Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 35: Tập kích bất ngờ




Mấy tên đạo tặc gọi nàng là “Ninh tỷ” có người cao to, cơ bắpcuồn cuộn; có người trẻ tuổi mặt mũi trắng trẻo không một sợi râu, trên mặt họđều là vẻ hoàn toàn khâm phục, không có chút gì là không cam tâm tình nguyện.

Nếu không thấy vẻ sùng bái và khâm phục của họ thì có lẽnàng sẽ nghĩ rằng bọn họ đang muốn tán cả vườn hoa kia nên mới vội vàng phủi sạchquan hệ với nàng. Giờ xem ra chuyện này không phải vậy. Hai tiếng “Ninh tỷ” lạicó hàm ý là “đại tỷ”.

Một vị huynh đệ nhỏ tuổi đứng gần nàng vội vàng tới cầm lấythùng nước, hắn chạy về phía thượng nguồn, vừa chạy vừa nói: “Ninh tỷ chờ mộtchút, nước ở đây đều bị chúng đệ giặt đồ rồi, đệ lên trên thượng nguồn xách nướcvề.”

“Chuyện này… Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Một người khác nói một cách ngưỡng mộ: “Mọi người đều biết rồi,Nhị đương gia bị tỷ… đè…” Nói tới đây thì chợt dừng lại, nói tiếp thêm đôi bachữ nữa rồi cuối cùng im bặt. Vẻ mặt giống hệt như biết được một bí mật chỉ cóthể tự hiểu mà khó nói nên lời. Hắn gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Mọi người vôcùng khâm phục tỷ, Nhị đương gia giao cho tỷ đó.”

Ngay lập tức, hơn phân nửa số đàn ông đang giặt quần áo đềunhìn nàng mà cười hì hì, có người cười nói: “May mà có tỷ, trước kia nếu tronglòng huynh ấy không vui thì chúng ta không biết sẽ phải tập luyện vất vả đến thếnào. Chỉ có tỷ mới có khả năng làm cho tâm trạng huynh ấy thoải mái. Đúng làphúc của núi Nhạn Qua, phúc của Bạt Mao trại!” Tức khắc có tiếng hùa theo vangdội.

Từ trước đến nay, Ninh Phi không ngờ rằng mình cũng có thểtrở thành một nhân vật trong vòng xoáy. Lên núi, vào sơn trại, chẳng qua chỉ làtình huống nước chảy, bèo trôi mà thôi. Dù sao thì trước sự rộng lớn của thiênhạ to lớn này thì làm gì có nơi nào không thể thích nghi được. Nhưng cục diệnhiện tại đúng là nàng chưa từng dự liệu tới. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nànglại biến thành “Đại tỷ” trong mắt nhóm cướp, thật sự khiến cho người ta khôngbiết phải nói gì mới được.

Trước mặt nàng là một nhóm phụ nữ tuổi tác trên dưới bamươi, có người mới mười một mười hai, vì vừa mới lên núi nên họ thì thầm nóichuyện không ngừng, trông có vẻ bình tĩnh hơn ngày mới đến nhiều.

Né tránh ánh mắt của mọi người không dễ dàng gì. Nếu bìnhthường nàng sẽ tỏ rõ khí phách hùng hồn như ở nhà Đinh Hiếu, để đỡ trở thành đốitượng trêu chọc của nhóm cướp kia. Nhưng hiện tại, trước mặt còn có bao ngườicon gái vừa lên núi kia nữa. Tình cảnh quá phức tạp, nàng đành chọn cách im lặng.Vị huynh đệ vừa chủ động chạy lên thượng nguồn lấy nước đã trở lại, nàng nhận lấyquang gánh rồi xoay người đi nhanh về.

Có tiếng cười to của đám cướp đằng sau: “Nàng xấu hổ…”

Còn có một người đắc ý, vừa cười ha ha vừa nói: “Nhìn tainàng đỏ chưa kìa, thể nào mà khiến huynh ấy chết mê chết mệt.”

Người say rượu không để người khác nói mình say, giống nhưngười đang chột dạ không cho phép người khác nói mình chột dạ, nếu không sẽ xảyra một chuyện rất hay gặp, đó là xấu hổ đến bực cả mình.

Đúng là muốn nhịn cũng không nhịn được, lại cứ có người cốtình chọc vào. Con giun xéo lắm cũng quằn, Ninh Phi quẳng quang gánh, rảo bướcquay trở lại. Đám đàn ông thấy nàng đã đi rồi mà quay lại không biết định làmgì, nhưng thấy nàng đi tới đứng sau lưng người vừa nói xong, tay cầm một thùngnước đổ ào xuống.

Đám đàn ông đang giặt quần áo kia, phần lớn nàng nhớ mặtnhưng không nhớ tên. Hồi còn giúp đôi ba việc ở nhà Đinh Hiếu, nàng từng bị bọnhọ trêu chọc khá nhiều lần. Lần này cuối cùng nàng cũng đã có ý muốn đạp tênnày một cái ngã xuống nước luôn, huống hồ chỗ hắn ngồi kia vừa đẹp. Tuy nhiênthì dù gì trước mặt còn có cả người ngoài nữa, chuyện xấu trong nhà không nêntruyền ra ngoài. Nàng giữ chút lễ nghĩa, chỉ đổ một thùng nước cho xong.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ninh Phi nhướn mày, giọng nóinhẹ nhàng: “Vị đại ca này nên bình tĩnh một chút, nhất định phải biết câu “Vạ từmiệng mà ra”. Có cơ hội chúng ta tính toán sau.” Lần này nói xong thì xoay ngườiđi thật.

Nhóm phụ nữ phía đối diện đều im bặt, ai ai cũng nghĩ ngườicon gái này chết chắc rồi.

Trong suy nghĩ của các nàng, đám cướp đều là người tàn bạo độcác. Lúc được đưa ra khỏi nhà lao và kỹ viện, lúc được biết mình sẽ phải lưu đàylên núi Nhạn Qua thì rất nhiều người đã thầm hạ quyết tâm rằng nếu thật sựkhông thể chịu đựng nổi thì tự tử luôn cho xong.

Bọn họ nghe nói triều đình dùng họ để đổi lấy một nhómthương nhân cùng người áp tải đang bị bắt làm tù binh, và đám cướp ở Bạt Mao trạiđều hân hoan đồng ý. “Hân hoan” có nghĩa gì chứ, nghe thấy những lời như vậycác nàng đều cảm thấy đau buồn và tuyệt vọng cho số phận sắp tới của mình.Chính vì thế nên trên đường lên núi thấy Ninh Phi toàn thân quần áo gấm hoa mớibiểu hiện sự thù địch từ sâu trong lòng.

Nhưng sau khi lên núi được vài ngày, dần dần va chạm với bênngoài thì các nàng mới thấy mọi việc không tồi tệ như mình tưởng tượng, mà ngượclại còn dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất cho đến nay, chưa có ai bị đối xử thậm tệ.Còn hiện giờ lại nhìn thấy Ninh Phi như vậy, họ kinh ngạc tới mức ngẩn cả người.Tuy đám cướp kia trông có vẻ dễ gần, nhưng cướp thì vẫn là cướp, nếu bị khinhthường, coi rẻ như vậy, mà nhất là sự khinh thường đó là từ một người con gái,lẽ nào bọn họ vẫn có thể im lặng nhẫn nhịn?

Một lúc lâu sau, người đàn ông bị đổ một thùng nước lên đầukia mới giơ tay lau mạnh những giọt nước đi, một lớp nước bị hắn vuốt hết xuống.Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Ngon! Thật sự rất ngon! Ta đảm bảo huynh ấy thưởng thứcmột lần là ghiền. Ai da, đúng là tiếc quá. Nếu như trong nhà có một người như vậyđể trêu chọc thì có liều mạng ta cũng phải cướp về.”

Lúc này đám cướp mới cười to: “Huynh dám cướp sao? Nhị đươnggia khiến người khác sống không bằng chết rất dễ dàng. Không nói tới Nhị đươnggia, chẳng lẽ huynh chưa nghe chuyện nàng xuống núi xông qua mấy trạm gác? Thủđoạn vô cùng quyết đoán, xem ra cá tính tương tự như Nhị đương gia. Huynh đấu vớinàng, không sợ nàng chọc huynh chết sao?”

Những lời này Ninh Phi không nghe thấy.

Bạch Lô vẫn đi theo sau nàng, nhưng cách một khoảng nhất định.Ninh Phi dừng bước, xoay người, đứng yên, Bạch Lô không kịp tránh, kinh ngạc mànhìn vào ánh mắt chất vấn của nàng.

“Là huynh nói phải không?” Ninh Phi hỏi.

Bạch Lô đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên.

“Chuyện mất mặt như vậy bị người ta biết rồi, huynh không sợbị huynh ấy lột da?”

Cuối cùng khoé miệng của Bạch Lô cũng có dấu hiệu giật giật,hắn nói: “Không phải ta nói.” Ngừng một lúc, hắn có lòng tốt tiết lộ một chuyệnkhác: “Lúc ấy không ai ở gần lầu trúc, không ai nhìn thấy. Có cần ta thề độchay gì đó cũng được. Ta không phải là người nhiều chuyện.”

… Huynh thật sự không phải là người nhiều chuyện sao?

Ninh Phi như bị sét đánh.

Nàng suýt nữa quên mất, khi bị chấn động não thì đúng là cóthể xuất hiện chứng mất ký ức trước đó. Chứng mất ký ức đối với trường hợp bịchấn động nhẹ thì nhẹ hơn rất nhiều, tùy theo sự hồi phục và thời gian, nhữngphần ký ức đã bị quên mất sẽ được nhớ lại tất cả. Nàng về đến lầu trúc từ baogiờ.

Hiện tại trong đầu nàng chỉ nghĩ ba chữ: “Việc đã rồi.”

Hai lần Tô Hy Tuần thổ lộ, hắn không nhớ nhưng nàng thì nhớrõ. Chuyện đó đúng là một chuyện vô cùng dở hơi. Từ lúc quen Tô Hy Tuần đếnnay, ấn tượng hắn để lại trong nàng cũng dần trở nên cực kỳ xấu, nhưng, gần đâyhình như có chút thay đổi.

Ninh Phi không biết cái sự thay đổi này chung quy là do trướcđây nàng đã hiểu lầm tính cách của hắn, hay là Tô Hy Tuần đang cố gắng hết sứcđể thay đổi. Người đàn ông này là một bí ẩn, suy nghĩ kỳ quặc, tâm tư khó hiểu.Cách tốt nhất để ở chung cùng hắn chính là lờ hắn đi để bản thân đỡ bị cuốn vàomớ bòng bong trong lòng hắn.

Ninh Phi thật sự không muốn đi vào, nhìn thấy lầu trúc là đãthấy bực mình rồi, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi – Tô Hy Tuần, cái tên vôđạo đức chuyên giở thủ đoạn chọc người ta kia, quá vô sỉ! Đầu tiên tạo nên áp lựcdư luận, tạo nên “việc đã rồi”, sau đó dần dần mưa dầm thấm lâu, cuối cùng đạtđược mục đích sau cùng.

Được lắm! Chỉ vì theo đuổi một người con gái mà không tiếcphá vỡ hình tượng của chính mình, mà lại có thể quyết đoán như thế. Hiện tạiNinh Phi đã tin rằng thứ gì mà Tô Hy Tuần đã coi trọng thì hắn xác định phải cóbằng được. Có lẽ người đàn ông đó chưa từng có thứ gì không đạt được, chỉ cầnmuốn mà thôi.

Nàng mang quang gánh cùng thùng nước đi về phía nhà bếp, rồixách váy, đi lên lầu trúc. Đi tới trước cửa phòng Tô Hy Tuần, cơn tức đã giảmđi một chút.

Tình hình dường như trở nên kỳ quái rồi. Vài ngày trước,nàng không hề ngờ rằng Tô Hy Tuần lại có ý với nàng. Khi đó nàng tìm trămphương nghìn kế để giảm mâu thuẫn, xung đột, tránh bị hắn lợi dụng công việcbáo thù riêng. Hiện giờ nàng lại bước đến trước cửa phòng hắn không hề do dự,nàng định làm gì đây? Xông vào túm lấy áo hắn rồi hỏi một cách hung hãn rằng hắndựa vào đâu mà làm thế? Nàng có lòng dũng cảm bộc lộ hành vi thô lỗ như vậy từbao giờ?

Lý trí đã trở lại, cuối cùng nàng không đi vào, nàng ngẫmnghĩ một lát rồi quay người đi thẳng về phòng mình.

Nhưng đúng lúc nàng bước vào phòng mình thì vô cùng ngạcnhiên khi thấy Bạch Lô đi qua người nàng, rảo bước xông thẳng vào gian phòng củaTô Hy Tuần. Ninh Phi căng thẳng cả người, không biết đến cùng là chuyện gì xảyra mà khiến một hộ vệ thường xuyên ẩn thân trong rừng trúc lại lo lắng vội vãnhư vậy. Có tiếng phá cửa sổ nhảy ra phía ngược hướng mặt trời trong phòng TôHy Tuần.

Nàng nhanh chóng bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài quasong cửa liền thấy Bạch Lô nhảy từ cửa sổ phòng Tô Hy Tuần ra ngoài, xuống gò đấtcách đó ba trượng. Cuối cùng thì nàng đã nghe rõ rồi, chính là từ phía Bạch Lôđang xông đến đó, loáng thoáng có tiếng binh khí va vào nhau.

Sau khi Bạch Lô đặt chân xuống đất thì gần như không nán lạimột giây mà lao ngay vào rừng trúc, nhanh như chớp. Vừa chạy vừa lấy ra một câysáo từ trong ngực, đặt bên miệng thổi lên âm thanh báo động chói tai.

Chỉ một khoảnh khắc không tập trung đó, một ám tiễn bắn ra từtrong rừng trúc. Bạch Lô hơi nghiêng đầu, cố gắng tránh nó. Ám tiễn liền cắmsâu vào thân trúc phía sau. Dĩ nhiên thân trúc cũng không thể chặn lại được nênnó tiếp tục bay thẳng về sau hơn mấy trượng, cuối cùng cắm vào một gốc trúc. Tiếpđó là mấy ám tiễn nữa bay tới khiến Bạch Lô không thể chú ý tới việc thổi sáo nữa.

Người đến có võ công cao cường, hơn nữa không phải chỉ có một.Ninh Phi cùng Bạch Lô nhìn thoáng thấy có mấy bóng người trong rừng trúc.

Ninh Phi đoán nhanh được việc gì đã xảy ra. Có lẽ là có ngườiđột nhập vào phòng của Tô Hy Tuần. Nếu Bạch Lô đã phi qua cửa sổ ra ngoài, vậythì Tô Hy Tuần chắc chắn không còn ở trong phòng. Nếu vậy thì hắn đi đâu rồi?

Việc quan trọng nhất bây giờ chính là báo động. Không biết mọingười đã nghe thấy báo động của Bạch Lô chưa? Sự phòng thủ của núi Nhạn Quacàng về chân núi càng nghiêm ngặt. Tuy nhiên, trên đỉnh núi dân cư thưa thớt,mà lúc này mọi người đều đang ở gần khe suối nói cười vui vẻ, không ai ngờ rằngban ngày ban mặt cũng có người cả gan lên núi ăn trộm.

Ninh Phi đang nghĩ thì chợt nghe tiếng kêu đau đớn từ trongrừng trúc. Giọng đó lại chính là của A Cương. Đúng rồi, bình thường A Cương vàBạch Lô thường canh gác nơi này. Vừa rồi Bạch Lô đi theo nàng xuống sườn núi lấynước, vậy thì A Cương gác ở đây.

Bạch Lô cất cây sáo vào trong ngực, miệng huýt một tiếngdài. Âm thanh như một con diều hâu giữa rừng, xuyên qua từng tầng lá trúc đanxen. Tiếng huýt sao của hắn còn chưa hết thì đã có một hàng ám khí sắc nhọn bắnvề phía người hắn. Cây thương sau lưng Bạch Lô được rút ra, ngăn được hai cái,sau đó hắn nghiêng người sang một bên, tránh được ba ám khí còn lại.

Rừng trúc có tầm nhìn xa hơn những rừng cây khác. Ninh Phiđược thừa hưởng thị lực rất tốt của Giang Ngưng Phi, đồng thời nàng đứng từtrên cao nhìn xuống nên sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thoáng thấy vịtrí của A Cương. Hắn đang dựa vào một tảng đá, cố gắng chống lại ba người mặcáo đen. Khoảng cách giữa Bạch Lô và họ khá xa.

Tình hình của A Cương rất không ổn. Nếu còn sức lực nhất địnhhắn đã kêu cứu từ lâu, nhưng lại không kêu, chứng tỏ tình hình đã nguy cấp lắmrồi.

Trái tim Ninh Phi như bị bóp nghẹt. Dù gì đây cũng là lần đầutiên nàng tận mắt thấy sự chém giết và phản kháng ngay hiện trường. Một khi thiếuniên kia không chống đỡ nổi nữa, nhất định sẽ bị đám mặc đồ đen không rõ thânphận kia đâm đến chết.

Nàng hét to: “Có người xâm nhập, người đâu mau tới!” Tiếnghét truyền đi rất xa, lặp đi lặp lại trong rừng trúc.

Bạch Lô thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ nữ nhân này quả là rấtnhanh trí, nàng biết rõ việc bọn họ cần kíp nhất hiện giờ chính là báo động. Nếunhư hắn nhìn thấy tình hình bên chỗ A Cương thì chắc chắn sẽ không thể thấy nhẹnhõm như vậy.

Ninh Phi mới kêu được hai tiếng thì chợt thấy động tác của ACương đã chậm hẳn lại, rõ ràng là không chống đỡ nổi nữa rồi. Hoặc có lẽ hắn đãkhông thể kiên trì được từ lâu, chẳng qua hắn vẫn cố gắng gượng để tìm cách báođộng, giờ nghe thấy tiếng báo động thì cái ý nghĩ phải kiên trì cầm cự kia củahắn cũng hết.

Ninh Phi dường như thấy rõ được một thanh kiếm sáng loáng đượcgiơ lên ngay cạnh người A Cương. Người thiếu niên đó đang cố gắng chống đỡ sự tấncông từ một hướng khác, không rảnh tay mà đề phòng đằng sau.

Gió mùa hè thổi vào rừng trúc vang lên tiếng xào xạc.

Lá trúc đong đưa qua lại không ngừng, có lẽ nàng nhìn nhầm…Hai tay Ninh Phi bắt đầu run rẩy, nàng giơ tay lên che mắt.

Không sao đâu, Bạch Lô có thể qua đó kịp, nàng nghĩ, nhưngkhoảng cách giữa Bạch Lô và họ xa như vậy, có kịp không?

Nàng có kinh nghiệm đối mặt với sinh tử không chỉ một lần,cho dù là ở tình cảnh đó cũng không đến mức lo âu khó chịu như hiện giờ. Nàngngồi bệt xuống đất, không dám nhìn xem bên kia có chuyện gì. Ở đây cách đó rấtxa, có lẽ nàng đã nhìn nhầm thật.

Vẻ mặt cảnh giác khi nhìn nàng của cậu thiếu niên đó, cậuthiếu niên kính trọng Tô Hy Tuần mà không dám đến gần hắn, có lúc sẽ ngồi trêncây và nói những lời khiêu khích, thật ra là một người rất dễ bắt chuyện.

Ninh Phi đứng lên trong vô thức. Nàng ngẩn ngơ nhìn cả gianphòng. Tất cả đồ dùng trong phòng như cách nàng rất xa, chỉ có hai thứ kia làtoả ra khí thế hùng hồn.

Nàng đến bên tường, giơ tay lấy cái cung cùng túi mũi tên xuống.Vì để bảo quản tốt nên có một lớp da thú được quấn bên ngoài cùng, và bình thườngdây cung luôn được tháo ra. Ninh Phi nắm chặt nó một lát, không do dự thêm chútnào nữa, nàng nhấn một đầu cung vào chân tường, dùng lực nhấn mạnh thành một độcong thích hợp rồi buộc dây cung từ gân thú lên.

Nàng xoay người ra cửa. Chẳng có thời gian đi xuống bằng cầuthang nên nàng nhảy luôn xuống dưới qua lan can. Bên dưới chính là chỗ Tô Hy Tuầnphơi thuốc, đất xốp và cỏ thuốc đã khiến cú nhảy êm hơn rất nhiều. Nàng đi thẳngtới chuồng ngựa, dắt ra con ngựa Vân Nam màu đen thường được Tô Hy Tuần cưỡi,không kịp lắp dây cương thì đã xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Sau khi xoay người ra khỏi lầu trúc, con ngựa Vân Nam phinhư bay. Ninh Phi lắp mũi tên lên cung, ngay lập tức có một mũi tên xé gió bayđi, cắm phập vào đùi tên mặc đồ đen đang hung hăng tỷ thí với Bạch Lô.

Ninh Phi than thầm một tiếng, nàng định bắn vào tim, nhưngtrong lúc đánh nhau thì người kia di chuyển quá nhanh, mũi tên không thể so vớitốc độ của hắn được. Nhưng một đòn này cũng khiến hắn kinh ngạc, trong nháy mắtthời cơ đã mất đi, hắn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy cổ họng lạnhtoát, Bạch Lô dùng thương cắt ngang cổ hắn.

Bạch Lô càng ngạc nhiên hơn, hắn hét to: “Ngươi về mau!”

Hắn có biết sơ sơ về bản lĩnh của Ninh Phi, từng nghe Tô HyTuần và Đinh Hiếu nói nàng là một xạ thủ hiếm có, bắn tên vừa nhanh vừa chuẩn,không kém gì so với xạ thủ thiên tài từng tham gia trăm trận chiến trong quânngũ. Nhất là vì người nhỏ nhẹ nên khả năng cưỡi ngựa bắn cung cực giỏi, khôngphải người đàn ông bình thường nào cũng đọ được. Nhưng đó là bắn cung, còn chuyệnđánh đấm chém giết ở cự ly gần thì lại là một vấn đề khác.

Ninh Phi không nghe hắn hét, tiếp tục quất ngựa nhảy qua ngườihắn. Nàng giơ tay lấy một mũi tên, phóng ra, dù lá trúc rậm rạp tầng tầng lớp lớpnhưng cũng không ngăn được đường bay của mũi tên. Bạch Lô dường như nghe thấyđược cả tiếng dây cung dao động trong gió, sau đó nhìn thấy vũ khí cướp mạng sốngđó xuyên cả khe hở giữa những tán lá, lao thẳng vào một tên mặc đồ đen đang xônglên trước cản đường. Tên nọ rõ ràng có võ công cực kỳ cao, hắn phất tay mộtcái, một tiếng động lớn vang lên, mũi tên của Ninh Phi đã bị đổi hướng.

Mắt Ninh Phi đỏ bừng, nàng hét to: “Bọn họ muốn bắt ACương!”

Bạch Lô cấp tốc đuổi theo sau, hắn nhất định phải đuổi tớinơi trước khi tên thích khách kia giao đấu với Ninh Phi. Cùng lúc đó, tâm trạnghắn chùng xuống một chút. Chỉ có lời giải thích này là phù hợp, nếu không, theolý thường thì chúng sẽ chạy luôn, tuyệt đối không nán lại dây dưa, càng không baogiờ nghênh chiến chính diện. Sợ là để lấy trộm tin tức tình báo nên mới bắt ngườivề tra hỏi.

Những chuyện mà người ở trên đỉnh núi biết được tất nhiên lànhiều hơn rất nhiều so với người ở dưới chân núi. Nếu A Cương bị bắt đi, có lẽchờ đợi hắn chính là buổi thẩm vấn sống không bằng chết.