Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta

Chương 27






- Dạ, cái gì là cái gì? – Tôi giả điên, ngây ngô hỏi lại.
- Hai đứa vừa nói cái gì mà rũ bỏ trách nhiệm….? – Sắc mặt ba tôi vẫn tiếp tục đen xì
- Á, ba hiểu lầm rồi, à thì là…là….hồi đó con làm chết bể cá vàng của Min. Chưa đền cho anh ấy thì đã chuồn qua nước ngoài. Bây giờ chúng con ôn lại chuyện cũ, anh ấy đùa bắt con chịu trách nhiêm thôi ạ. Haha!
Tôi không ngờ bốn năm đi nước ngoài, học gì không học, lại học được bí kíp phản ứng nhanh, nói dối không chớp mắt. Papa, con thật là có lỗi với người! Tôi cúi gằm mặt xuống, rít từng chữ qua kẽ răng
- Anh còn nói nữa thì biết tay tôi!
- Này, phụ tôi một tay, taxi sắp tới rồi! – Mama khệ nệ vai mang túi xách, tay ôm đống đồ cũ đem về quê, cằn nhằn với papa
- Để đấy! Tôi có chuyện…
- Á, taxi tới rồi! – Tôi lao ra ngoài cổng mở cửa
- Cậu…trễ rồi, về đi! – Papa nhìn hắn, cặp mắt phát ra tia lửa điện
- Dạ, vậy cháu xin phép hai bác cháu về!
Papa nhìn hắn ra khỏi nhà, còn tôi khoá cửa đàng hoàng mới yên tâm leo lên taxi. Tôi uể oải leo lên phòng, cái ngày gì mà mệt mỏi, ứng phó với mấy chuyện này thật tốn chất xám mà. Tôi nhảy lên giường, định chợp mắt một cái, lại cảm giác căn phòng khá ngột ngạt, nên bước tới mở cửa ban công, tiện tay mở luôn cửa sổ. Cửa vừa mở ra, tôi giật mình, xém chút nhảy dựng lên. Hắn đang đứng lù lù ở cửa số đối diện, còn nhăn răng cười với tôi. Tôi đưa tay vuốt vuốt ngực, liếc hắn
- Anh làm cái gì vậy, sao lại đục cái cửa sổ ở đây?
- Ơ, nhà anh, anh muốn làm gì thì làm…
- Anh không biết là hai nhà rất sát nhau sao? Anh nhìn xem, em nhìn từ bên này, có thể thấy hết phòng bên kia…
- Ừ thì mục đích của anh là vậy mà!
- Anh….anh….Em đóng cửa đây!
- Đừng!
Tôi vừa với tay định đóng cửa thì bị tiếng hét của hắn làm cho khựng lại. Tôi nhìn hắn, cảm thấy phản ứng của hắn hình như hơi quá. Hắn hình như cũng nhận ra, phẫy phẫy tay:
- Thôi, tùy em. Anh chẳng qua phải đợi đến bốn năm mới thấy được cửa sổ đó mở. Bây giờ lại đóng đột ngột như vậy, cảm giác hơi hụt hẫng…
- À ờ thì…- Tôi lại bị những câu nói như vậy làm cho xiêu lòng rồi – Á, mệt quá! Em không đóng, anh đóng bên anh đi….Em muốn chợp mắt một tí!
- Hic, cũng như không. À nè, có lẽ em chưa đọc cái này. Em đọc thử nhé!
Hắn vừa nói vừa đưa tôi một cuốn sách. Tựa đề của nó là: ‘‘Khoảnh khắc’’. Tôi đưa tay ra là có thể dễ dàng lấy, haiz, đã nói là hai cửa sổ sát nhau lắm mà. Không hiểu sao papa tôi lại không phát hiện ra chỗ hiểm này chứ. Hắn lại nở nụ cười mê hoặc dụ dỗ tôi trước khi đóng cửa.
Tôi vừa nhìn cuốn sách vừa bước tới bàn làm việc. Có lẽ đây là tác phẩm của hắn, vẫn là ‘‘Mưa gió vạn năm’’ mà. Tôi hít một hơi, bắt đầu đọc. Từng câu từng chữ trong cuốn tiểu thuyết ấy làm sống dậy toàn bộ ký ức mà tôi cố quên đi. Mọi nơron thần kinh của tôi dường bị kích thích cùng một lúc, mọi cảm xúc của từng khoảnh khắc chúng tôi bên nhau lại ùa về một cách mạnh mẽ. Cuốn sách như một nhật kí về hành trình đi tìm tình yêu của chúng tôi, một cô gái chìm đắm trong ký ức và một chàng trai đầy nỗi đau cùng gặp nhau, liệu rằng cả hai có thể bù đắp cho nhau hay cuối cùng chỉ là bi kịch mà thôi. Tôi không biết, ngay cả tác giả là anh cũng không biết. Một kết thúc mở với hình ảnh cuối cùng là chàng trai ngày ngày đều đến trước nhà của cô gái, chờ đợi một hình ảnh quen thuộc. Những dòng cuối cùng của cuốn sách, hắn viết: ‘‘Dành tặng em, cô gái kết thúc vạn năm mưa gió của anh! Dù em đang ở một nơi đâu đó, nhưng anh nhất định chờ em về! Đợi em tìm được nơi nào dành cho tình yêu chúng ta. Nếu em không tìm được, hãy quay về, vì anh sẽ tạo ra nơi đó cho em!’’. Trái tim tôi lại lỗi một nhịp. Cuốn sách đã xuất bản được bốn năm rồi, liệu rằng nếu tôi đọc nó sớm hơn thì sẽ quay về liền hay không?
Tôi thở dài, vì quá chăm chú nên giờ tôi phát hiện trời tối rồi. Tôi vừa đứng lên, định bước về giường, thì đột ngột trước mắt tối thui. Cúp điện rồi! Tôi la ‘‘Á!’’ một tiếng theo phản xạ. Sợ thì không sợ, chỉ là không thấy gì hết. Một màu đen như mực.
- Để anh đi kiếm đèn pin cho em! Em đừng nhúc nhích! – Là giọng nói của hắn
- Không cần đâu! Em lên giường ngủ là ổn!
Tôi quờ quạng đi trong bóng đêm, cái điện thoại (thứ phát sáng duy nhất tôi nghĩ ra được) đâu mất rồi. Tôi quyết định đi theo thói quen của mình, dù gì cũng là căn phòng yêu quý của tôi mà, nhưng tôi lại không ngờ cái tật bừa bộn của mình có lúc quay lại hại chết mình. Tôi bị vấp vỏ chai nước ngọt rỗng được để bừa trên sàn, là một cú chụp ếch tuyệt đẹp. Tôi la ‘‘Á’’ lần thứ hai, lần này thê thiết hơn lần đầu tiên. Ngay lập tức một ánh đèn pin được rọi qua phòng tôi
- Đèn nè! Em làm sao vậy? – Hắn hốt hoảng
- Không sao! – Tôi nằm trên sàn, toàn thân ê ẩm, quơ quơ tay ra hiệu – Không sao!
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng không ngờ cú té đó lại tác động nhiều như vậy, đập toàn bộ phần lưng lên sàn nhà không phải là chuyện bình thường. Chẳng lẽ bây giờ tôi nói với hắn không sao nhưng lại bò lết trước mặt hắn, nghĩ đi nghĩ lại là nằm im, đợi cơn đau qua đi. Hắn vẫn hướng đèn pin về phía phòng tôi, chờ mãi vẫn không thấy tôi ngồi dậy, trong lòng quả nhiên lo lắng vô cùng
- Này, em làm sao vậy? Em đợi đó, anh qua liền!
- Hả? – Tôi la lên
Không phải hắn sẽ trèo cửa sổ qua chứ. ‘‘Không được, không được’’ – Tôi ngăn cản. Không thể để hắn có lần đầu tiên, ai biết sau này sẽ có lần nào nữa. Nhưng hắn chả xem tôi ra kí lô nào, chỉ cần năm phút hắn đã có mặt ở phòng tôi. Tôi uất hận nhìn hắn, trời ơi, còn gì gia phong lễ giáo nữa.
- Ai cho anh trèo qua như vậy? Anh có biết như vậy là…
- Im lặng đi! Để anh xem, đau chỗ nào? – Hắn đưa tay đụng tôi – Đã bảo đứng yên mà không nghe, mắt mũi có phải như người ta đâu. Sao cái gì cũng bướng vậy hả? Thiệt là, em không thương thân mình, nhưng cũng phải nghĩ đến người thương cái thân em chứ…À ờ thì ý anh nói là ba mẹ em đó…Yên nào, để anh bế lên giường….
Tôi phì cười, quên mất cả cảm giác đau. Cái gì ‘‘Yên nào, để anh bế lên giường…’’. Không biết khi hắn nói câu đó có suy nghĩ bậy bạ gì không, chứ với đầu óc đen tối của tôi, thì câu đó quả thật khiến người khác hiểu lầm. Còn nữa, ngoài ba mẹ tôi thương tôi ra, hình như còn có một người, làm tôi cảm thấy rất ấm áp. Nằm gọn trong vòng tay của hắn, tôi cứ cười bâng quơ, vẻ mặt chắc là rất ngốc nghếch
- Em cười cái gì?
- Không có! Ai cười hồi nào?
Hắn vừa nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tay vẫn còn chưa kịp rút về thì đèn bật sáng. Có điện rồi! Tuy nhiên đi kèm với ánh sáng ‘‘đẹp đẽ’’ là cửa phòng bật mở. Hai khuôn mặt với bốn con mắt mở tròn xuất hiện ngoài cửa. Ngay lập tức, một giọng nói ‘‘truyền cảm’’ vang lên: ‘‘Hai đứa đang làm gì vậy hả?’’. Trên đời lại có cái tình huống trớ trêu như vậy sao. Làm gì? Làm gì đây? Tại sao song thân đã đi còn quay về, không sớm không muộn bắt đúng ngay tình tiết cực kì hấp dẫn. Tôi chỉ còn biết ôm đầu rũ rượi, cầu cho mình sống sót qua tối nay.