Sau khi nghe điện thoại xong khang bước vào nói với giọng vội vã.
_khang:chắc hẹn cậu dịp khác nhé, công ty có việc đột xuất nên tớ phải về gấp.
_tôi:ơ, thế còn em... anh khang...
_khang:em cứ ăn uống, đi chơi với phúc đi lâu rồi nó mới về lại Việt Nam, mà em chắc cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài.
nói rồi khang nhìn qua phúc.
_ê, mày dẫn em gái tao đi nhớ trả về nguyên vẹn nhé! khang vừa nói vừa cười theo đúng nghĩa anh trai đang quan tâm đến em gái.
_mày yên tâm, tao hứa sẽ đưa nhi về nguyên vẹn không thiếu một cọng tóc.
còn lại tôi và phúc, hai chúng tôi ăn trong sự ngượng ngùng.
_phúc:ăn xong em thích đi đâu, anh đưa em đi.
Tôi nhìn những món ăn đắt tiền gọi ra ăn không hết lại nghĩ đến những tháng ngày sống cùng mụ ngọc, lúc mụ đi khỏi tôi không có tiền đành lục lọi tìm gói mì pha ăn cho qua cơn đói,... rồi lại nhìn ra ngoài đường và chợt thấy bóng một em nhỏ đang đánh giầy để kiếm tiền mưu sinh mà thấy lòng chợt xót xa, nếu tôi không may mắn, không gặp được khang và bà châu thì liệu giờ có phải tôi cũng lang thang kiếm tầng chút tiền lẻ để sống qua ngày, hay tối đến lại phải chui gầm cầu để ngủ... nghĩ đến đây mắt tôi lại nhòe đi, tôi không giám nghĩ nữa... trong lòng vẫn thầm cảm ơn trời xanh đã cho tôi gặp người tốt như mẹ châu... đang mãi suy nghĩ thì phúc nói tiếp.
_này em, em đang suy nghĩ gì mà vẻ đăm chiêu thế? em khóc đó à?
Tôi vội vội quẹt đi giọt nước mắt nói.
_à, không, không có gì đâu anh.
_à, mình đi đến trại trẻ mồ côi gần đây anh nhé!
_phúc ngạc nhiên nói.
_ hôm nay em thích tới đó à.
_Dạ, mình đi luôn anh nhé!
bước ra xe phúc lịch sự mở cửa xe cho tôi.
phúc đưa tôi đến trại mồ côi cách trung tâm thành phố khoảng hơn 1 tiếng đi xe.
Nhìn thấy ny ân cần, nhẹ nhàng quan tâm, phát bánh kẹo cho bọn trẻ trong lòng phúc không khỏi thắc mắc.
nhi của hôm nay, sau 2 năm anh gặp lại không ngờ lại thay đổi 1 cách kỳ lạ như thế?nhi của 2 năm về trước luôn mạnh mẽ, nhí nhảnh đôi mắt có vẻ bất cần khi đứng trước phúc, mặc dù phúc rất đẹp trai, chỉ cần đồng ý 1 tiếng thì có hàng tá cô xin chết vì vẻ đẹp lạnh lùng của phúc, nhưng không hiểu sao nhiều người theo đuổi là vậy nhưng phúc lại luôn chạy theo nhi, 1 cô nàng không hề để tâm vào tình cảm chân thành của phúc dù chỉ là một chút. và đặc biệt nhi không thích đến những chỗ này, vì những đợt công ty bà châu có phát quà từ thiện nhi luôn tìm đủ mọi lý do để không phải tham gia.
còn nhi của bây giờ, đẹp với vẻ đẹp hiền dịu, ấm áp, ánh mắt trong sáng, thuần khuyết như không hề muốn bon chen với đời, ở bên nhi lúc này cho phúc có cảm giác bình yên đến lạ.
. phải chăng 2 năm qua sau vụ tai nạn kinh hoàng đó cuộc sống của nhi vất vả, chật vật đã giúp nhi biết trân trọng và yêu quý và chia sẻ với những người khốn khổ xung quanh mình. càng nghĩ phúc càng thấy thương nhi hơn.
Trong cái nắng gây gắt của mùa hạ.
nhi không hề hay biết có người con trai đang đứng nhìn nhi mỉm cười và tự nhủ với lòng rằng. anh sẽ bảo vệ em suốt đời, chỉ cần em cho anh cơ hội.
tai công ty của khang.
khi thư ký đem tập hồ sơ đặt trên bàn của khang giọng khang khẽ rít lên liên hồi.
_ khốn nạn, lũ khốn đó lại nuốt chững một công ty nhỏ nữa rồi, mẹ cứ tình hình này công ty của mình sẽ bị thu tóm hết, mẹ hãy làm gì đi mẹ, mẹ nghĩ cách gì đi.
_bà châu:thế thì tác hợp nhanh cho con ny lấy thằng phúc đi, giờ chỉ có dựa vào công ty thằng phúc mới có hi vọng lấy lại tất cả những công ty bị mất...
nghe bà châu nói "tác hợp " cho ny lấy phúc không hiểu sao tự nhiên khang thấy khó chịu, ở nơi lồng ngực một cảm giác nghèn nghẹn khó tả. cái cảm giác này đến khang cũng không hiểu được...
Trong phòng bà châu đang gọi điện thoại cho ai đó khi cuộc nói chuyện kết thúc mặt bà vui vẻ đi vội qua phòng nhi...