Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 13: Quyết Tâm




Minh Hồng Nhi ngày thường luôn dậy từ rất sớm, gần ba giờ ba mươi sáng cô đã chuẩn chỉnh mang trên người bộ đồng phục của tiệm mà xuống bếp làm bánh rồi.

Đến bốn giờ sáng, những mẻ bánh như thường lệ sẽ được Minh Hồng Nhi cho ra lò, để nguội cho bánh dẻo và thơm mới bắt đầu chuyển sang khâu đóng gói, một số bỏ hộp dành cho những thực khách đã đặt trước, số khác được đem bày ra ở tủ kính bên cạnh quầy thu ngân phục vụ tại chổ.

Trần Bình bốn giờ rưỡi đã có mặt, thay đồng phục xong mới xuống lau dọn bàn ghế chuẩn bị mở cửa, anh dù là nhân viên bán thời gian nhưng hầu như anh đều dành cả ngày ở đây phụ giúp.

Vào những khung giờ vắng khách, Trần Bình thường sẽ làm việc trên máy tính xách tay, kiểm duyệt và báo cáo lỗi phần mềm gì đó, cuối ngày sẽ giúp tiệm thống kê lại số liệu thu nhập.

Một trang mạng quảng bá về tiệm bánh ngọt Thảo Nhi cũng được một tay Trần Bình tạo nên, đóng góp không ít trong công cuộc quản lí và duy trì doanh thu của tiệm a.

...

- Gần năm giờ rồi mà chẳng thấy hai đứa đó đâu vậy. Không lẽ hôm nay lại định bỏ mặc bà sống dở chết dở ở đây sao?

Minh Hồng Nhi nhíu mày cất giọng đầy giận dữ, một tay chóng hông một tay cầm điện thoại đang hiển thị cuộc gọi tới Tình Lam, chân nhịp nhịp đứng cạnh tủ kính bày bánh.

Trần Bình đang ngồi trên chiếc ghế đơn gần cửa liền ánh mắt có hơi kinh hãi nhìn Minh Hồng Nhi, giọng khẽ run:

- Tớ không muốn phải bê bết dưới đất như hôm qua đâu. Cậu có đang gọi...

- ĐANG GỌI!!!

Minh Hồng Nhi mất kiên nhẫn nghiến răng gầm gừ đầy dữ tợn, bàn tay như ngứa ngáy mà đập thật mạnh lên bề mặt bàn gỗ ở quầy thanh toán, lập tức khiến Trần Bình phải im bặt hẳn đi, xong mới đặt lên bàn cái điện thoại đang cố gắng nối máy tới Tình Lam, nhíu chặt mày cô trầm giọng:

- Trần Bình cậu may đem cất bốn bộ bàn ghế ở cuối góc vào nhà bếp đi, chừa ba bộ gần cửa thôi, buổi sáng toàn công nhân đi làm, không mấy ai muốn ở lại đâu.

- Nếu họ toàn đi làm thì cất đi làm gì? Để ở đó họ cũng đâu thèm nán lại đâu?

Trần Bình khó hiểu lên tiếng, vẫn ngồi đực trên ghế không chịu làm theo lời Minh Hồng Nhi, thở dài cô cao giọng:

- Cậu ngồi đó êm không?

- Umm... Thì êm? _ Trần Bình ngơ ngác vô thức đồng tình.

- Êm thì họ ở lâu, ở thì gọi bánh kèm nước, thế cậu biết pha chế không?? Cái máy đằng sau chỉ có mỗi Tình Lam và Minh Yên rành rọt thôi đấy. Tớ tập tành, giờ không lẽ phải bán mạng vừa làm bánh vừa pha những thứ mình không tốt? Đây chính là giết người! Đày đoạ quá đáng!

Nói đến đây, Minh Hồng Nhi lại đưa tay lần nữa bấm gọi cho Tình Lam, Trần Bình dường như cũng ngờ ngợ ra được suy tính của cô liền tức tốc rời ghế, thấy vậy cô khẽ thở dài, rồi cao giọng tiếp lời:

- Gần đến giờ mở cửa mà hai đứa nó còn chưa lết xác tới, chắc lần này lại mệt xác nữa rồi.

- Tình Lam thích Minh Yên chẳng phải sao? Giờ em ấy còn dọn đồ sang ở chung với cậu ấy, chắc Tình Lam sẽ không dở trò gì chứ?

Trần Bình hai tay bốn ghế vừa đi vừa cao giọng nghi hoặc, anh mặt có hơi ửng đỏ khi đề cập đến mấy cái chuyện yêu đương, nhạy cảm này, Minh Hồng Nhi vừa nghe liền cười khẩy mà cao giọng thản nhiên:

- Dám lắm chứ! Cậu ta thứ gì liên quan đến Minh Yên đều rất dứt khoát và thẳng thắng a. Ngay ngày đầu thấy em ấy thì cậu ta còn tới xin hỏi được yêu em ấy nữa cơ, đúng là làm người ta cười muốn tức tưởi mà.

- Cậu thấy khả quan không? Về tương lai hai người họ ấy. Dù gì thì Tình Lam cũng đã nguyện hy sinh hết cả quảng đời còn lại để theo đuổi Minh Yên mà. _ Khựng lại nghỉ ngơi Trần Bình trầm giọng suy tưởng.

Minh Hồng Nhi khẽ nhíu mày, trầm mặt hồi lâu cô mới chậm rãi lên tiếng:

- Tình Lam là người rất có triển vọng trong tương lai tươi sáng sau này, ban đầu cậu ta định làm bán thời gian thôi, nhưng từ khi nhìn thấy Minh Yên thì cậu ta liền quay ngoắt sang làm luôn ở đây để tiện thân thiết, tớ có cản thì cậu ta vẫn cứng đầu, bất lực tớ chỉ biết thầm chúc phúc. Nên... Chắc ông trời sẽ thương tình cho Tình Lam thôi mà đúng không?

Trần Bình nghe lại chuyện cũ có chút phiền lòng, Tình Lam vốn định đầu quân bên chuyên ngành thiết kế và lập trình phần mềm, cùng anh vào làm chung cốt cũng là để trao đổi, chuẩn chỉnh lẫn nhau, ấy vậy mà cô lại sa lầy vào con đường đáng ngại này mà từ bỏ tương lai đầy xán lạn sau này.

Trần Bình không trách Minh Yên hay Tình Lam, anh tôn trọng quyết định của cô, cũng đồng cảm cho số phận của nàng, chỉ biết trong lòng thầm cầu may chúc phúc cho hai người.

- Này này! Ngây người ra đó làm gì? Gần năm giờ rồi mau đi dọn dẹp đi chứ! Định đôn việc cho bà à? _ Minh Hồng Nhi thấy Trần Bình cứ đờ đẫn như hồn bay trên mây mà lớn giọng quở trách.

- Thế ai nãy giờ cứ khui lại chuyện cũ làm người ta suy nghĩ mãi vậy hả? _ Trần Bình không yếu thế liền gân cổ cãi.

- NỮA!? Nói nữa đi?! Bà trừ lương!

Minh Hồng Nhi mắt trợn tròn liếc nhìn Trần Bình mà nhếch miệng cười khẩy cao giọng, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi nghênh, dáng vẻ rất muốn cho một quyền a.

Trần Bình oan ức chỉ muốn khởi dậy đình công, nhưng rồi anh vẫn không nở chống chế hay cãi lại tiếng nào, nể "tình bạn" với Minh Hồng Nhi anh lần này không chấp.

...

Do sự biến mất của hai trong ba cột cán quan trọng của cửa tiệm nên Minh Hồng Nhi buộc phải cho đóng cửa sớm, chín giờ cửa tiệm Thảo Nhi đã tối đèn, chào tạm biệt Trần Bình xong cô liền dẫn ra chiếc Wave đen tuyền bóng bẩy rồi chạy nhanh về nhà Tình Lam.

...

Minh Yên người không một mảnh vải che thân nằm bần thần trên chiếc giường đệm êm, hai tay hai chân vô lực dang duỗi tứ phía, đầu tóc rối bù xoã vương vải trên ga giường trắng muốt, vài lọn tóc còn vô tình bị nàng ngập lấy, ánh mắt đờ đẫn dán chặt lên trần nhà, môi khô khốc như đã mấy tiếng rồi chưa uống nước, dường như phải có một điều gì đó khiến nàng dằn vặt mãi không thôi, điều gì đó làm nàng ra nông nổi này.

Nàng đêm qua phải cắn rứt lương tâm lắm mới đưa ra quyết định là sẽ không đi làm toan tránh gặp mặt Tình Lam, nàng biết cửa tiệm lúc nào cũng đông khách, khiến mọi người ai cũng vất vả làm việc, kể cả khi nàng có mặt thì công việc vẫn không hao giảm, nhiều khi lượng khách vào giờ cao điểm còn tăng đột biến không rõ lí do.

Dẫu biết vậy nhưng Minh Yên lại lựa chọn trốn tránh Tình Lam, cũng là tăng thêm gấp bội công việc cho mọi người, nên dù sớm hay muộn, nàng chắc chắn vẫn sẽ bị trừng phạt, trừ lương, tăng việc, tệ nhất là tự về nhà, nàng đều phải chuẩn bị tâm lí để đón nhận hết a.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật, dưới nhà chuông cửa reo inh ỏi, cùng chất giọng ngọt thanh vừa nghe liền biết là ai.

- Minh Yên em có ở nhà không?! Trả lời chị đừng có làm thinh! Minh Yên?!

Minh Hồng Nhi một tay nhấn chuông, một tay liên tục đập thật mạnh như muốn nát luôn cái cửa gỗ trước mặt mà hoảng hốt lớn tiếng, cô ban nãy qua nhà Tình Lam, toàn thấy nhà cửa tối đen không chút ánh sáng, giờ sang đây kiểm tra nếu không thấy Minh Yên thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

- Minh Yên có nhà không?! Mau ra đi! Chị xin em có mặt thì lên tiếng đi!

Minh Hồng Nhi nghiến răng, nhíu chặt mày đưa tay mở điện thoại rồi nối máy gọi Trần Bình nhờ sự giúp đỡ, cô hiện tại đang rất rối bời và sốt sắn không biết hai người các nàng hiện tại đang ở đâu, gọi chẳng trả lời còn nhà cửa thì như bỏ hoang mà tối mù tối mịt.

Minh Hồng Nhi xoay người hướng mặt ra cổng, nhíu mày mắt vẫn dán chặt lên màn hình điện thoại đang đỗ chuông, chân nhịp từng chút dữ dội và gấp rút hơn rõ vẻ mất kiên nhẫn.

"- Alo? Khuya rồi gọi tớ làm gì?" _ Bên kia Trần Bình giọng đầy khó hiểu.

- Có chuyện rồi! Tình Lam với Minh Yên giờ không thấy tăm tích gì đây này, giờ cậu mau...

- Cạch!

Minh Hồng Nhi lớn tiếng khẩn trương lại bị tiếng mở khoá cửa làm cho gián đoạn, cô ngây người, chậm rãi quay lại mới khẽ thở phào mỉm cười.

"- Alo? Minh Nhi? Có chuyện gì đấy? Cậu nói hai người họ mất tích là sao? Alo? Trả..." _ Trần Bình hay tin liền lo lắng cao giọng lại bất ngờ bị Minh Hồng Nhi ngắt lời mà nhỏ giọng bình ổn:

- Không thể liên lạc với Tình Lam, Trần Bình... Cậu hỏi xem bạn bè Tình Lam có thấy cậu ta đâu không. Xong xuôi hãy mau chóng báo cáo, dù tốt hay xấu.

- Được. _ Trần Bình nghiêm túc, nói xong cũng nhanh chóng cúp máy.

Minh Hồng Nhi cất đi chiếc điện thoại đã tắt nguồn, đứng đối diện với cửa chính mà chậm rãi ngồi xổm xuống, hay tay tựa đầu gối mà chống cằm, nhướng mày, đưa đi cái nhìn đầy triều mến đến Minh Yên, người hiện tại đang khép nép trốn sau cánh cửa khẽ hở, môi bất giác cong lên một nụ cười hoà nhã lại quỷ dị và đáng sợ đến rợn người, để rồi nhỏ giọng từ tốn:

- Chào em gái bé nhỏ đáng yêu của chị. Không định cho chị vào à?

- Em... Em biết chị đến đây vì điều gì. Nhưng... Nhưng nếu chỉ nói về hình phạt thôi thì mình nói chuyện ngoài này đi nha, không cần vào nhà đâu a.

Minh Yên giọng hơi run, dường như đang có ý không muốn chào đón Minh Hồng Nhi vào nhà, cô thấy điệu bộ lén la lén lút này của nàng cũng đành phải thở dài, tay chống gối chậm chạp đứng lên, xong liền nhẹ giọng bình thản:

- Ngoài đây trời hơi lạnh a.

- À! Vậy chị nói nhanh rồi...!

Minh Yên sáng mắt như hân hoan sắp đuổi được nguy hiểm liền nhanh nhảu cao giọng, ấy vậy mà Minh Hồng Nhi bổng dưng một tay đẩy thật mạnh vào cửa, khiến nàng lập tức phải câm nín mà hoảng hồn bật ngửa ra sau, nàng chưa kịp định thần liền bị cô thoắt cái đã vươn tay chộp lấy cổ áo thun mà siết chặt, giữ cho nàng không bị ngả.

- Hửmm...? Lớn rồi mà chưa nữa sao? Em là trẻ con chắc?

Minh Hồng Nhi nhanh mắt liếc nhìn vào bên trong cổ áo thun đang co giãn đến mức đáng thương, môi không kiềm được liền cong lên một nụ cười tinh ranh, giọng đầy giễu cợt vang lên.

Dù đây không phải là lần đầu tiên nàng bị Minh Hồng Nhi soi mói, nhưng với giọng điệu giễu cợt như vậy, Minh Yên rất tức giận, hai tay cố siết chặt phần cổ áo, toan che đi những thứ không nên thấy, xong liền trầm giọng gầm gừ:

- Chị buông em ra! Đừng...

- Như ý em.

Minh Hồng Nhi dứt lời liền không chút lưỡng lự buông tay cho Minh Yên ngã ngửa ra sau, đóng cửa cô lại quay sang khẩn trương khụy chân xuống, hai tay giữ vai Minh Yên, người hiện đang hai tay xoa xoa cái mông đau mà trầm giọng:

- Minh Yên em nghe này, em vốn ở cùng Tình Lam lại đột nhiên quay về đây, giờ cậu ta tung tích chẳng rõ, không lẽ hai đứa đã xảy ra chuyện gì à?

Minh Yên ngồi xếp bằng, khi nghe được cái tên Tình Lam nàng lập tức lâm vào trầm mặt, cúi đầu không nói gì, Minh Hồng Nhi khó hiểu, cũng rất kiên nhẫn không thúc giục kinh động.

Dưới ánh đèn phòng khách là bóng hình người con gái đang cúi đầu mà nhíu mày lưỡng lự, vài lọn tóc đen nhánh còn loã xoã khẽ che đi dán vẻ trầm mặc suy tưởng ấy, đan bóng gần như tất thảy càng khiến cho bộ dạng Minh Yên càng thêm nghiêm trọng, cũng như đan cả lớp mặt nạ ngụy trang luôn muốn trốn tránh sự thật.

Nhưng nếu mang lên cái vỏ bọc ấy, thì nàng sẽ chỉ sống một cuộc đời đầy dằn vặt và bức bối, ân hận vì lừa dối và phản bội người khác, cũng như... Phản bội chính tâm can chính mình chẳng phải sao?

Nàng không muốn như vậy, nàng không muốn tự dối lòng, nàng phải sống vì chính mình, làm vì chính mình, thích vì chính mình, và yêu cũng vì chính mình.

Để mà một hồi lâu sau, Minh Yên khẽ nhíu mày, ngẩn đầu nhìn Minh Hồng Nhi, ánh mắt dần có lại ánh sáng, dường như đã hạ quyết tâm nàng nhẹ giọng:

- Lên phòng em.