Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 28





Bằng một cú liếm nhẹ nhàng, Tim Lửa khép mắt của bà mèo lang y lần cuối. Rồi anh gục đầu xuống vai bà, cảm thấy hơi ấm nguội dần đi khỏi cơ thể bà.

Anh không biết mình đã nằm đó bao lâu rồi, lắng nghe tiếng tim mình đập đơn độc trong cái hang tối mù. Trong thoáng chốc, anh nghĩ mình bắt được cái mùi quen thuộc của Lá Đốm, trôi vào hang theo làn gió lạnh, đẫm nước mưa. Phải chăng cô đến để đưa Nanh Vàng tới bộ tộc Sao? Tim Lửa cảm thấy niềm an ủi lan tỏa khắp thân thể mình và cảm thấy giấc ngủ phình ra, chập chờn nấn ná ở rìa cạnh tâm trí của anh.

"Bà ấy sẽ an toàn cùng với chúng tôi." Lá Đốm nhẹ nhàng meo làm rung rinh lông trong tai của anh, và Tim Lửa ngẩng đầu lên, nhìn quanh.

"Tim Lửa?" Vằn Xám gọi từ lối vào. Tim Lửa lồm cồm bò dậy.

"Mình đã chôn Đuôi Cộc rồi." Anh chiến binh xám meo.

"Nanh Vàng chết rồi," Tim Lửa thì thầm. Giọng meo trống rỗng của anh dội âm vào những bức tường đá. "Bà ấy còn sống khi mình tìm thấy bà. Nhưng bà chết rồi."

"Bà ấy có nói gì không?"

Tim Lửa nhắm mắt lại. anh không bao giờ chia sẻ bí mất của Nanh Vàng với bất kỳ mèo nào, ngay cả với anh bạn cũ của mình. "Chỉ là... cảm ơn Sao Xanh đã để bà ấy sống ở bộ tộc Sấm."

Vằn Xám bước vào trong hang và cúi đầu liếm mà bà mèo lang y già. "Khi mình đi, không bao giờ mình nghĩ là mình không bao giờ có thể nói chuyện với bà lần nữa," cậu lầm bầm, giọng trĩu nặng ưu phiền. "Chúng ta sẽ chôn cất bà chứ?"

"Không," Tim Lửa dứt khoát, trí não anh thình lình minh mẫn. Lời của Lá Đốm văng vẳng trong đầu anh. Bà ấy sẽ an toàn cùng với chúng tôi. "Bà ấy là một chiến binh giỏi không kém gì một mèo lang y giỏi. Bà sẽ có nghi lễ thức canh của bà, và chúng ta sẽ chôn cất bà vào lúc bình minh.

"Nhưng chúng ta phải trở về trại bộ tộc Sông và báo cho những mèo khác biết chuyện xảy ra." Vằn Xám nhắc anh.

"Thế thì đêm nay mình sẽ trở lại thức canh cùng với bà." Tim Lửa đáp.

Hai mèo bạn khó nhọc đi qua khu rừng xơ xác một lần nữa. Ánh sáng buổi chiều xám xịt đang phai dần khi họ bước vào trại bộ tộc Sông. Những nhóm mèo nằm ở rìa trảng trống, chia lưỡi với nhau sau bữa tối. Những mèo bộ tộc Sấm co cụm lại với nhau thành một chùm tách biệt ở một bên. Ngay khi Tim Lửa và Vằn Xám xuất hiện, Da Xỉ Than liền nhổm đứng dậy và chấp chới lao về phía họ.

Sao Xanh cũng đứng dậy từ nơi bà nằm bên cạnh Bão Trắng. Bà băng vù qua Da Xỉ Than và đến những chiến binh mới trở về trước, mắt bà đong đầy niềm hy vọng hão huyền. "Các anh có thấy Đuôi Cộc và Nanh Vàng không?"

Tim Lửa thấy Da Xỉ Than chù chừ nán lại, tai của cô vểnh lên, tha thiết muốn biết tin tức không kém gì bà tộc trưởng. "Cả hai họ đều chết rồi." Anh báo với họ. Nỗi đau mới lại nặng nề trong tim anh khi anh thấy Da Xỉ Than lảo đảo trên các chân của cô. Cô mèo nhỏ loạng choạng lùi lại, mắt tối sầm. Tim Lửa muốn tới bên cô nhưng Sao Xanh đứng chắn ngang đường anh đi. Đôi mắt xanh da trời của tộc trưởng bộ tộc Sấm không biểu lộ sự đau đớn gì. Thay vào đó, chúng trở nên đanh đúc và lạnh lùng, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tim Lửa.

"Lá Đốm bảo với ta rằng lửa sẽ cứu bộ tộc!" Bà rít khẽ. "Nhưng chính lửa đã hủy hoại chúng ta."

"Không." Tim Lửa bắt đầu, nhưng không thể tìm ra lời nào để an ủi tộc trưởng. Mắt anh dõi theo Da Xỉ Than run rẩy trở về chỗ những mèo khác. Thật nhẹ nhõm với Tim Lửa, Bão Cát vội vã lao tới đón cô, chống hông mình vào Da Xỉ Than để đỡ thân hình màu xám gầy gò của cô mèo lang y. Anh nhìn lại Sao Xanh, tim anh chùng xuống trước vẻ sắt đá của bà.

"Bộ tộc Sấm sẽ trở về nhà vào đêm nay." Bà quyết định bằng giọng như băng đá.

"Nhưng khu rừng trống hoác. Trại đã bị tàn phá!" Vằn Xám phản đối.

"Không quan trọng. Chúng ta là mèo lạ ở đây. Chúng ta nên trở về lãnh địa của chúng ta." Sao Xanh nạt.

"Thế thì tôi sẽ hộ tống bà." Vằn Xam để nghị.

Tim Lửa liếc nhìn bạn và đột nhiên hiểu được lòng khao khát trong mắt cậu. Vằn Xám muốn về nhà. Sự nhận thức đó sượt qua tâm trí của Tim Lửa tựa như một ngôi sao băng xẹt ngang qua bầu trời đêm. Tim Lửa nhìn Sao Xanh, trông đợi. Bà có chắc chắn thấy nỗi khao khát trở về bộ tộc Sấm của Vằn Xám không?

"Tại sao bọn ta lại cần phải được hộ tống?" Sao Xanh hạch hỏi, mắt bà híp lại.

"Ừm, có lẽ tôi sẽ giúp xây dựng lại trại," Vằn Xám hồi hộp đề nghị. "Có lẽ sẽ ở lại một thời gian..." Cậu oặt tai lại khi mắt Sao Xanh bừng lên giận dữ.

"Anh đang nói rằng anh muốn trở lại bộ tộc Sấm đó phải không?" Bà quát. "Ồ, không được!"

Tim Lửa trợn mắt nhìn bà, sửng sốt.

"Anh đã chọn trung thành với lũ con của anh hơn với bộ tộc," bà tộc trưởng mắng nhiếc. "Bây giờ anh phải sống với quyết định của mình."

Vằn Xám im re. Tim Lửa nhìn trợn trạo vào bà tộc trưởng già, không tin nổi khi bà quay lại gọi những mèo bộ tộc của mình. "Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ về nhà!"

Mắt của tộc trưởng gắn chặt vào một điểm ở rìa trảng trống phía bên kia bầy mèo. Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đang đứng ở đó, quan sát bầy mèo bộ tộc Sấm. Tim Lửa thấy nỗi u hoài đi qua mắt của Sao Xanh khi bà nhìn đăm đăm vào những đứa con đã trưởng thành của mình. Sao Xanh biết rõ hơn bất kỳ mèo nào khác rằng việc bị giằng xé giữa con mình và bộ tộc là như thế nào. Bà đã một lần chọn trung thành với bộ tộc hơn là con mình, và nó gây ra cho bà nỗi đau đớn còn ghê gớm hơn bà thấy ở kẻ thù.

Với một thoáng ngầm hiểu, Tim Lửa ngộ ra thái độ của bà trước lời thỉnh cầu của Vằn Xám. Không phải là bà giận dữ với anh chiến binh xám, mà là với chính bà. Bà vẫn còn hối hận vì đã bỏ con mình cách đây nhiều năm. Một phần trong bà cố bảo đảm để Vằn Xám không phạm sau lầm giống như bà ngày xưa.

Những mèo bộ tộc Sấm quây tròn một cách bứt rứt trong màn đêm ngày càng đen hơn, và Sao Xanh bước về phía Sao Xoắn.

Tim Lửa quay lại liếm vai Vằn Xám. "Sao Xanh có lý do xác đáng để nói những điều như thế," anh lầm bầm. "Lúc này bà đang khổ sở, nhưng rồi bà sẽ bình phục thôi. Có lẽ khi đó cậu sẽ được về nhà."

Vằn Xám đưa mắt nhìn lên Tim Lửa, hơi hơi có chút hy vọng. "Cậu nghĩ vậy sao?"

"Ừ." Anh trả lời, thầm cầu mong bộ tộc Sao là nó đúng.

Anh hối hả đi theo Sao Xanh và bắt kịp bà đúng lúc tộc trưởng bộ tộc Sấm trịnh trọng cảm ơn Sao Xoắn về lòng độ lượng của ông. Lông Báo Đốm đứng bên cạnh họ, nhìn lạnh lùng vào bầy mèo bộ tộc Sấm.

"Bộ tộc Sấm hàm ơn ngài." Sao Xanh meo, nghiêng cái đầu của bà.

Tim Lửa thấy Lông Báo Đốm híp mắt lại trước những lời của Sao Xanh, đôi mắt xanh ngọc của bà ta lóe lên. Chân anh tê giật lên bức bối. Bộ tộc Sông sẽ yêu cầu phải đền bù cái gì cho sự rộng lượng này? Anh tự hỏi. anh biết Lông Báo Đốm đủ rõ để nghi ngờ bà ta sẽ đòi hỏi sự đền đáp.

Anh theo sau Sao Xanh khi bà dẫn đầu bộ tộc mình ra khỏi trại bộ tộc Sông. Tim Lửa liếc trở lại và thấy Vằn Xám đứng chơ vơ một mình trong bóng tối, mắt cậu ngập tràn đau đớn khi nhìn những mèo cùng tộc trước kia với mình ra đi.

Tim Lửa thở dài trong lòng khi Tai Nhỏ lại lần chần ở mép sông. Nước đã dâng tràn sau cơn mưa, nhưng Vằn Đen và Bão Trắng đã băng qua rồi và đang chờ tại chỗ nước nông ở phía bên kia. Da Bụi bơi bên cạnh chân Dương Xỉ khi cô lính nhỏ chới với cố ngóc cái đầu xám của mình lên trên mặt nước. Bão Cát đã băng qua cùng với Da Xỉ Than. Cô chiến binh màu cam lợt vẫn chưa rời cô mèo lang y kể từ khi Tim Lửa trở về báo tin về Nanh Vàng.

"Nhanh lên!" Sao Xanh ra lệnh, nôn nóng đớp vào Tai Nhỏ.

Cụ mèo xám ngoái ra sau vai, ngạc nhiên trước vẻ hung dữ của bà, và rồi lao mình vào dòng nước đen. Tim Lửa căng mọi cơ bắp lên, sẵn sàng nhảy xuống cứu hộ, nhưng không cần. Đuôi Dài và Lông Chuột xuất hiện ở hai bên ông mèo già đang quẫy đạp điên cuồng, nâng cho ông nổi lên với đôi vai lực lưỡng của họ.

Sao Xanh nhảy ào xuống sông và bơi dễ dàng qua bờ bên kia, tất cả sự mong manh, bạc nhược đã rời khỏi cơ thể bà, như thể ngọn lửa đã tẩy rửa vẻ yếu đuối ra khỏi bà và đốt cháy trong bà nguồn năng lượng mạnh mẽ. Tim Lửa trượt xuống nước theo sau bà. Mây vương vất trên những ngọn cây đang dần mỏng đi, và anh cảm thấy cái lạnh xuyên thấu qua bộ lông bởi cơn gió vừa thổi tới khi anh bước ra khỏi dòng sông. Anh đến bên Da Xỉ Than và cúi xuống liếm đầu cô. Bão Cát liếc nhìn anh, mắt cô phản chiếu nét u buồn của anh, trong khi những mèo còn lại dồn ứ lại ở trên bờ và lẳng lặng nhìn chăm chăm vào rừng, kinh hãi. Ngay cả dưới ánh trăng le lói, sự hủy hoại cũng rõ rệt, cây cối bị tuốt trụi, mùi mốc thoang thoảng dễ chịu của lá cây và dương xỉ bị thay thế bằng mùi cay xè của gỗ cháy và đất sém.

Sao Xanh dường như mù với tất cả. bà bước phăm phăm qua những mèo khác mà không dừng lại, rồi dẫn đầu lên con dốc về phía gò đá Thái Dương và lối mòn về nhà. Bộ tộc không còn cách nào khác ngoài việc đi theo bà.

"Cứ như ở nơi nào đó khác vậy." Bão Cát thì thào. Tim Lửa gật đầu đồng ý.

"Chân Mây," Tim Lửa luồn lách qua những mèo ở đằng trước anh và bước song hành với lính nhỏ của mình. "Cảm ơn cháu đã ở lại trại bộ tộc Sông đúng như cậu bảo."

"Không có chi." Chân Mây nhún vai.

"Những mèo già thế nào rồi?"

"Họ cần thời gian để nguôi ngoai trước cái chết của Da Vá và Đuôi Cộc," giọng chân Mây nhỏ đi. "Cháu đã cố nài họ ăn một ít mồi tươi trong khi cậu đi vắng. Họ cần giữ sức lực, cho dù họ đau khổ thế nào chăng nữa."

"Giỏi lắm. đó là việc làm đúng đắn." Tim Lửa bảo nó, tự hào về lòng trắc ẩn tinh khôn ngoài mong đợi của lính nhỏ mình.

Khe núi nằm toan hoang như một vết thương hở miệng ở giữa khung cảnh. Bão Cát dừng lại và nhìn qua rìa cạnh của nó, và Tim Lửa thấy cô run lập cập. Anh cũng run, mặc dù lông của anh đã khô sau khi qua sông. Bộ tộc từ từ đi xuống sườn dốc và theo Sao Xanh vào trại. Bên trong trảng trống, bầy meo nín thinh dòm quanh không gian đen xì, tơi tả đã từng là nhà của họ.

"Đưa ta đến chỗ thi thể của Nanh Vàng!" Sao Xanh quát to vào Tim Lửa, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Lông Tim Lửa dựng đứng lên. Đây không phải là cái vỏ yếu đuối của tộc trưởng mà anh đã cố bảo vệ trong những mùa trăng gần đây; nhưng cũng không phải cái vẻ thông thái và dịu hiền của bà tộc trưởng đã đón anh vào bộ tộc và từng là mèo bảo trợ của anh. Anh bắt đầu bước về phía trảng trống của Nanh Vàng, và Sao Xanh theo sau. Tim Lửa ngoái nhìn ra sau vai, thấy Da Xỉ Than tất tưởi đi đằng sau tộc trưởng bộ tộc Sấm.

"Nanh Vàng ở trong hang của bà ấy." Anh meo, đứng ở cửa hang. Sao Xanh lách vào mảng tối bên trong tảng đá.

Da Xỉ Than ngồi xuống và đợi.

"Cô không vào à?" Tim Lửa hỏi.

"Em sẽ than khóc sau," Da Xỉ Than trả lời anh. "Em nghĩ lúc này Sao Xanh cần chúng ta."

Ngạc nhiên trước sự bình tĩnh trong giọng nói của Da Xỉ Than, Tim Lửa nhìn vào mắt cô. Chúng sáng lên lạ thường với nỗi buồn, nhưng dường như bình thản khi cô chớp nhẹ với anh. Anh đáp lại cử chỉ đó, biết ơn về sức mạnh tinh thần của cô giữa lúc tai ương bất tận như thế này.

Một tiếng than rợn lên trong hang của Nanh Vàng. Sao Xanh lảo đảo bước ra, ngoáy đầu điên dại và ngó dáo dác quanh những thân cây cháy đen. "Cớ gì bộ tộc Sao làm như thế này? Họ không có lòng thương hại hay sao?" Bà la thét. "Ta sẽ không bao giờ đi đến Tảng đá Mặt Trăng lần nào nữa! Kể từ bây giờ trở đi, những giấc mơ của ta là của riêng ta. Bộ tộc Sao đã tuyên chiến với bộ tộc của ta, và ta sẽ không bao giờ tha thứ cho họ."

Tim Lửa nhìn trân trối vào tộc trưởng của mình, cứng người lại vì kinh hãi. Anh để ý thấy Da Xỉ Than đã lẳng lặng lẻn vào hang của Nanh Vàng và tự hỏi liệu có phải cô vào khóc thương mèo bảo trợ của mình hay không, nhưng cô ra ngay lập tức, ngậm cái gì đó trong hàm, rồi thả xuống bên cạnh Sao Xanh.

"Hãy ăn những cái này đi, thưa Sao Xanh," cô nài nỉ. "Chúng sẽ làm dịu đầu óc bà."

"Bà ấy bị thương à?" Tim Lửa hỏi.

Da Xỉ Than quay lại nhìn anh và hạ thấp giọng. "Về mặt nào đó thì đúng như vậy. Nhưng những thương tích của Sao Xanh không thể nhìn thấy được," cô chớp mắt. "Những hạt anh túc sẽ xoa dịu bà và cho trí não bà thời gian để bình phục," cô quay lại Sao Xanh và lại thì thầm. "Xin hãy ăn đi."

Sao Xanh cúi đầu và ngoan ngoãn liếm những hạt nhỏ màu đen lên.

"Nữa đi." Da Xỉ Than nhẹ nhàng meo, và dẫn tộc trưởng bộ tộc Sấm đi.

Tim Lửa cảm thấy chân mình run bần bật khi mục kích khả năng vỗ về của Da Xỉ Than. Nanh Vàng hẳn sẽ rất tự hào về học trò của mình. Anh bước vào hang và ngoạm lấy thi thể mềm rũ, ám khói của bà ở miếng da cổ. Tha nó vào trảng trống sáng ánh trăng, và sắp đặt nó trong tư thế giống Nanh Vàng đang nằm nghỉ lúc còn sống. Xong, anh cúi xuống và trao cho bà bạn già của mình một cái liếm cuối cùng. "Đêm nay bà sẽ ngủ bên dưới trời sao lần cuối." Anh thì thầm, và nằm xuống bên cạnh để thức canh bà như đã hứa.

Da Xỉ Than đến cùng thức với anh khi mảng trăng ba phần tư bắt đầu lướt đi, và đường chân trời hửng lên màu kem và hồng phía trên những ngọn cây đen đủi. Tim Lửa đứng lên và duỗi dài những cái cẳng mỏi nhừ của mình. Anh nhìn quanh trảng trống điêu tàn.

"Đừng than khóc quá nhiều cho rừng," cô mèo xám lẩm bẩm bên cạnh anh. "Nó sẽ mọc xanh trở lại ngay, mạnh mẽ hơn do những vết thương mà nó đã phải hứng chịu, như là cái xương gãy lành mau gấp hai lần."

Tim Lửa để những lời của cô xoa dịu mình. Anh nghiêng đầu một cách biết ơn với cô và đi tìm những mèo còn lại của bộ tộc.

Lông Chuột đang ngồi gác bên ngoài hang của Sao Xanh.

"Da Xỉ Than ra lệnh thế đấy," Bão Trắng giải thích, bước ra khỏi vùng tối. Lông của ông chiến binh vẫn còn dính nguyên khói và mắt ông đỏ kè vì ngọn lửa và vì mệt mỏi. "Cô ấy bảo Sao Xanh bị bệnh, và cần phải được coi sóc."

"Tốt," Tim Lửa meo. "Thế những mèo còn lại của bộ tộc thì sao?"

"Đa số họ đã ngủ được chút ít khi họ tìm được chỗ khô ráo để đặt lưng."

"Chúng ta nên phái đi những đội tuần tra," Tim Lửa nói ra suy nghĩ của mình. "Vuốt Cọp có thể lợi dụng những biến cố vừa mới xảy ra."

"Anh định phái ai đi?" Bão Trắng hỏi.

"Vằn Đen xem ra là chiến binh sung sức nhất, nhưng chúng ta cần sức mạnh của anh ta để bắt đầu xây dựng lại trại," ngay cả khi nói, Tim Lửa cũng biết là mình không nói hết sự thật. Anh muốn giữ ông chiến binh mèo mướp này ở trong tầm nhìn của mình. "Tôi cũng muốn ông ở lại đây, vậy có được không?" Bão Trắng nghiêng đầu đồng ý khi Tim Lửa tiếp. "Chúng ta cần thông báo tình hình cho những mèo còn lại biết."

"Sao Xanh đang ngủ. Anh nghĩ chúng ta có nên gọi bà dậy không?" Một cái nhíu mày lo lắng hiện trên gương mặt Bão Trắng trong khi ông nói.

Tim Lửa lắc đầu. "Không. Chúng ta hãy để bà nghỉ ngơi. Tôi sẽ nói với bộ tộc."

Anh phóng lên Bục Đá bằng một cú gọn gàng và gọi lời triệu tập quen thuộc. Bên dưới anh, những mèo bộ tộc ngái ngủ bước ra khỏi những cái hang rách rưới của mình, đuôi và tai của họ giật giật lên ngạc nhiên khi thấy Tim Lửa đang chờ ở nơi tộc trưởng thường ngày đứng nói chuyện với họ.

"Chúng ta phải xây dựng lại trại," anh vào đề ngay khi họ đã ngồi yên vị bên dưới. "Tôi biết lúc này trại rất bề bộn, nhưng đang ở giữa mùa lá xanh. Khu rừng sẽ mau chóng mọc lại, mạnh mẽ hơn do những thương tích mà nó phải hứng chịu." Anh chớp mắt khi lặp lại những lời nói của Da Xỉ Than.

"Tại sao Sao Xanh không nói với chúng tôi điều này?" Tim Lửa sựng người khi Vằn Đen chất vấn anh từ cuối hàng mèo.

"Sao Xanh bị kiệt sức," Tim Lửa bảo ông ta. "Da Xỉ Than đã cho bà ăn hạt anh túc để bà nghỉ ngơi và hồi phục." Tiếng lao xao lo lắng nổi lên từ những hàng mèo ở bên dưới.

"Càng được nghỉ ngơi bà càng mau hồi phục," Tim Lửa trấn an họ. "Cũng giống như rừng vậy."

"Rừng trống trơn," Mặt Vện than van. "Con mồi đã chạy hết và đã chết rụi trong trận cháy. Chúng ta sẽ ăn gì đây?" Chị lo lắng nhìn chân Tần Bì và chân Dương Xỉ, gương mặt chị hằn lên mối lo lắng của bà mẹ ngay khi con mình đã rời nhà trẻ.

"Con mồi sẽ trở lại," Tim Lửa cam đoan với chị. "Chúng ta phải đi săn như thường lệ, và nếu chúng ta cần đi xa hơn để tìm mồi tươi, thì chúng ta cũng sẽ đi." Tiếng lầm rầm tán thành vang lên từ trảng trống, và Tim Lửa bắt đầu cảm thấy tự tin hơn.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau