qυყ đầυ bị một cái vòng tròn siết lấy chặt chẽ, mỗi lần rút ra Lâm Văn Tịch vẫn chưa kịp phản ứng đã bị anh dùng sức cắm vào một lần nữa, đồng thời còn sáp đến vị trí của đáy huyệt̠, khiến cho huyệŧ và đáy huyệt̠ của cậu đồng thời bị thao làm, kỳ thực trước đây lúc thao mặt trước của Lâm Văn Tịch Lê Diễm cũng không có làm mãnh liệt đến như vậy, lần này đúng là muốn cậu muốn đến gắt gao, cho nên mới không kiềm chế nổi.
"A...ha... Ông xã... Sâu hơn một chút... Bên trong ngứa quá... Ưm a..." Lâm Văn Tịch bị nam nhân sáp đến mức hai chân cũng bắt đầu run rẩy, thanh âm kêu khóc đều khàn cả đi, thậm chí hoa huyệt còn bắt đầu trào ra ái dịch, chỉ cảm thấy ở chỗ sâu bên trong tao ngứa khó nhịn, hai chân hung hăng quấn quít lấy eo của Lê Diễm, hận không thể để cho nam nhân đâm chết mình.
Lê Diễm biết đây là thời điểm bé con nếm được kᏂoáı ©ảʍ cực hạn, qυყ đầυ của mình cũng bị chỗ đó hung hăng mút lấy, giống như đã thực sự cắm vào trong đáy huyệt̠, hoa huyệt đạt đến cao trào co rút lại ngậm chặt lấy ©ôи ŧᏂịŧ của mình, rõ ràng đã sáp sâu đến như vậy rồi, còn muốn mình cắm vào thêm chút nữa, nếu như mình cũng không có lý trí, phỏng chừng thực sự sẽ khiến em ấy bị thương, không chừng còn thao chết em ấy đi.