Những Chiến Binh Phần 1 Tập 3: Bí Mật Trong Rừng

Chương 4




Tim Lửa phóng lên khe núi, tuyết kêu lạo xạo dưới chân chú. Mặt trời le lói trên bầu trời tái xanh, tuy chỉ có chút hơi ấm trong những tia sáng của nó, nhưng cảnh vật cũng khiến Tim Lửa phấn chấn lên và khiến chú hi vọng mùa lá non không còn xa nữa.

Ngay đằng sau, Vằn Xám nói oang oang ý nghĩ của Tim Lửa. "May mắn thì mặt trời sẽ lôi bọn mồi ra ngoài."

"Nếu tụi nó không nghe thấy tiếng anh đi lịch bịch như vậy!" Bão Cát trêu khi cô leo vượt qua cậu.

Chân Diều Hâu, lính nhỏ của Vằn Xám, một mực phản đối. "Thầy ấy không đi lịch bịch!". Nhưng Vằn Xám chỉ đáp lại bằng một tiếng ngao xuề xòa. Tim Lửa cảm thấy sức sống mới chảy vào tứ chi mình. Mặc dù nhiệm vụ hôm nay mang ý nghĩa trừng phạt, nhưng không ai bảo chúng phải đi săn một mình cả, và thật sung sướng khi đi chung với bạn bè.

Tim Lửa nhăn mặt khi nhớ lại cái nhìn lạnh băng của Sao Xanh khi bà quở mắng chú và Vằn Xám vì đi săn cho chính mình. Chú sẽ chuộc lỗi cho vụ nói dối ấy bằng cách đem về càng nhiều mồi tươi càng tốt. Bộ tộc đang ráo riết cần mồi. Vào lúc chú và Vằn Xám rời hang hồi sáng thì hố dự trữ mồi của trại đã gần hết, và phần lớn mèo đã rời trại đi săn rồi. Tim Lửa trông thấy Vuốt Cọp trên đường xuống khe núi củng với đội tuần tra buổi sáng. Một con sóc bị kẹp chặt giữa quai hàm của ông ta, cái đuôi dài của nó quét xuống tuyết. Đôi mắt ông thủ lĩnh trợ tá nheo lại dữ tợn khi ông đi ngang qua Tim Lửa, nhưng ông ta không đặt con mồi xuống để nói gì.

Trên đỉnh dốc, Bão Cát chạy dẫn đầu, trong khi Vằn Xám bắt đầu dạy cho chân Diều Hâu chỗ tìm kiếm chuột ở giữa những rễ cây. Nhìn họ, Tim Lửa không nén nổi nỗi mất mát khi nhớ đến chân Xỉ Than, lính nhỏ của mình. Bây giờ đáng lẽ cô bé phải đang ở cùng với họ, nếu không xảy ra vụ tai nạn kia. Thay vì vậy, cái cẳng què, hậu quả của một tai nạn trên đường Sấm Rền, đả giữ rịt cô bé ở trong hang với Nanh Vàng, mèo lang y của bộ tộc Sấm.

Ráng xua đi những ý nghĩ nặng nề, chú rón rén tiến tới trước, quai hàm hé mở khi chú dò sát những mùi của rừng. Một cơn gió nhẹ khuấy động bề mặt tuyết và mang đến một mùi quen thuộc. Thỏ!

Ngẩng đầu lên, Tim Lửa thấy một sinh vật màu nâu đang hí hoáy ở dưới một cụm dương xỉ úa, nơi có vài cọng cỏ xanh ngắt đâm ra khỏi mặt tuyết. Chú thụp xuống tư thế săn mồi, và uyển chuyển, từng bước một, tiến lại gần hơn. Vào khoảnh khắc cuối cùng, con thỏ hít thấy mùi chú và định phóng đi, nhưng đã quá trễ. Trước khi nó kịp kêu lên, Tim Lửa đã vồ lấy nó.

Đắc thắng, Tim Lửa quay trở về trại, kéo lê con thỏ theo mình. Ngay khi vào đến trảng trống, chú thở phào nhìn đống mồi tươi đã phồng cao trở lại sau khi những đội tuần tra buồi sáng về. Sao Xanh đang đứng cạnh đống mồi. "Giỏi lắm, Tim Lửa," bà meo khi Tim Lửa đem con thỏ tới. "Cậu đem nó thẳng đến cho Nanh Vàng ở trong hang của bà ấy được chứ?"

Ấm lòng trước vẻ mãn nguyện của tộc trưởng, Tim Lửa lôi con thỏ qua trảng trống. Một đường hầm dương xỉ, giờ đã ngả sang màu nâu và khô giòn, dẩn tới một góc tách biệt với trại, nơi bà mèo lang y của bộ tộc dựng hang bên trong một tảng đá nứt.

Cúi đầu dưới đám dương xỉ, Tim Lửa thấy Nanh Vàng đang nằm ngay cửa hang, chân gập vào ngực. Chân Xỉ Than ngồi trước mặt bà, bộ lông màu khói xám xù lên, còn cặp mắt xanh da trời thì nhìn chăm chú vào khuôn mặt rộng của bà mèo lang y.

"Này, chân Xỉ Than" giọng meo the thé của bà mèo già. "Miếng đệm chận của Độc Nhãn bị rách toạc vì lạnh, chúng ta có thể làm gì cho bà ấy?"

"Lá cúc vạn thọ trong trường hợp bị nhiễm trùng," chân Xỉ Than mau mắn trả lời. "Thuốc mỡ cỏ thi để xoa dịu và chữa lành đệm chân. Hạt anh túc nếu bà ấy đau nhức."

"Giỏi," Nanh Vàng rừ.

Chân Xỉ Than ngồi thẳng lên, mắt cô bé ánh lên tự hào, bời vì Tim Lửa biết rõ rằng bà mèo lang y không hề khen chiếu lệ.

"Vậy, cháu hãy đem lá với thuốc mỡ cho bà ấy đi," Nanh Vàng meo. "Bà ấy không cần tới hạt anh túc đâu, trừ khi vết loét tệ đi."

Chân Xỉ Than đứng dậy và trên đường đi vào hang, cô bé bắt gặp Tim Lửa đang đứng gần đường hầm. Meo lên mừng rỡ, cô bé vội chạy đến bên chú với dáng vẻ liêu xiêu, vụng về.

Sự hối hận nhói lên trong Tim Lửa, sắc tựa như móng vuốt, chân Xỉ Than vốn hừng hực khí thế và tràn trề năng lượng trước khi bị gãy cẳng do tai nạn ở đường Sấm Rền. Bây giờ cô bé không bao giờ có thể chạy đường hoàng được nữa, và đành phải từ bỏ giấc mơ trở thành chiến binh của bộ tộc Sấm.

Nhưng quái vật đường Sấm Rền không bẻ gãy được tinh thần trong trẻo của cô bé. Ánh mắt cô nhảy múa khi đến gần Tim Lửa. "Mồi tươi!" Cô bé reo lên. "Cho chúng tôi phải không? Tuyệt!"

"Sao lâu thế!" Nanh Vàng lầm rầm, vẫn ngồi bên trong hang của bả. "Hãy nhớ là thỏ rất được ưa chuông," bà thêm. "Chúng tôi đã tiếp một nửa bộ tộc ở đây từ khi mặt trời lên, hết kêu đau cái này lại than nhức cái kia."

Tim Lửa tha con thỏ qua trảng trống và thả xuống trước mặt bà mèo lang y.

Nanh Vàng thò một chân trước khều con vật. "Nó đã từng có một ít thịt bám vào xương," bà miễn cưỡng nhận xét. "Được rồi, chân Xỉ Than, lấy lá cúc vạn thọ và cỏ thi mang cho Độc Nhãn đi rồi trở về mau. Cháu phải lẹ lên thì may ra sẽ còn lại một ít thịt thỏ."

Chân Xỉ Than thích thú kêu rù rừ, và quệt nhẹ đầu đuôi vào vai của Nanh Vàng khi cô bé đi ngang qua bà vào trong hang.

Tim Lửa khẽ khàng hỏi thăm. "Cô ấy có khỏe không? Có buồn tủi gì không?"

"Nó khỏe," Nanh Vàng gắt gỏng. "Đừng lo cho nó nữa."

Tim Lửa ước gì mình có thể như vậy. Chân Xỉ Than từng là lính nhỏ của chú. Chú cứ đau đáu cảm thấy mình có phần trách nhiệm đối với tai nạn của nó. Đáng lẽ chú phải cản không cho nó một mình tới đường Sấm Rền.

Chợt chú sững người, nhớ lại chính xác tai nạn đã xảy ra như thế nào. Vuốt Cọp đòi gặp Sao Xanh ở đường Sấm Rền, nhưng Sao Xanh bị bệnh không thể đi được. Chỉ có rất ít chiến binh còn ở trong trại; Tim Lửa phải gấp rút đi lấy cây bạc hà mèo về chữa bệnh ho đờm xanh cho Sao Xanh. Chú đã bảo chân Xỉ Than không được đi gặp Vuốt Cọp thay chú, nhưng chân Xỉ Than đã cãi mệnh lệnh của chú. Tai nạn xảy ra vì Vuốt Cọp đã đánh dấu mùi của ông ta quá gần vệ đường Sấm Rền. Tim Lửa nghi ngờ đó là một cái bẫy giăng ra cho Sao Xanh, và Vuốt Cọp phải chịu trách nhiệm.

Khi Tim Lửa từ biệt Nanh Vàng và đi săn trở lại, chú cảm thấy một lòng quyết tâm mới, quyết định sẽ đem tội lỗi của Vuốt Cọp ra ánh sáng. Vì Đuôi Đỏ, bị giết hại; vì chân Quạ, phải trốn khỏi bộ tộc; vì chân Xỉ Than, bị què. Và vì tất cả mèo của bộ tộc, bây giờ và trong tương lai, đang nằm trong vòng nguy hiểm do lòng tham quyền lực của Vuốt Cọp.

Vào ngày sau hôm bị phạt phải đi săn mồi, Tim Lửa quyết định không thể trì hoãn việc tới lãnh địa bộ tộc Sông nữa, để khám phá xem Tim Cây Sồi thật sự đã chết như thế nào. Chú nằm thu mình bên bìa rừng và ngó ra con sông đóng băng. Gió xô đẩy đám cỏ tranh khô, chĩa thẳng ra khỏi băng đá và tuyết, nghe loạt soạt.

Bên cạnh chú, Vằn Xám hít ngọn gió, đề phòng mùi của những mèo khác. "Mình ngửi thấy mèo bộ tộc Sông," cậu thì thào, "Nhưng mùi này đã cũ. Mình nghĩ tụi mình quá an toàn rồi."

Tim Lửa nhận thấy mình sợ bị mèo bộ tộc mình trông thấy hơn là chạm trán với đội tuần tra của kẻ thù. Vuốt Cọp đã nghi ngờ chú phản bội. Nếu ông thủ lĩnh trợ tá mà phát hiện được điều họ đang làm lúc này, thì họ sẽ trở thành thịt quạ. "Ừ," chú thì thầm. "Đi."

Vằn Xám tự tin dẫn đường qua lớp băng đá, dồn hết trọng lượng xuống chân để khỏi bị trơn trượt. Mới đầu Tim Lửa thán phục quá, nhưng rồi chú nhớ ra Vằn Xám đã bí mật băng qua con sông suốt mấy mùa trăng rồi để đi gặp Suối Bạc. Chú theo sau cẩn thận hơn, nơm nớp lo tảng băng sẽ nứt dưới sức nặng của chú, sẽ quăng chú xuống dòng nước đen kịt, lạnh căm bên dưới. Ở đây, xuôi theo gò đá Thái Dương, con sông tự nó đã là ranh giới giữa hai bộ tộc. Lông của Tim Lửa dựng đứng lên khi chú băng qua, chốc chốc lại ngoái lại nhìn hầu chắc chắn là không có mèo nào của bộ tộc mình đang nhìn theo.

Khi đến được bờ bên kia, họ bò vào núp dưới một mảng cỏ tranh và lại hít hít không khí để tìm dấu hiệu mèo bộ tộc Sông. Tim Lửa cảm nhận được nỗi khiếp đảm không nói ra của Vằn Xám – từng cơ bắp trên thân thể anh chiến binh xám căng lên khi anh hé nhìn qua những cuống cỏ tranh. "Hai tụi mình khùng rồi," cậu rít khẽ với Tim Lửa. "Cậu bắt mình hứa chỉ gặp Suối Bạc ở điểm Bốn Cây khi nào muốn gặp cô ấy, thế mà bây giờ tụi mình lại ở đây, trên lãnh địa bộ tộc Sông."

"Mình biết," Tim Lửa trả lời. "Nhưng không còn cách nào khác. Tụi mình cần phải nói chuyện với mèo nào đó của bộ tộc Sông, và Suối Bạc có vẻ sẽ giúp tụi mình hơn những mèo khác."

Chú cũng nhấp nhổm không kém gì bạn. Họ bị bao vây bởi mùi của bộ tộc Sông, cho dù không có mùi nào mới cả. Tim Lửa cảm thấy như mình là tên mèo kiểng vào rừng lần đầu tiên, bị lạc tại một nơi đáng sợ và xa lạ.

Dùng cỏ tranh để che chắn, hai con mèo bắt đầu đi ngược dòng sông. Tim Lửa cố bước nhẹ như thể đang rón rén tới gần con mồi, bụng chú chà lướt xuống mặt tuyết. Chú bồn chồn nhận thấy bộ lông màu lửa của mình nổi bật lên giữa một vùng trắng xóa. Mùi của những mèo bộ tộc Sông ngày càng rõ dần, và chú đoán trại của họ chắc chắn ở gần đây. "Còn bao xa nữa?" chú meo khẽ với Vằn Xám.

"Không xa lắm. Có thấy cù lao đằng trước không?"

Họ đến một nơi mà con sông uốn cong khỏi lãnh thổ bộ tộc Sấm và nở rộng ra hơn. Không xa lắm ở đằng trước, một cù lao nhỏ có những cụm cỏ tranh bao quanh nổi lên khỏi bề mặt băng đá. Những thân cây liễu cúi oằn mình từ trên mép cù lao, những ngọn cây nhô ra của chúng kẹt hẳn vào băng.

"Một cù lao?" Tim Lửa thốt lên sửng sốt. "Nhưng chuyện gì xảy ra khi dòng sông không đóng băng? Họ phải bơi qua hả?"

"Suối Bạc nói là mực nước ở đó rất cạn," Vằn Xám giải thích. "Nhưng mình chưa bao giờ ở trong trại của họ cả."

Bên cạnh họ, mặt đất dốc cao dần lên, xa khỏi bờ cỏ tranh. Ở trên đỉnh, cây kim tước và cây táo gai mọc dày đặc, thỉnh thoảng lại xen một cụm nhựa ruồi nổi rõ màu xanh lá cây bóng loáng bên dưới bộ áo tuyết của nó. Nhưng có một dải đất trống lốc chỗ bờ cù lao giữa mảng cỏ tranh và những bụi cây trú ẩn, không có gì che chắn cho cả mồi lẫn mèo.

Vằn Xám nhích về phía trước trong tư thế dùn mình thật thấp; bây giờ cậu ngẩng đầu lên, hít không khí và cảnh giác ngó xung quanh. Rồi, không hề báo trước, cậu phóng khỏi đám cỏ tranh và lao vụt lên con dốc.

Tim Lửa chạy theo cậu ta, chân chú tuột luốt trên tuyết. Tới chỗ bụi cây, họ nhào ngay vào giữa những cành lá và đứng lại, thở lấy hơi. Tim Lửa nghe ngóng tiếng ngao của đội tuần tra bị báo động, nhưng không có tiếng động nào từ trại cả. Chú nằm phịch xuống đống lá khô, thở phù ra một hơi nhẹ nhõm.

"Từ đây tụi mình có thể thấy lối vào trại," Vằn Xám bảo chú. "Mình đã từng hay chờ Suối Bạc ở đây."

Tim Lửa hi vọng cô sẽ đến mau mau. Mỗi một khoảnh khắc họ ở đây đều gia tăng khả năng bị phát giác. Thay đổi tư thế để nhìn rõ con dốc và cù lao trại hơn, chú có thể nhìn thấy những bóng mèo đi đi lại lại. Chú mải chăm chú nhìn vào những bụi cây rậm rạp che chắn cù lao đến nỗi không nhìn thấy một cô mèo mướp sắp đi ngang qua chỗ núp của chúng, cho đến khi cô ta chỉ còn cách một cái đuôi. Cô ngậm một con sóc nhỏ trong miệng và ánh mắt cô dán chặt vào mặt đất đóng băng.

Tim Lửa dùn cứng người lại, sẵn sàng nhảy ra nếu bị cô mèo phát hiện, và dán tịt mắt vào cô khi cô đi ngang. May làm sao, chú nghĩ, chắc hẳn mùi con mồi cô đang tha đã lấn át hết mùi của những kẻ đột nhập bộ tộc Sấm. Đột nhiên, chú nhận ra một nhóm bốn con mèo ló ra khỏi trại, do Lông Báo Đốm, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, dẫn đầu. Lông Báo Đốm căm thù sâu sắc bộ tộc kể từ khi đội tuần tra của bà bắt quả tang Tim Lửa và Vằn Xám xâm phạm lãnh thổ bộ tộc Sông, khi chúng trở về sau khi đưa bộ tộc Gió về nhà họ. Một con mèo bộ tộc Sông đã chết trong trận chiến xảy ra sau đó, và Lông Báo Đốm không dễ dàng tha thứ. Nếu bây giờ mà bà phát hiện Tim Lửa và Vằn Xám, thì bà sẽ không cho chúng cơ hội giải thích chúng đang làm gì ở bên này bờ sông.

Tim Lửa thờ phào, đội tuần tra không đi lối của chúng. Mà lội qua con sông đóng băng về phía gò đá Thái Dương – để đi tuần tra biên giới, Tim Lửa đoán vậy.

Cuối cùng thì một hình dáng xám bạc quen thuộc xuất hiện.

"Suối Bạc!" Vằn Xám rù lên mừng quýnh.

Tim Lửa nhìn cô mèo bộ tộc Sông khéo léo đi qua băng đá về phía gờ đất. Cô ấy đẹp tuyệt, chú nhận thấy, với cái đầu xinh xắn và bộ lông mượt dày. Chả trách mà Vằn Xám bị cô ấy hớp hồn.

Vằn Xám đứng nhổm dậy, định gọi to lên, thì hai con mèo khác vụt ra khỏi trại và chạy đuổi theo Suối Bạc. Một trong số họ là ông chiến binh đen như khói, Vuốt Đen, được nhận diện từ cuộc Tụ Họp nhờ cẳng chân dài và thân hình rắn chắc của ông, và một con nhỏ hơn mà Tim Lửa đoán chắc hẳn là lính nhỏ của Vuốt Đen.

"Đội săn mồi," Vằn Xám thì thầm.

Cả ba con mèo bắt đầu leo dốc. Tim Lửa vọt miệng rên lên, nửa nôn nóng nửa lo sợ. Chú đã hi vọng là có thể nói chuyện riêng với Suối Bạc. Làm sao có thể tách cô ra khỏi những mèo đồng hành của cô? Ngộ nhỡ Vuốt Đen rà thấy mùi của những kẻ xâm nhập thì sao? Dẫu sao, ông ta cũng không bận ngậm mồi để ngăn chặn đệm khướu giác của ông.

Vuốt Đen đi đầu cùng với lính nhỏ của mình, và Suối Bạc theo sau cách chừng một hoặc hai cái đuôi. Khi đội mèo đi tới bụi cây, Suối Bạc dừng lại, vểnh tai lên cảnh giác, như thể cô đã dò thấy một mùi quen thuộc nhưng không ngờ Vằn Xám vuột ra một tiếng rít gắt, và tai của Suối Bạc xoay về phía có tiếng động.

"Suối Bạc!" Vằn Xám meo khẽ.

Cô mèo vẫy tai, và Tim Lửa phả ra hơi thở mà chú đang kìm nén. Cô đã nghe thấy.

"Vuốt Đen!" cô gọi ông chiến binh đi đằng trước mình. "Tôi sẽ bắt chuột trong bụi cây này. Đừng đợi tôi nữa."

Tim Lửa nghe thấy một tiếng meo trả lời từ Vuốt Đen. Thoáng sau, Suối Bạc bươn qua cây cành cho đến khi cô tới được khoảng không gian nơi những chiến binh trẻ bộ tộc Sấm đang thu mình. Cô ép người mình vào người Vằn Xám, rù rừ thật to, và đôi mèo cọ mặt vào nhau với vẻ sung sướng thấy rõ.

"Em tưởng anh chỉ muốn chúng mình gặp nhau ở điểm Bốn Cây thôi chứ," Suối Bạc meo khi hai con mèo đã chào hỏi nhau xong. "Anh làm gì ở đây?"

"Anh đưa Tim Lửa đến gặp em," Vằn Xám giải thích. "Cậu ấy muốn hỏi em một đôi điều."

Tim Lửa chưa nói chuyện với Suối Bạc kể từ khi chú để cô thoát trong chiến trận. Chú nghĩ là cô cũng nhớ chuyện đó, bởi vì cô nghiêng đầu một cách nhã nhặn về phía chú, chứ không tỏ dấu hiệu tự vệ như khi chú cô ngăn cản cô không được gặp Vằn Xám vào lúc mối tình của họ mới bắt đầu. "À, Tim Lửa?"

"Cô biết gì về trận chiến ở gò đá Thái Dương, nơi mà Tim Cây Sồi chết?" Tim Lửa đi thẳng vào vấn đề. "Cô có ở đó không?"

"Không," Suối Bạc đáp. Cô có vẻ nghĩ ngợi. "Nó quan trọng lắm hả?"

"Phải, rất quan trọng. Cô có thể hỏi mèo nào đó từng có mặt ở đó không? Tôi cần..."

"Được," Suối Bạc ngắt lời. "Để tôi dẫn Bàn Chân Sương đến nói chuyện trực tiếp với anh."

Tim Lửa liếc nhìn Vằn Xám. Liệu đấy có phải là một ý hay?

"Sẽ ổn mà," Suối Bạc meo, như thể cô đoán được điều đang khiến chú lo lắng. "Bàn Chân Sương biết chuyện giữa tôi và Vằn Xám. Cô ấy không thích thế, nhưng cô không tố cáo tôi. Cô ấy sẽ đến ngay bây giờ nếu tôi bảo cô ấy."

Tim Lửa chần chừ, sau đó nghiêng đầu đồng ý. "Được, cám ơn cô."

Chú hầu như chưa dứt lời thì Suối Bạc đã quay đi và phóng trở ra khỏi bụi cây. Tim Lửa nhìn cô lao chồm chồm qua tuyết hướng về trại.

"Cô ấy tuyệt không?" Vằn Xám thì thầm.

Tim Lửa không nói gì, nhưng ngồi xuống đợi. Chú cảng lúc cảng bồn chồn với từng khoảnh khắc trôi đi. Nếu chú và Vằn Xám ở trên lãnh địa bộ tộc Sông lâu hơn nữa, nhất định sẽ có mèo bộ tộc Sông phát hiện ra họ. Họ sẽ may mắn nếu thoát được với bộ lông còn nguyên vẹn. "Vằn Xám," chú mở lời. "Rủi Suối Bạc không thể..."

Đúng lúc đó, chú thấy cô mèo mướp xám bạc lại từ trại bươn qua băng tuyết, với một chị mèo khác đằng sau cô. Họ chạy lên dốc, và Suối Bạc dẫn đường lách vào bụi cây. Chị mèo mà cô dẫn đến là một nữ miu thon thả, lông xám dày và đôi mắt xanh thẳm. Trong một nhịp tim đập, Tim Lửa nghĩ sao mà trông chị quen quá. Chú bèn kết luận rằng chắc chắn mình đã gặp chị ở cuộc Tụ Họp.

Khi chị mèo trông thấy Tim Lửa và Vằn Xám, chị đứng sựng lại. Lông chị bắt đầu dựng xù lên đầy nghi ngờ và hai tai ẹp sát xuống đầu.

"Bàn Chân Sương" Suối Bạc lặng lẽ meo, "Đây là..."

"Những mèo bộ tộc Sấm!" Bàn Chân Sương rít khẽ. "Họ làm gì ở đây? Đây là lãnh thổ bộ tộc Sông!"

"Bàn Chân Sương, nghe này..." Suối Bạc bước đến chị