Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 1: Tìm kiếm ba ba




Vốn tưởng rằng chân ái ở một nơi thật xa, thế nhưng không ngờ rằng nơi xa nhất lại chính là ngay bên cạnh bạn.



Thiếu niên có chút nhát gan, cuối cùng vẫn là cố gắng hít sâu một hơi để mở miệng.

“À. . . Tôi nghĩ muốn gặp tổng tài của các người một chút. . .” Dừng trong chốc lát, lại cảm thấy ban nãy mình nói không được tốt cho lắm, vội vã bổ sung thêm một câu, “Họ Lê. . .”

“Ngài muốn tìm Lê tổng?” Tiểu thư ở quầy tiếp tân có chút ngoài ý muốn, quan sát thiếu niên trước mặt mình một chút. Khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó, ăn mặc rất giản dị, tuy rằng đơn bạc nhưng cũng được bao bọc kín mít, áo dài quần dài, quần jean đã bị giặt đến bạc màu. Dáng dấp cũng rất sạch sẽ thanh tú, nhưng vẫn nhìn ra được đây là một đứa nhỏ sống trong gia đình không quá dư giả. Đôi mắt hơi hơi nhấp nháy, giống như một bé thỏ con rất dễ sợ hãi đối với người lạ.
Tiểu thư ở quầy tiếp tân làm sao cũng vô pháp liên hệ giữa cậu cùng Lê tổng cao to lạnh lùng của bọn họ với nhau.

“Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

“Ặc. . . Không có. . .”

“Vậy là không thể rồi em trai à, Lê tổng rất bận rộn, muốn tìm ngài ấy nhất định phải hẹn trước.”

Nhìn ánh mắt của thiếu niên ảm đạm xuống, tiểu thư ở quầy tiếp tân có chút không đành lòng. Không biết cậu ấy tìm tổng tài có chuyện gì nữa. Hay là nhìn xem có thể giúp cậu ấy được không ha.

“Nếu như em có việc gấp. Chị có thể giúp em gọi điện thoại hỏi thư ký của ngài ấy một chút, để xem tổng tài có rảnh để gặp em hay không.”

Nghe được người nọ nói như vậy, đôi mắt của thiếu niên lập tức sáng lên. “Dạ. Làm phiền chị rồi.”

“Ừm. Không cần khách khí. Em tên là gì?”
“Lâm Văn Tịch.”

“Được rồi, hiện tại để chị giúp em liên lạc một chút.” Sau khi tiểu thư ở quầy tiếp tân gọi cho thư ký liền nói cho anh ta biết bên này có một đứa nhỏ tên là “Lâm Văn Tịch” muốn gặp Lê tổng, để anh ta hỏi thử xem Lê tổng có biết hay không, gặp mặt cậu một chút được chứ.

Chỉ có một mình Lâm Văn Tịch ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, thân thể được bao bọc kín mít, ngay cả đưa tay sờ cũng không dám sờ vào ghế sô pha một cái, đây là ghế sô pha mềm nhất thoải mái nhất mà cậu đã từng ngồi qua, cậu biết chắc chắn nó rất đắt, sợ chính mình không cẩn thận làm dơ nó thì cậu sẽ phải bồi thường thê thảm rồi. Ngay cả ngồi cũng không dám ngồi sát vào trong, cái mông chỉ dám đặt ở mép bên ngoài mà thôi. Không khỏi nhớ tới sô pha của Trương lão trong nhà mình chỉ cần mình vừa đặt mông ngồi xuống liền rớt ra nguyên mảng lớn. Cậu biết cái sô pha cao cấp này khác nhau một trời một vực với sô pha nhà mình. Kỳ thực cậu không dám ngồi sâu vào còn có một cái nguyên nhân, bởi vì phía sau có chút đau, nói đúng hơn là hiện tại toàn thân cậu đều đau nhức. Ngày hôm ấy những người đó ra tay thật nặng mà.
Tiểu thư ở quầy tiếp tân để cậu ngồi tại đâychờ câu trả lời của Lê tổng, thế là Lâm Văn Tịch liền quan sát phòng khách tráng lệ này.

Cậu không rõ tại sao lại có người thiết kế một cái công ty thành đẹp như vậy, phía trên trang trí đèn với hoa văn tinh xảo vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Không sợ người khác đến cướp hay sao? Còn có cái sô pha này nữa. Tuy vậy nếu muốn mang đi nhất định là rất khó khăn nha. Cậu biết người kia rất lợi hại, chỉ là không nghĩ tới lại lợi hại như thế mà thôi, muốn gặp mặt còn phải hẹn trước? Cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật là xa xôi.

Đợi hơn nửa tiếng, bên kia mới trả lời lại là Lê tổng bề bộn nhiều việc, hơn nữa anh không biết người này, nếu sau này cậu muốn gặp anh thì nhớ phải hẹn trước, loại chuyện nhỏ này không cần phải gọi điện hỏi anh nữa. Lâm Văn Tịch có chút mất mát cúi đầu. Sớm biết như vậy vẫn là nói ra tên của mẹ thì hơn, biết đâu y vẫn còn nhớ. . .
Tiểu thư ở quầy tiếp tân có chút áy náy nhìn cậu một cái, tỏ vẻ rằng cô ấy cũng đã bất lực rồi. Lâm Văn Tịch nói một câu cám ơn xong liền đi ra. Nhưng cậu không biết chính mình có thể đi đâu đây. Nhà của cậu từ sau khi mẹ qua đời đã bị những người đó cướp đi rồi. Cậu đi tìm nam nhân kia cũng không phải là muốn nhờ vả y cái gì, chỉ là trước khi mẹ mất có thứ muốn giao cho y nên cậu mới phải bất đắc dĩ đi tới nơi này. Hiện tại người kia căn bản cũng không muốn gặp cậu. . . Hơn nữa. . . Căn bản là không quen biết mình. . . Có khi nào. . . Ngay cả mẹ mình y cũng đã quên mất rồi hay không?

Lâm Văn Tịch cũng không có rời đi mà là xuống trước cửa công ty đứng đợi. Cậu chỉ muốn mang món đồ này đưa cho người kia mà thôi. Sau đó triệt để rời khỏi cái thành phố này. Nhớ tới bộ dạng gầy trơ xương của mẹ trước khi qua đời, đến một từ “Lê” cuối cùng cũng không thể nói ra trọn vẹn, Lâm Văn Tịch liền cảm thấy khó chịu.
Còn có thân thể của chính mình. Cậu muốn tìm việc làm, sau khi kiếm được tiền rồi cậu sẽ lập tức đi làm phẫu thuật, cũng gần 18 tuổi, cậu đã có đủ tuổi để tiến hành phẫu thuật rồi. Cậu không muốn phải sống theo kiểu che che giấu giấu này hoài như vậy. Thế nhưng, đến khi nào thì cậu mới có đủ tiền đây. Năm đó để điều trị bệnh tình của mẹ, cậu bất đắc dĩ phải đi mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi, hiện tại số tiền lương ít ỏi nhờ cậu đi làm thêm này căn bản không đủ để cậu trả nợ. Phòng ở cũng đã bị cầm đi để gán nợ rồi. Nhưng bọn họ vẫn đuổi theo cậu đòi tiền khắp nơi, lần trước còn ra tay đánh cậu, cậu đã có thể tưởng tượng ra được cuộc sống mai sau rồi.

Hay là mình nên xuống phía Nam để tìm việc làm, Lâm Văn Tịch suy nghĩ. Bên kia có tương đối nhiều ngành công nghiệp nhẹ, rất nhiều người đều đi đến đó tìm việc, tiền lương cũng sẽ cao hơn nơi này một chút. Cho nên trước khi xuống phía Nam, cậu quyết định phải hoàn thành di nguyện của mẹ mình, do đó mới cố gắng lấy dũng khí đến nơi này, muốn gặp nam nhân kia.
Nếu như trước khi đi còn có thể nhìn thấy người đó thì tốt biết bao nhiêu, nhớ tới người đó, khóe miệng Lâm Văn Tịch dẫn theo một nụ cười. Lâm Văn Tịch ngồi chồm hổm dưới đất, cảm thấy đầu có chút choáng váng, từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ cậu còn chưa có ăn cái gì đâu. Trên người không có đồng nào, cậu mới đến công ty này, trên đường đi trải qua rất nhiều khó khăn, thật vất vả mới đến được đây, nhất định ngày hôm nay phải nhìn thấy người kia.

Trời dần dần sẫm tối. Lâm Văn Tịch nhìn thấy hầu hết những người hầu trong công ty đều đã ra về, tuy nhiên vẫn không thấy một người nào khiến cậu cho rằng người đó chính là tổng tài của Lê thị. Cậu chưa từng thấy qua nam nhân kia, thậm chí ngoại trừ biết y họ Lê ra, với thân phận là tổng tài của Vũ Hoàng, những cái khác cậu hoàn toàn không biết gì cả. Điểm này chính là trước khi mẹ chết đã nói cho cậu biết. Mà mẹ cũng đã qua đời gần một năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Lâm Văn Tịch cảm khái nghĩ.
“Nhóc con. Cuối cùng bọn tao cũng đã tìm được mày rồi.”

Có vài bóng đen bao phủ lấy Lâm Văn Tịch, khi cậu ngẩng đầu lên, lại thấy được mấy người khiến cậu khϊếp sợ kia. Sao bọn chúng lại tìm được cậu nữa rồi? Trên người mình đã không còn tiền…

“Muốn chạy trốn sao? Nghe nói mày đã mua vé xe đi xuống phía Nam hả. Sao vậy, thiếu nợ không trả tiền còn muốn chạy trốn sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn đi vào trong đó làm thêm, kiếm tiền trả lại cho các người mà thôi.” Vẻ mặt Lâm Văn Tịch có chút bối rối. Cậu cũng không có muốn chạy trốn a.

“Mày cho là bọn tao sẽ tin tưởng mày hả? Xem ra lần trước dạy dỗ mày còn chưa đủ mà.”

Nghĩ đến lần trước bọn họ đánh mình có bao nhiêu đau nhức, Lâm Văn Tịch nhịn không được mà run rẩy một chút. “Phòng ở, không phải các người đã lấy rồi hay sao? Tại sao còn. . .”
“Chỉ với cái phòng ở rách nát của mày thì đáng giá mấy đồng tiền? Mày muốn lừa ông mày hả? Khắp phòng đều bị dột nước, ông mày trùng tu lại đem đi bán vẫn còn lỗ vốn đó!”

“. . . Nếu mấy người đã không hài lòng thì trả phòng ở lại cho tôi đi, nhất định khi tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cho các người!” Lâm Văn Tịch nói ra ý tưởng viễn vông, cả căn phòng đều tràn ngập hồi ức của cậu và mẹ, cậu không muốn cứ như thế mà bị người khác đoạt đi.

“Mày chán sống rồi đúng không, còn muốn cò kè mặc cả? Nhìn mày như vậy cũng sẽ không kiếm được mấy đồng tiền đâu, dáng dấp không tệ không bằng cho mày làm MB (= Money Boy = trai bao) đi, còn có thể kiếm được tiền từ vài người. ” Nghe được lời nói của người cầm đầu bọn đàn em phía sau đều nở nụ cười.
Tuy rằng Lâm Văn Tịch không biết MB là cái gì, thế nhưng nghe được khẩu khí *** loạn của nam nhân và phản ứng của bọn chúng cậu cũng đã có thể đoán được vài phần. Nghĩ đến thân thể mình như vậy nếu như để cho người khác thấy, liên tưởng đến đó cậu liền cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt cũng là một trận trắng bệch.