Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường

Chương 31




Uyển Ngư liền lên tiếng từ chối hắn.

"Kh-Không cần đâu tôi tự về được, m-mà sao anh lại ở đây?

" Tôi đến thăm người quen trên đường đến phòng người đó thấy em gặp chuyện nên tôi mới ra tay giúp "

" V-Vậy sao? Tôi cảm ơn anh lần nữa không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước "

Uyển Ngư không cho hắn có thể nói thêm lời nào nữa mà nhanh chân chạy đi thật nhanh, cô đi ra đến nhà xe rồi đứng lại thở dốc.

Trời ạ! Uyển Ngư còn ở đó thêm chút nữa chắc cô chết mất,thật đáng sợ mà, cô liền lắc lắc nhẹ đầu vài cái rồi lên xe phóng nhanh đi.

Còn hắn, không biết từ bao giờ hắn đã đứng trên sân thượng mà nhìn xuống nơi Uyển Ngư đang đứng đó mà nhìn theo.

Hắn chỉ nhìn và rồi mỉm cười cái nhẹ, buôn vài lời trước khi biến mất.

" Một cô gái làm người ta tò mò mà, tôi nhất định sẽ có được em...chờ đó Mạch Ngôn ta nhất định sẽ cướp người của ngươi "

Nói xong câu đó cũng là lúc hắn liền biến mất không dấu vết, còn Uyển Ngư thì vừa chạy vừa ngắm cảnh và cũng vừa ngẫm nghĩ mấy chuyện lúc nãy.

Cũng vì Uyển Ngư chạy xe mà cứ để hồn thả vào suy nghĩ nên đã đụng phải ai đó, người đó liền khó chịu mà lên tiếng bằng giọng đanh đá.

" Nè cô bị mù hay sao mà đi không biết nhìn đường "

Nghe giọng đó Uyển Ngư bị kéo về thực tại rồi dừng xe lại gạt chân chóng rồi xuống xe đi đến gần người đó.

Người Uyển Ngư đụng phải là một cô gái có gu ăn mặt theo xu hướng hiện tại, cô gái ấy cao hơn cô một vài cm, làn da trắng sáng gương mặt phải nói rất là xinh đẹp.

Hiện tại cô gái ấy đang ngồi ở bên lề đường mà càu nhau với Uyển Ngư, cô liền đi đến định đỡ cô ấy lên thì...

" Không cần đâu, tôi không muốn mấy thứ nhà nghèo bẩn thỉu động chạm vào tôi đâu cô mau tránh xa tôi ra đi "

Gì chứ? Uyển Ngư biết lỗi đến đỡ cô ta mà cô ta nói nặng với cô là sao? Cô đã chọc đến tổ tông nhà cô à? Tất nhiên cô cũng không vừa, không phải dạng dễ bắt nạt nên cũng trả lời lại.

" Nè cô có cần nói nặng thế không? Tôi đụng phải cô là lỗi do tôi, tôi cũng đến đỡ rồi xin lỗi cô chưa gì cô đã nặng lời vậy rồi "

" Bộ cô xin lỗi thôi là xong sao? Cô biết vì cô mà tôi bị giơ bộ đồ vừa mua không? Tôi còn phải đi dự tiệc nữa đấy, cô tính sao đây? "

" Cô muốn gì? "

Uyển Ngư khó chịu và bực bội với thái độ của cô gái ấy, cô nhìn cô ấy rồi buôn ra ba từ với cô gái.

" Tôi muốn cô đền bộ đồ khác cho tôi "

" Bao nhiêu? "

" Ba trăm vạn tệ "

" Gì chứ? Ba trăm vạn tệ? "

Uyển Ngư nghe con số mà muốn hồn bay khỏi xác, số tiền lớn thế thì làm sao cô có mà đưa cho cô ấy với cả làm cả đời thì cô chưa chắc trả đủ số tiền ấy.

Cô ấy thấy Uyển Ngư cứ ngập ngừng thì lên tiếng mỉa mai cô tiếp tục.

" Sao nào? Không có tiền đền sao? Đúng rồi thứ nghèo như cô thì làm sao mà đủ tiền có thể đền chứ? "

Cô ấy nhìn Uyển Ngư từ trên xuống rồi đánh giá và xúc phạm đến cô một lúc nhiều hơn nữa, cô cũng chẳng biết làm gì hiện tại.

Uyển Ngư hiện tại đào đâu ra số tiền lớn như thế chứ? Chiến này là toang thật rồi...

" Nếu không có tiền thì cũng được, với điều kiện cô hãy quỳ xuống lém sạch giày của tôi rồi tôi tha cho cô "

" Cô đừng có mà quá đáng "

Uyển Ngư nghe cô ấy nói thế liền tức đến xanh cả mặt mà quát lớn.

" Không chịu? Vậy thì mau đưa tiền ra đây nhanh nếu không đừng trách con này ác "

Cô gái ấy vừa nói vừa trừng mắt với Uyển Ngư, giọng cũng đanh lại.

" T-Tôi "

Bây giờ Uyển Ngư phải nhanh kiếm đâu ra tiền để đưa cho cô ta trước cái đã, những kiếm đâu cô còn chưa biết, đang đau đầu thì cô bỗng nhớ.

Có một lần Mạch Ngôn có đưa Uyển Ngư một cái thẻ bảo là cô cầm đề phòng chuyện bất trắc, cô cũng nhận và hình như đã cất nó ở cóp xe thì phải.

Uyển Ngư nhanh chóng quay lưng lại đi lại chiếc xe, còn cô gái ấy thấy cô quay lưng đi tưởng cô bỏ đi thì la ó.

" Nè cô định quỵt tiền sao? Mau đền tiền đi nếu không cô sống không yên với tôi đâu "

Uyển Ngư vẫn mặt kệ mà đi đến mở cóp xe rồi tìm cái bóp tiền, sau khi bới tung cóp xe thì cũng tìm thấy.

Uyển Ngư liền mở bóp rồi lấy thẻ ra, cô cầm thẻ đó quay lại chỗ cô gái đứng.

" Ái chà tưởng cô trốn chạy chứ? "

" Tôi không phải loại người đó, cô muốn lấy tiền mặt hay chuyển khoảng? "

" Chuyển khoản rồi, mà cô cũng có tiền sao? Kinh ngạc thật đấy "

" Nhiều lời "

Uyển Ngư lạnh nhạt buôn ra hai từ khiến cô gái ấy tức giận đỏ cả tai, cô nhìn thẻ của Mạch Ngôn đưa cho thì làm sao để chuyển khoảng đây.

Trong lúc Uyển Ngư nhìn xung quanh thẻ thì lại thấy mặt sau của thẻ có một chỗ để quét mã, cô cũng đoán được nơi đó giành cho giao dịch.

Uyển Ngư liền đưa mặt sau có hình để quét mã trước mặt cô ấy rồi bảo:

" Cô mau quét mã ở chỗ đó đi "

" Ồ được thôi, nghèo mà cũng làm màu ghê nhìn thôi cũng biết thẻ giả rồi mau chấp nhận lém giày đi tôi tha, còn để tôi quét mã không cơ tiền trong đó nhục lắm đấy "

" Tôi bảo cô quét thì quét lẹ đi, cô nói nhiều vậy? Không mỗi miệng à? "

" Cô...được xem như cô hay "

Thế là cô ấy nhanh chóng quét mã nhưng gương mặt lại ra chiều khinh và không tin, nhưng đến khi quét xong tài khoản nó hiện lên cần bao nhiêu.

Cô ấy liền bấm ba trăm vạn tệ và rất nhanh sau đó trong tài khoảng của cô ta được cộng thêm ba trăm vạn tệ.

Cô ta liền nhìn tin nhắn như không tin, rồi ngước lên nhìn Uyển Ngư với ánh mắt soi xét.

" Gì chứ? Con nhỏ nghèo hèn vậy mà lại có nhiều tiền trong tài khoản vậy sao? Hay là mình cứ lấy nhiều chút chắc cô ta sẽ không biết "

Cô ta suy nghĩ rồi canh ngay lúc Uyển Ngư không chú ý mà cô ta đã chuyển vào tài khoản của cô ta thêm 2 trăm vạn tệ nữa.

Sau đó cô ta liền cười thầm mà và đưa lại thẻ cho Uyển Ngư, cô cũng cầm lấy và cô không muốn dính líu đến cô ta thêm nữa nên cô cũng nhanh chóng quay đi.

Còn cô ta có được thứ cô ta muốn thì cũng rời đi ngay, còn Uyển Ngư thì leo lên xe rồi chạy đi mất, cô mang tâm trạng vừa khó chịu vừa bực bội mà chạy thẳng về nhà.

Khi đến trước cổng nhà liền dừng rồi xuống xe, Uyển Ngư nhấn chuông rồi lên xe chờ cho cửa cổng mở ra.

Cửa mở ra Uyển Ngư cũng chạy xe vào, cửa cũng đang từ từ đóng lại còn cô thì chạy xe vào gara rồi cũng đi vào bên trong nhà.

Vừa vào Uyển Ngư đã thấy mẹ cô đang ngồi trên sopha xem tivi, cô liền đi đến gần mẹ rồi lên tiếng.

" Con về rồi mẹ "

" Con về rồi sao? Đã ăn gì chưa? "

" Con vẫn chưa "

" Trong bếp còn đồ ăn đấy con vào hâm lại rồi ăn đi "

" Dạ mẹ...mà mấy giờ rồi hả mẹ "

Uyển Ngư hỏi mẹ xong liền đi lại bàn gần đó rót nước rồi đưa lên miệng uống.

" Đã 3 giờ rưỡi rồi con "

Nghe đến đây Uyển Ngư liền phụt nước ra ngoài mà ngạc nhiên nhìn mẹ cô.

" Thật sao mẹ? "

" Thật, con sao vậy? Con gái con lứa gì mà ăn uống vậy đó "

" À dạ..."

Gì chứ? Đã trễ vậy sao? Lúc Uyển Ngư từ phòng bệnh của Ngọc Tuyết đi ra chỉ mới 1 giờ kém 5 phút thôi, mà bây giờ đã 3 giờ rưỡi rồi, vậy cô bị mắc kẹt ở thang bộ tận 1 tiếng mấy sao?