Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 24: Người Mới




Sáng sớm tinh mơ Minh Hồng Nhi đã chuẩn chỉnh có mặt dưới nhà bếp để chuẩn bị ra lò những mẻ bánh ban mai, mùi bột nở hoà mình cùng hương khí ấm nóng dần thoang thoảng khắp cả gian phòng, cô một phía căn bếp đang thành thục nhào nặn thành hình mẻ bánh ngọt tiếp theo, cảm nhận được hương thơm đã đủ ngào ngạt liền nhẹ giọng hướng tới người con gái đang đứng ở bên kia góc bếp:

- Em lấy ra được rồi đó, nhớ bỏ thêm khay bánh vào.

Minh Yên bên này nghe được hiệu lệnh liền bỏ dở công việc trang trí bánh mà nhanh chóng bắt ghế, găng tay vải dày mở lò rồi khẩn trương cũng rất cẩn thận lấy ra khay bánh đã chín mùi, xoay người liền nhanh nhẹn đổi khay, trở mình nàng thoắt cái đã tiếp thêm mẻ bánh mới vào lò, đóng nắp, bắt ghế mà nàng trở lại công việc còn đang dang dở.

Minh Yên mang trên mình bộ áo thun trắng ngắn tay đóng thùng trong chân váy xếp ly đen dài ngang gối, tạp dề thương hiệu Thảo Nhi đương nhiên không thể thiếu, nàng vuốt ngược tóc mái cài gọn, lộ hết chiếc trán tròn lán nhẵn cũng làm nổi bậc những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt nhỏ đỏ bừng vì mệt, nghiêng đầu nàng chấm mồ hôi lên ống tay áo, lau đi dáng vẻ mỏi mệt mà nhẹ giọng hoan hỉ:

- Trang trí hết đống bánh vừa bỏ lò xong em sẽ qua giúp chị đóng gói nha.

- Thật làm phiền em quá Minh Yên à, chẳng phải em nên nghỉ ngơi sao? Trong người còn bệnh thì đừng nên làm việc quá sức.

Minh Hồng Nhi vừa tiếp thêm mẻ bánh mới, đóng nắp cũng đồng thời nhẹ giọng bất đắc dĩ, cô vì quen thói mới để chuông báo thức điểm ba giờ mười lăm sáng, chuông reo vô tình làm kinh động giấc nồng của nàng, để rồi dù muốn hay không cô vẫn phải để nàng phụ việc, mặc cho bệnh tình của nàng vẫn còn đang trong quá trình điều trị.

- Chị yên tâm. Em tự biết lượng sức.

Minh Yên vừa tươi cười quả quyết vừa cúi người tỉ mỉ bơm kem vào bánh, Minh Hồng Nhi bên này nghe vậy cũng thầm mừng trong lòng, có đứa em nhiệt tình không màng giờ giấc phụ giúp đối với cô đã là một số phúc, nhưng chắc gì nàng năng nổ như vậy lại không đòi tăng lương? Khi ấy hẳn Minh Hồng Nhi phải nài nỉ không cho nàng xuống nhà làm việc quá sớm đấy a.



- Cơ mà tại sao chị lại tuyển thêm nhân viên vậy?

Minh Yên cấp ghế đứng bên cạnh gói bánh mà có chút tò mò dò hỏi, nghe vậy Minh Hồng Nhi thoáng chút trầm tư, tay vẫn thoăn thoắt phết mật ong lên mẻ bánh sắp nướng mà lẳng lặng không nói gì.

Sự yên tĩnh đến ngỡ ngàng này cũng khiến nàng khẽ cảm thấy khó hiểu, dừng tay, xoay đầu liền bắt gặp đôi mắt ánh nâu cứ chăm chăm nhìn nàng, bàng hoàng nàng nhanh chóng trở lại đóng gói, nhẹ giọng có chút e dè:

- Có em làm thu ngân, gấp bánh đóng bọc và pha chế đồ uống, anh Trần Bình thì bưng bê phụ giúp chuyển bánh đến khách hàng ngồi chờ trong quán, chị bận làm bánh, rãnh rỗi cùng em bán đồ. Về những ngày không có em thì chị làm nhiều bánh bán cả ngày, việc còn lại thì chị chỉ việc đứng thanh toán thôi.

Nói đến đây Minh Yên cũng hoàn thành tươm tất khâu đóng gói cho những vị khách đã đặt trước, để mà giờ đây, khi đã nói lên định kiến của bản thân, nàng một lần nữa xoay người đứng đối diện với Minh Hồng Nhi, người đầu giờ vẫn im lặng lắng nghe những gì nàng giải bày mà trầm giọng ngờ vực:

- Chung quy lại thì chẳng phải chỉ cần ba người chúng ta là đủ sức rồi sao? Cần gì thêm người mới? Duy trì lương tháng nhân viên nhưng giá thành nguyên liệu về sau thì sao? Tăng giảm khó lường thì cái sự duy trì đó còn giữ vững được không?

Nói rồi Minh Yên căng to hai mắt, thần sắc lãnh đạm lạnh lẽo khẽ nghiêng đầu rõ vẻ hoài nghi lại thầm ngụ ý khẳng định mà nhẹ giọng tiếp lời:

- Hay chị còn lí do gì khác? Vị trí của chị Tình Lam chị định làm gì?

Nghe vậy Minh Hồng Nhi thoáng khựng lại hai tay nặn bánh, song cũng ngay lập tức trả về dáng vẻ thảnh thơi ban đầu mà nhẹ giọng ôn tồn:

- Chuyện cũ đã qua không nên nói lại. Em đã có lòng biết suy nghĩ như vậy cho chị cũng tốt. Nhưng mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát nên em cứ yên tâm. Lương tháng đúng là không phải quá cao vẫn có thể duy trì, còn về tiền bán bánh thì rõ ràng lời hơn cả vốn bỏ ra để mua nguyên vật liệu, cũng chưa thấy giá thành có biến động trong mấy năm gần đây.

Minh Hồng Nhi rãnh tay mới chậm rãi xoa dịu nỗi băng khoăn trong lòng Minh Yên, dứt lời cô liền xoay người mà hai tay hai khay bánh đặt lên bàn, bánh âm ấm cô vừa kiểm tra độ mềm dẻo vừa từ tốn lần nữa tiếp lời:

- Chị chỉ duy nhất tuyển thêm một nhân viên phụ giúp. Em thấy Trần Bình vốn là nhân viên bán thời gian, nếu bên công ty cậu ta đột xuất triệu tập, chị đâu thể ngăn cản, rồi nhỡ cậu ta vắng mặt những ngày em đi học thì sao? Không lẽ chỉ có một mình chị chạy đôn chạy đáo phục vụ? Hữu hiệu nhất vẫn nên dự bị một người thì hơn.

Dứt lời Minh Hồng Nhi khẽ mỉm cười hài lòng với những chiếc bánh đã chín mùi trước mắt, Minh Yên nhận được câu trả lời ưng ý thì cũng không muốn tiếp tục làm khó cô, xuống ghế dần đi sang phía bên kia Minh Hồng Nhi mà nhẹ giọng thảnh thơi:

- Hãy để em mang đi bày ra tủ mấy khay bánh này nha chị?

- Em nhớ chổ không? Đã hơn năm ngày rồi em chưa vào làm việc đấy. _ Mở lò Minh Hồng Nhi thoắt cái đã tiếp thêm khay bánh mới, nghe nàng nói vậy mới nghiêng đầu trầm giọng ân cần.

- Ổn mà chị. Nếu không chắc ăn thì em sẽ hỏi lại.

Cao giọng Minh Yên trên môi một nụ cười tự tin đến híp cả mắt, bước chân nhanh nhẹn chóng vánh đã khuất dạng phía sau cánh cửa, Minh Hồng Nhi thấy vậy liền bất thường thở phào đầy nhẹ nhõm, vẫn còn lạnh sống lưng mà thầm than làm nàng sao có thể tinh ý đến vậy.

Cô mới đầu nghe nàng hỏi vậy liền thoáng chột dạ mà thiếu chút đã để lộ biểu cảm mất tự nhiên, bởi cô phải giấu nhẹm nó với nàng, một sự thật, rằng cô vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai sau sự mất mát của Tình Lam.

Việc cô tuyển thêm nhân viên mới cũng vì muốn tìm một người hoàn hảo có thể thay thế Tình Lam, nâng đỡ người ấy mà từ đó cũng sẽ giúp cô cảm thấy bớt tội lỗi hơn, về tờ giấy nhắn cô chưa dám đưa cho nàng.

Minh Yên bước chân thanh thoát chóng vánh đã bày trí đủ các loại bánh lên cái tủ kính bên cạnh quầy thu ngân, muốn vào bếp tiếp tục nhận nhiệm vụ liền bất chợt khựng lại bước chân, khẽ ưỡn người ngã lưng mà nàng thoáng trông thấy bóng dáng của ai đó, tưởng chừng là khách nàng ngay lập tức quay đầu nhìn lên cái đồng hồ treo trên quầy thu ngân, còn chưa tới 4h30 mà đã có khách rồi sao?

- Mở cửa giờ luôn được không chị Minh Nhi? Có khách tới này.

Thò đầu vào bếp Minh Yên cao giọng hướng tới Minh Hồng Nhi đang phết mứt dâu lên mẻ bánh nướng mới chín, vừa nghe cô đã lấy làm lạ, bởi công nhân hay nhân viên đâu nơi nào nhận ca làm vào cái giờ này, mà cũng không loại trừ trường hợp bọn họ đi làm sớm, dư dã thời gian có lẽ sẽ dành thời gian để làm việc riêng.

- Được.

Giọng bình thản Minh Hồng Nhi tay vẫn khoác lên từng cái bánh nướng một lớp mứt ngọt, nàng được lệnh liền nhanh chân chạy tới lấy tấm bảng treo “mở cửa” đang nằm lăn lóc trên cái bàn gần cửa.

Bước khỏi tiệm nàng ngay lập tức bắt gặp một nam nhân lạ mắt, ăn diện chỉnh chu gọn gàng, còn cầm theo trên tay là cả một sấp giấy tờ, anh ta hết liên tục chồm người đưa mắt nhòm vào cửa tiệm rồi lại cúi đầu chăm chăm mãi lên sấp giấy tờ trên tay, bộ dạng trông rất hồi hợp, không giống dáng vẻ chờ đợi của những vị khách ngày thường.

Minh Yên dáng dóc thấp bé cứ ngỡ là học sinh năm đầu sơ trung, nhưng khi mang trên mình chiếc tạp dề thương hiệu nổi tiếng của tiệm thì chắc chắn không thể nhầm được, là người trong nghề, để khi nàng mắt chạm mắt, nam nhân kia lập tức trở nên có chút lúng túng, song cũng nhanh chóng bình thần mà điệu bộ rất dõng dạt bước nhanh đến trước mặt nàng.

Càng đến gần Minh Yên càng rõ rành tướng mạo cao ráo của nam nhân ấy hơn, đầu tóc ngả nâu gọn gàng chẻ mái năm năm, khẽ che đi vầng trán thấp ngay thẳng, sống mũi cao viền nét đường chân mày thưa dài, cùng màu mắt sẫm nâu dường như lúc nào cũng lấp lánh tràn đầy nhiệt sống, da bánh mật hợp trên khuôn mặt tròn luôn cho đi cái nhìn hoà nhã tươi tắn.

Anh ta diện trên mình bộ áo sơ mi trắng ngắn tay, đóng thùng trong quần tây trơn ống rộng nâu đen, không túi xách còn mang giày thể thao, dáng vẻ rất nghiêm túc lại trông không giống các nhân viên văn phòng nàng thường gặp, nhưng với tiêu chí “khách hàng là thượng đế” đương nhiên nàng sẽ không phân biệt đối xử, nam nhân kia vừa đến nàng đã tươi cười tiếp đón:

- Vẫn còn khá sớm để bánh trở nên ngon nhất, không bằng anh hãy vào trong ngồi dùng nước trong khi chờ đợi nha?

- À ùm… Nhưng anh tới đây để xin việc.

Anh ta ngẩn ngơ trong tầm mắt chỉ có hình ảnh của một Minh Yên nồng nhiệt mà vô thức thành thật, nàng nghe vậy liền trở nên có chút lúng túng, tự cảm thấy xấu hổ khi nãy mời gọi một nhân viên mới sắp tới, bởi nếu anh ta ngoan ngoãn theo nàng vô vung tiền, thử việc không đạt, vậy thì khác nào vừa mất tiền vừa mất việc?

- À… Vậy anh vào trong ngồi đi, để em đi gọi quản lí.

Cười trừ Minh Yên khoé môi không thể giữ được nét tự nhiên liền trở nên trông vô cùng gượng gạo, dứt lời nàng ngay lập tức mở cửa mời nam nhân kia vào trong, rồi cũng nhanh chân chạy đi cấp báo với Minh Yên Nhi.

Nam nhân kia vừa ngồi vào bàn đã cảm thấy vô cùng thoải mái, khí trời sương mai se lạnh vậy mà nơi đây lại ấm cúng và dễ chịu đến ngây người ngỡ ngàng, cảm giác thật sự rất thích, cũng không khó hiểu tại sao nơi này lại hút khách đến vậy, người từ xa như anh ta cũng biết.

Minh Yên báo lại với Minh Hồng Nhi xong cũng được cô giao một số phân công trong bếp, một thân cô ra ngoài để có không gian riêng tư bàn chuyện làm việc, nàng bên trong loay hoay với mớ bánh còn đang trang trí dang dở, phải xử lí đến tận hai mẻ bánh trong lò, phết mứt, bơm kem bắt bông trang trí, rồi đóng gói theo yêu cầu đặt trước, công việc nhiều vô số khiến nàng đến thở cũng thật sự khó khăn a.

Xong việc nàng cả người thấm đẫm mồ hôi mà lê bước đầy mỏi mệt rời khỏi nhà bếp, nhìn thấy nam nhân kia đang cặm cụi viết viết gì đó trước mặt Minh Hồng Nhi nàng liền khẽ mỉm cười.

Trần Bình cũng đã đến, treo lên cái bảng hiệu trước đó nàng đã quên làm, ngồi trên cái ghế ở quầy thu ngân mà khi thấy nàng bước ra anh ta liền vẫy vẫy tay gọi đến, dường như có khuất mắt liền đợi đến khi nàng lại gần mới nhỏ giọng thắc mắc:

- Cậu ta đến đây từ khi nào vậy? Sớm không? Sao lúc anh vào đã thấy cậu ta ngồi bàn bạc với Minh Nhi rồi?

- Bốn giờ mười. _ Minh Yên nhẹ giọng trả lời, uể oải không trụ được liền ngồi bệt xuống bên cạnh Trần Bình mà hai tay gắng sức vẫy vẫy quạt mát gương mặt nhỏ đỏ bừng.

- Chỉ mới hơn bốn giờ đã có một tên quái đảng nào đến xin… _ Nghe nàng nói vậy Trần Bình không khỏi bàng hoàng mà thủ thỉ trong miệng, đủ lớn như chỉ muốn một mình nàng nghe thấy lại bị Minh Hồng Nhi ngắt ngang:

- Từ bây giờ tiệm ta đã nhận thêm một thành viên mới rồi nha!

- Minh Tần hân hạnh được gặp mọi người, mong sau này có thể giúp đỡ nhiều hơn.

Minh Tần dứt lời cũng là lúc cả hai người các nàng phải thầm ngạc nhiên trong lòng, Trần Bình giây trước vừa thầm mắng mỏ người ta xong, nay thoắt cái đã trở nên thân thiện, nhiệt tình chào mừng, sợ nếu không có nàng ngồi chứng kiến, về sau hẳn cũng chẳng ai biết anh ta hai mặt như vậy a.

Minh Yên ngoài mặt vẫn cười cười tiếp đón nhưng bên trong chỉ đang thầm cầu nguyện, rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, ngoài kia biết bao nhiêu người mang họ Minh đâu riêng nhà nàng, nên sau cùng vẫn lờ đi thì hơn.

Minh Hồng Nhi đứng phía sau Minh Tần, chứng kiến toàn bộ biểu cảm khẽ giấu nhẹm đi sự gượng gạo của nàng mà thầm thở dài, cô lúc đầu nghe tên Minh Tần cũng khá sửng sốt, song vẫn chóng vánh trở lại dáng vẻ nghiêm túc tiếp tục bàn chuyện hợp đồng, trong lòng thầm mong không có sự trùng hợp đáng sợ nào diễn ra trong mái ấm Thảo Nhi này.