Nịnh Thần

Chương 16




Hội đèn

Quân Thụy là trong lúc vô tình nhìn thấy Tư Đồ Bích xen lẫn trong đám người ngoài kia, hắn chỉ đơn giản đứng ở nhã gian trên lầu hai tùy tiện liếc nhìn xuống dưới cảm khái một chút, ngoài ý muốn lại có thể thấy được Tư Đồ Bích. Trên đường khắp nơi đều là người, chen chúc lại huyên náo, thế nhưng Quân Thụy vẫn chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể bắt gặp thân ảnh của y.

Tư Đồ Bích đang mặc một kiện cẩm bào màu xanh nước hồ, còn khoác thêm một kiện áo bông ngắn màu thâm lam bên ngoài, phần lông thú trắng như tuyết được viền bên ngoài áo khiến cho thoạt nhìn khí sắc của y hôm nay thật tốt. Đặc biệt một đôi nhãn đồng kia lóe ra ánh sáng trong trẻo kia, thật giống như một hồ nước trong xanh sâu không thấy đáy.

Tư Đồ Bích tay trái cầm một cái hình nhân bằng đất, tay phải không biết đang cầm thứ thức ăn vặt gì, đông nhìn một cái tây nhìn một cái nhàn hạ dạo chơi trên đường, thỉnh thoảng lại cắn một ngụm lên món ăn vặt trên tay kia, nhìn qua có vẻ rất thích thú. Mà gã tiểu tư đang đi phía sau y thoạt nhìn lại rất thảm, trong tay gã ôm theo rất nhiều đồ vật, trên cánh tay còn cột một túi điểm tâm tỏa hương thơm ngát, gã tiểu tư đó đang nhăn mi khổ sở chen chúc bám theo Tư Đồ Bích, thỉnh thoảng còn lôi kéo góc áo người trước mặt chỉ chỉ vào đồ ăn vặt, tựa hồ rất muốn cướp đến một chút. Còn Tư Đồ Bích thì tựa hồ đang muốn đùa dai, cánh tay nhanh chóng co rụt lại, gấp gáp lui về phía sau mấy bước, rồi còn cười hì hì cắn thêm một ngụm trêu tức đối phương.

Một Tư Đồ Bích sinh động như thế Quân Thụy thật sự chưa từng nhìn thấy, trong trí của hắn trên mặt Tư Đồ Bích chỉ có ba loại biểu tình: thống khổ, ẩn nhẫn, khiêm tốn. Mà vẻ mặt phẫn nộ kia Quân Thụy cũng mới chỉ nhìn thấy một lầ khi cưỡng ép y ngay trên bàn ăn dạo nọ, mà biểu tình đó cũng chỉ là hơi lúng túng lướt qua, lại giống sương khói nháy mắt liền tiêu thất đi mất. Cho nên có thể nói, Tư Đồ Bích đang ở dưới lầu kia thật sự khiến Quân Thụy cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Được rồi, Tiễn nhi, hôm nay ta để đệ chơi thoải mái một chút.” Quân Thụy thở dài thỏa hiệp nói, “Đi chơi đi, khó được có cơ hội như vậy.”

Nói xong câu đó, khi Quân Tiễn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Quân Thụy đã dẫn người đi xuống dưới lầu.

“Công tử, đừng ăn. Người đã ăn nhiều lắm rồi, phân lương hôm nay đã vượt quá không ít.” Thanh âm bất đắc dĩ của Cam Đường quanh quẩn bên cạnh, nhưng là Tư Đồ Bích vẫn cứ mắt điếc tai ngơ quyết tâm làm theo ý mình, giơ cái bánh ngô nướng so với gương mặt y còn lớn hơn lên cắn. Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn đến, một chiêu đoạt lấy thứ đang ở trên tay Tư Đồ Bích.

“Đây là cái gì?” Quân Thụy nhìn nhìn cái bánh ngô nướng trên tay mình nhíu mày hỏi, “Ăn ngon sao?”

Tư Đồ Bích ngẩn người, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cười nói: “Tam gia, ăn ngon hay không chính ngài đi mua không phải là sẽ biết sao? Muốn cướp của tiểu nhân làm chi?”

Quân Thụy nhìn thấy mấy mảnh vụn còn vươn bên môi của Tư Đồ Bích, trong lòng không tránh khỏi nổi lên một ít tâm tư đùa giỡn: “Như thế nào, những thứ trong nhà của Tam gia ta chẳng lẽ còn kém những thứ không sạch sẽ của mấy tiểu quán ven đường này sao?”

“Tam gia, mấy thứ gì đó trong nhà ngài tự nhiên là tinh xảo, A Bích chỉ bất quá là một tục nhân, mấy thứ này thích hợp với A Bích hơn.” Tư Đồ Bích vừa nói, vừa vươn người đến muốn cướp lại gói thức ăn, thế nhưng Quân Thụy so với y không chỉ cao hơn ít nhất nửa cái đầu mà thân hình cũng cường tráng hơn nhiều lắm, hắn chỉ cần giơ tay lên hơi cao một chút thì Tư Đồ Bích liền không có biện pháp rồi. Thừa dịp Tư Đồ Bích đang mải mê tranh cướp thức ăn, Quân Thụy tiến đến khẽ nói bên tai y: “Ái khanh, ngươi như vậy đúng là thật biết cách làm cho lòng Trẫm không yên mà. Ở trước mặt Trẫm, ngươi luôn là một bộ dáng không chết chẳng sống, vừa ra cửa lại có thể cao hứng phấn chấn như vậy, Trẫm phải phạt ngươi như thế nào đây?”

Quân Thụy cảm thấy thân thể Tư Đồ Bích hơi run lên một chút, biểu tình trên mặt cũng thoắt cái thay đổi, bất quá y cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường cười nói: “Tam gia ngài thực sự đang nói đùa rồi.”

Nói xong câu đó, Tư Đồ Bích liền không cố gắng cướp lại gói đồ ăn kia nữa mà nhanh chóng đi về phía trước, chỉ là cước bộ gấp gáp kia nhìn thế nào cũng giống như đang muốn chạy trốn. Quân Thụy cười cười vứt cho bọn thị vệ tùy tùng một ánh mắt khiến bọn họ nhanh chóng đuổi theo y, sau đó quay đầu nhìn Quân Tiễn đang lưu luyến ngắm nhìn xung quanh, hơi kéo cánh tay cậu đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiễn nhi, ca giới thiệu cho đệ một người biết rất nhiều trò chơi, chỉ cần chúng ta đuổi kịp y nhất định có thể làm cho đệ chơi đến tận hứng mới thôi.”

“Thật sự?” Quân Tiễn mở to đôi mắt, vẻ mặt cực kỳ hung phấn nhìn Quân Thụy.

“Thật sự.” Quân Thụy giơ ngón tay chỉ về phía trước,Tư Đồ Bích đang bị nhóm thị vệ của hắn bao vây đên cơ hồ một bước cũng khó di chuyển, chỉ thấy y đang dậm chân thở hổn hển, dùng ánh mắt oán giận nhìn về phía Quân Thụy, môi mím chặt, ngũ quan trên mặt cơ hồ đều dồn về một chỗ. Quân Thụy thấy vậy thì không khỏi bật cười ra tiếng: “Xem, chính là y.”

Tư Đồ Bích tràn đầy nộ khí bước đến trước mặt Quân Thụy, giận dữ nói: “Tam gia, hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài, không thể so với trong nhà của ngài, chẳng lẽ ngay cả tự do du ngoạn tiểu nhân cũng không có sao?”

“Ta không có hạn chế tự do của ngươi.” Quân Thụy tiếp tục vui đùa.

“Vậy mấy thị vệ của ngài cứ vây quanh ta làm gì?” Tư Đồ Bích trừng lớn đôi mắt bích ngọc của mình nhìn Quân Thụy, bất mãn chất vấn, chẳng qua biểu tình này trong mắt Quân Thụy lại càng giống như đang hờn dỗi.

“Bọn họ là đang đi dạo chợ đêm, đó là tự do của bọn họ.”

“Hừ!” Tư Đồ Bích nặng nề dùng cái mũi hừ một tiếng, quay đầu không thèm nói thêm. Nhưng y lại không ngờ được tay áo bị người nắm kéo, vốn đang muốn hung hổ nghiêm mặt quay đầu đi lại nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Quân Tiễn, biểu tình tức giận trên mặt y lập tức tan nát không còn một mảnh.

“Cửu gia. . . . . .” Tư Đồ Bích khó khan trăc trở gọi ra một tiếng, y thật sự không biết phải nói gì đành phải mỉm cười nhìn cậu.

“Ngươi chính là Tư Đồ Bích phải không? Biểu đệ của Thái ca. Ta trước kia có gặp qua ngươi.” Quân Tiễn nói, “Ca ca ta cũng từng nhắc tới ngươi. Ngươi thực sự rất giỏi”

“Đa tạ Cửu gia khích lệ.” Tư Đồ Bích hơi hạ thấp người, lại lặng lẽ liếc nhìn Quân Thụy một chút, không nghĩ tới cư nhiên thấy được ánh mắt chuyên chú còn mang theo tiếu ý của hắn. Chẳng qua xưng hô “Thái ca ca” kia lại lập tức khiến khoảng cách mới hơi xích lại của hai người tách ra một khoảng thật xa.

“Ta có thể đi chơi cùng ngươi không? ” Quân Tiễn thực hâm mộ nhìn mấy thứ bao lớn bao nhỏ trong lòng Cam Đường, cậu ra ngoài chơi cùng Quân Thụy lâu như vậy chỉ mua được một cái hình nhân bằng đất, lại còn là cái có bộ dáng cậu không thích chút nào. Cho nên cậu thực ngạc nhiên không hiểu Tư Đồ Bích làm thế nào có thể mua nhiều đồ vật như vậy, ngay cả món ăn y đang cầm trên tay cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng hứng thú nha.

“Cửu gia muốn ăn thử thứ này không?” Tư Đồ Bích giơ một gói thức ăn đầy mỡ gì đó đến trước mặt Quân Tiễn khẽ hỏi. Quân Tiễn ngẩn người, phản ứng đầu tiên là quay đầu lại nhìn Quân Thụy, Quân Thụy hừ lạnh một tiếng, vì thế Quân Tiễn chỉ có thể sợ hãi lắc đầu.

“Tiếc thật.” Tư Đồ Bích nói, “Kỳ thật mùi vị của thứ này rất ngon, chỉ là Cửu gia đại khái là không có lộc ăn rồi.” Nói xong, Tư Đồ Bích mở gói giấy bên ngoài, lấy ra một khối điểm tâm nhỏ bỏ vào miệng, cuối cùng còn hơi chậc chậc lưỡi: “Ồ, ăn ngon thật.”

Quân Thụy có chút nghiến răng nghiến lợi, Quân Tiễn lại cảm thấy rất là hâm mộ, bất quá may mắn Tư Đồ Bích tri thức uyên bác, nghe qua là nhớ, biết rất nhiều cố sự, suốt cả hành trình kể cho Quân Tiễn nghe không ít truyền thuyết thú vị, nên cũng rất nhanh hấp dẫn lực chú ý của Quân Tiễn khỏi những món điểm tâm kia.

“Ai! Phía trước có đậu hũ thối!” Tư Đồ Bích hút hút cái mũi, nhìn qua thật giống như một chú cún con nơi nơi đánh hơi, cao hứng lôi kéo Quân Tiễn chạy về phía trước. Bọn thị vệ thấy thế thì lập tức như lâm đại địch, vội vàng chạy theo đẩy ra một đám người mới đuổi kịp bọn họ, thật sự không ngờ tới bọn họ lại đang dừng lại trước một quầy hàng làm đậu hũ thối ở phía trước mà tán gẫu.

“Cửu gia có thể không biết đi, loại đậu hũ thối này phải ủ qua suốt một năm mới làm xong, là một loại thức ăn có mùi thối đặc thù nhưng lại có màu xanh biếc, sau khi chiên lên chấm với tương ăn thật sự không phải mỹ vị bình thường có thể sánh được đâu.” Tư Đồ Bích thao thao bất tuyệt nói xong, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ghê tởm hoặc Quân Tiễn.

Tư Đồ Bích tiếp nhận một xâu đậu hũ thối từ tay ông chủ liền tự quay đầu há to miệng khẩn cấp cắn một ngụm, lại còn giơ ra một xâu khác đến trước mặt Quân Tiễn, Quân Tiễn lui hai bước, bưng chặt cái mũi không dám cầm lấy.

“Ha hả, lá gan của Cửu gia nhỏ như vậy sao.” Tư Đồ Bích nháy mắt mấy cái, chế nhạo nói, “Ăn ngon lắm nha.”

“Ai, ai nhát gan !” Quân Tiễn bị khích đến xù lông, đưa tay tiếp nhận xâu đậu hũ thối đưa vào miệng cắn xuống một ngụm, sau khi nhai nuốt lại riêng tục reo lên: “A, đúng là không tệ, không tệ nha!”

Vốn cậu còn đang muốn ăn thêm vài miếng nữa, xâu đậu hũ thối trong tay đã bị tùy tùng ở bên cạnh đoạt mất, mắt thấy thức ăn chỉ vừa mới cắn một ngụm đã bị đoạt mất, cậu giương đôi mắt ủy khuất tức giận nhìn ca ca.

“Những thứ bên ngoài không sạch sẽ.” Quân Thụy chỉ nói một câu.

———————————————–

Bên cạnh sông đào hộ thành có một tiểu quan quán nổi danh, tên gọi Thanh Mặc quán. Cửa lớn của Thanh Mặc quán vốn là mở ở mặt đường chính, nhưng là bởi vì quy mô qua lớn, hậu viện của quán kéo dài hẳn đến ngay trước sông đào hộ thành. Hội hoa đăng trong tết Nguyên tiêu lại trùng hợp cử hành ngay tại nơi này, một đám người rộn ràng nghỉ chân bên bờ sồng đào, có tốp châm đèn Khổng Minh ước nguyện, tốp lại thả đèn trên nước tầm duyên, những ngọn lửa màu quất chính chiếu rọi lên gương mặt mọi người khiến thần sắc của ai cũng nhuốm lên không khí vui mừng tươi tắn. Quân Thụy thật sự cảm thấy ngay cả Tư Đồ Bích trước giờ sắc diện vẫn thường trắng bệch đến không kém quỷ bao nhiêu, ở đây, dưới ánh đèn ***g chiếu rọi cũng trở nên phá lệ tươi tỉnh vui mừng. .

Từ hậu viện của Thanh Mặc quán ẩn ẩn truyền đến một khúc nhạc, tiếng đàn du dương uyển chuyển, người hát nhuyễn ngữ ôn nhu, mặt sông dập dờn phản chiếu đối ảnh của bầu trời đầy sao xa thẳm, cùng với hoa đăng đủ màu trôi nổi, lượn bay, thoạt nhìn là một phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Từ khúc được uyển chuyển ngâm xướng: “Người có thấy, hai vầng nhật nguyệt luân chuyển có kỳ, chưa từng dừng lại. Tuổi xuân như tên, năm tháng như bay, thời son trẻ đảo mắt đã qua, ngẫm cho kỹ, nhân sinh bất quá vì danh lợi, hà tất trầm mê. Xem như thế, khi nên vui vẻ cứ tận tình vui vẻ, thỉnh người tự ngẫm. . . . . .”

Nhân sinh bất quá vì danh lợi, hà tất trầm mê. Xem như thế, khi nên vui vẻ cứ tận tình vui vẻ, thỉnh người tự ngẫm. . . . . .

Hà tất trầm mê, chính là, nếu không truy cầu những thứ đó, như vậy lúc này làm sao có thể nhàn hạ ở đây ngắm hoa đăng? Quân Thụy cười nhạo một tiếng, thu hồi ánh mắt từ phía tiểu viện kia quay lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tiếu ý của Tư Đồ Bích.

“Đây là tiểu quan quán lớn nhất Nghê Đô.” Tư Đồ Bích có thâm ý khẽ nói. Quân Thụy gật gật đầu, cũng không để ý tới y, mà là vươn tay kéo Quân Tiễn đang chuẩn bị đi vào lại, nhẹ giọng khiển trách: “Tiễn nhi, đệ còn chưa trưởng thành, không được đi vào!”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Quân Tiễn tò mò địa nhìn lên đình viện phía cao kia, qua những bức rèm mỏng còn có thể mơ hồ nhìn thấy tình cảnh náo nhiết bên trong. Quân Tiễn chỉ là tâm chơi đùa quá nằng chứ thật sự cơ bản cũng chẳng biết vào nơi này để làm gì.

“Cửu gia, phía trước có đố đèn, đi xem đi.” Tư Đồ Bích cười nói.

“Được đó, được đó!” Quân Tiễn nhảy dựng lên vỗ tay nói.

Quân Thụy không biết nên hình dung Tư Đồ Bích là một thiên tài hay nên nói là một quái tài không đứng đắn, đoán đố đèn suốt cả một con phố thế nhưng lại có thể đoán đúng đến tám chín phần mười. Quân Tiễn ở bên cạnh vô cùng không phục, luôn muốn tìm một ít câu đố có nội dung lắt léo khó đoán đến thử thách y.

“Một gian nhà chật hẹp, có năm khách bên trong.” Quân Tiễn nhìn vào câu đố, “Đoán một hành động.”

“Ừ, để ta nghĩ một chút.” Tư Đồ Bích nói. Mỗi khi y tự hỏi đều vô thức làm ra một ít đông tác nhỏ, đôi môi hơi cong lên, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý lại hơi hướng lên trên, bộ dáng đó đúng là chẳng khác gì tiểu hài tử.

“Là mang giầy.” Tư Đồ Bích rất nhanh đã đoán được.

“Thật là đáng ghét mà, A Bích vì cái gì lại thông minh như vậy!” Quân Tiễn tức giận, lại kéo một câu đố xuống: “Vương phu nhân từ chối tiếp khách. Là một câu thơ.”

Tư Đồ Bích nhíu nhíu mày. Quân Tiễn vội vàng cười hì hì lôi kéo Quân Thụy nói: “Ca, ngươi cũng đoán một chút, không nên để A Bích đánh bại nha!”

Quân Thụy cười không nói. Tủm tỉm địa nhìn Tư Đồ Bích, hai người lại là bốn mắt chạm nhau, Tư Đồ Bích cong cong môi quay đầu đi hướng khác, ngón tay lắc lắc nói: “Ta đã biết, đáp án là ‘ hậu bất kiến lai giả (không thấy người đến nữa) ’.”

“Vì sao lại như vậy?” Quân Tiễn hỏi.

“Tách ra mà nói, Vương phu nhân, phu nhân của đế vương là gì? Là hoàng hậu. Từ chối tiếp khách, đương nhiên là không muốn gặp mặt người khác, vậy là không thấy người đến nữa.” Nói xong, Tư Đồ Bích lại nhìn về phía Quân Thụy. Quân Thụy gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, nhưng cũng đọc ra được thâm ý trong ánh mắt y. Mấy đại thần gần đây đều nháo loạn nói rằng muốn Hoàng đế lập hậu, hiện tại ngay cả Tư Đồ Bích cũng nhắc đến việc này đúng là khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Rõ ràng là một người không quản việc ngoài thân, y thế nào lại quan tâm đến việc này rồi.



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận