Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường

Chương 8




Ngọc Tuyết khẽ cau mày khó hiểu mà nhìn Uyển Ngư, cô cũng giải thích cho cô nàng hiểu.

“ Cô gái đó vừa lúc nãy bị che mắt đó nên mới xảy ra chuyện như lúc nãy “

“ Cậu nói bị che mắt? Là sao? Tớ chưa hiểu lắm “

“ Nói sao ta, nói đơn giản là bị ma che mắt đó “

“ Ma á? “

Ngọc Tuyết hoảng hốt mà hét lên tiếng khiến Uyển Ngư giật cả mình rồi làm cho người dừng đèn đỏ nhìn chăm chăm hai đứa.

“ Bé cái mồm lại “

“ Cậu nói thật sao? “

“ Tớ nói thật đấy, nếu không cô gái đó không làm vậy đâu “

“ Tớ nói thật đấy, nếu không cô gái đó không làm vậy đâu “

Uyển Ngư chắc nịt nhìn Ngọc Tuyết nói.

“ Được rồi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi chúng ta đến khách sạn thôi gần trễ giờ rồi đó “

“ Ừm được, lên xe đi “

Nói xong Uyển Ngư và Ngọc Tuyết nhanh nhanh chóng chóng lên xe rồi chạy đi mất, cô chạy đến khách sạn đậu xe vào đúng chỗ rồi hai đứa chạy nhanh đến cửa sau.

Vừa hay đã thấy chị quản lý ở đứng đó từ bao giờ, chị ta nhìn Uyển Ngư với ánh mắt cực kỳ tức giận, cô cúi đầu rồi đi vào trong, theo sau cô là Ngọc Tuyết bạn thân.

Uyển Ngư nhận ca làm, vừa ngồi xuống quầy lễ tân cô đã bị chị quản lý bảo lên tầng số 10 phục vụ khách.

Uyển Ngư nghe thế rồi cũng gật đầu rồi đẩy chiếc xe đẩy đi vào thang máy bấm vào số 10, sau tiếng ting quen thuộc cô đẩy chiếc xe đi ra và đến phòng của khách.

Phòng của khách lần này Uyển Ngư phục vụ là số 1021, cô gõ cửa rồi lên tiếng.

“ Xin lỗi làm phiền ạ, tôi là phục vụ cần vào để thay đồ dùng ạ “

Uyển Ngư nhẹ nhàng và lễ phép khẽ nói xin ý kiến chủ phòng, tiếng 'cạch' vang lên bên trong mở cửa là một người phụ nữ lớn tuổi hơn cô rất nhiều.

Uyển Ngư liền gật nhẹ đầu rồi nhắc lại lời nói lúc nãy, nghe xong chủ phòng cũng gật đầu nép sang bên cho cô đi vào.

Uyển Ngư cũng nhanh nhẹn đi vào thay những thứ khách yêu cầu, cô thay đến khăn tắm nữa là xong, cô đi ra thì thấy trên giường là một nam nhân còn khá trẻ đang nằm trên giường.

Anh chàng này tầm 20 mấy tuổi thôi, Uyển Ngư nghĩ chắc họ là mẹ con, cô cũng không nhìn và nghĩ nữa cô đã xong nhiệm vụ nên nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vẫn đẩy xe đẩy sang phòng khác, lần này là phòng 1025, khách phòng này cần Uyển Ngư mang nước lọc đến.

Vẫn câu nói và giọng điệu cũ, Uyển Ngư gõ cửa phòng và chờ chủ phòng ra mở cửa rồi cô chủ đưa nước rồi sang phòng khác.



Cứ vậy Uyển Ngư bị kêu đi lên đi xuống hơn chục lần, khiến cô đuối hết cả người, hôm nay khách đông thật, nói cũng phải vì hôm nay là thứ sáu cuối tuần nên khá đông.

Sau khi làm việc mệt mỏi Uyển Ngư cũng được ngồi để nghĩ ngơi, cô ngồi ở quầy lễ tân mà thở không ra hơi.

Lúc này Uyển Ngư mới có cảm giác khá rát ở lòng bàn tay, cô giơ tay lên nhìn thì thấy lòng bàn tay cô bị tróc một mảng da khá nhỏ.

Và nó đang chảy máu khiến Uyển Ngư vừa đau vừa rát đến nhăn mặt khó chịu, cô định đứng lên đi kím đồ để băng bó vết thương nhưng bị một giọng nói gọi lại.

“ Em định làm gì sao? “

Uyển Ngư quay lại nhìn thì là Mạch Ngôn Tiểu Lão Bản của cô, anh đang đứng dựa vào quầy lễ tân mà nhìn cô.

“ Mùi máu? Em bị thương sao? “

Sao Mạch Ngôn lại có thể ngửi được mùi máu đã vậy còn biết Uyển Ngư bị thương chứ? Cô khẽ tò mò nhìn Mạch Ngôn rồi hỏi.

“ Đúng là tôi bị thương, sao anh lại biết tôi bị thương vậy? “

“ Dễ thôi, trên người em có mùi máu thoang thoảng “

“ Mùi máu? Anh ngửi được chúng sao? “

“ Cứ cho là vậy? Em bị thương ở đâu? “

“ Ở hai khủy tay và lòng bàn tay “

Mạch Ngôn nghe xong liền đi vào quầy lễ tân cầm tay Uyển Ngư lên mà xem rồi nhăn mặt nhìn vết thương nặng nhất là ở lòng bàn tay đang chảy máu.

“ Sao lại bị thương nặng thế này?”

“ Thì...lúc nãy tôi dừng đèn đỏ bị một cô gái tông phải “

Uyển Ngư liền đem chuyện của cô gái ấy kể lại tường tận cho Mạch Ngôn nghe, anh nghe xong thì chẳng nói gì mà lấy thứ gì đó trong túi anh rồi thoa lên vết thương của cô.

Lúc ban đầu thoa lên thì rát thấy rõ những dần về sau nó mát lạnh khó tả, khiến Uyển Ngư rất dễ chịu cô nhìn Mạch Ngôn rồi hỏi.

“ Vậy có phải cô gái đó bị che mắt không? “

Mạch Ngôn không trả lời mà gật đầu cái rồi thoa thứ đó lên những vết thương khác của Uyển Ngư.

“ Tại sao bị che mắt? Ai lại đi ám cô gái ấy chứ? “

“ Những chuyện này em nên đừng thắc mắc làm gì, càng không biết sẽ tốt hơn “

“ Tại sao chứ? “

Uyển Ngư tò mò mà nhìn Mạch Ngôn hỏi lại, anh thấy ánh mặt tò mò muốn biết rồi cũng nói cho cô biết.

“ Cô gái đó bị người âm để ý, cô gái đó cũng hợp mạng với người ta nên muốn bắt cô gái đó thế mạng để họ đi đầu thai “



“ Sao chứ? Thế mạng sao? “

Uyển Ngư nghe Mạch Ngôn nói thế liền bàng hoàng cô không ngờ chuyện nó lại lớn thế, một mạng người, lấy một mạng người thay thế để được đi đầu thai sao?

“ Cô gái đó mạng lớn với cả củ quyền thất tổ mạnh nên cô gái đó mới thoát được một kiếp “

Uyển Ngư cũng chẳng nói nữa mà đứng yên đó để cho Mạch Ngôn thoa thứ lạ đó lên vết thương, thoa xong cô nhìn mấy vết thương ngoài da liền lành lại.

Còn vết thương ở lòng bàn tay Uyển Ngư cũng không nặng nên chỉ cầm máu lại thôi, miệng vết thương cũng còn hở ra thấy mảng thịt đỏ trong đó.

“ Vết thương lòng bàn tay em nặng nên cầm thoa thứ này 1 đến 2 ngày sẽ khỏi “

“ Thần kỳ vậy sao? Những thứ tôi được mẹ thoa cho cũng mất 1 tuần trở lên thôi “

Uyển Ngư cần lấy một hộp nhỏ từ tay của Mạch Ngôn mà nhìn xung quanh nó.

“ Cho em đấy, sao này hậu đậu còn có cái để xài “

“ Tôi không có hậu đậu đâu đấy “

Uyển Ngư bất mảng phồng má mà nhìn Mạch Ngôn nói.

“ Cứ cho là vậy, tôi dẫn em đi ăn “

“ Nhưng tôi còn làm...”

“ Yên tâm, giờ này sẽ không có khách nào cần phục vụ đâu “

Mạch Ngôn nói xong liền nắm tay Uyển Ngư mà lôi thẳng ra khỏi khách sạn, phía trước mặt cô là một chiếc xe rất đẹp và sang trọng.

Nhưng chiếc xe này hình như Uyển Ngư đã nhìn thấy ở đâu thì phải, đột ngột quá nên cô chẳng thể nào nhớ nổi tên chiếc xe ấy.

Mạch Ngôn mặc kệ Uyển Ngư đang ngơ ngác hay không muốn lên xe thì anh đã đẩy cô vào trong xe ngồi.

Mạch Ngôn sang ghế lái ngồi vào và nổ máy chạy đi, lần này anh chạy ra trung tâm thành phố và ghé vào một nhà hàng.

Mạch Ngôn lái xe vào bên trong Uyển Ngư thấy tới nơi nên cũng mở cửa xuống xe, anh cũng xuống xe.

Từ bên trong đi ra là một người có vẻ không phải nhân viên ở đây, bởi vì người này ăn mặc sang trọng.

Nên Uyển Ngư đoán chắc đây là quản lý ở đây, cô thấy Mạch Ngôn đến nói gì đó với người đó, còn người đó thì lại nhìn cô.

Uyển Ngư thấy hoang mang và cũng không hiểu sao người đó lại nhìn cô như vậy? Không lẽ cô đang mặc trên người đồ nhân viên của khách sạn nên có ác cảm với cô à?

Mạch Ngôn nói xong thì người đó cũng quay lưng đi vào trong, anh đi lại gần Uyển Ngư rồi bị lôi đi vào bên trong.

Bên trong nhà hàng được thiết theo kiểu pháp nên rất đẹp và thơ mộng, Mạch Ngôn chọn bàn trên tầng 4.

Tầng này đặc biệt có sân thượng rất đẹp, như khu vườn mini vậy, mặc dù là buổi tối nhưng nhờ những ánh đèn Uyển Ngư có thể thấy.