Như Lửa

Chương 8: Triệu Đông Duyên (5)




Trình Lĩnh Mặc cũng từng dập đầu, từng ước nguyện trước Bồ Tát.

Đó là vào ba năm trước, tập đoàn Trình Thị được đưa ra thị trường tại Star Market.

Nhà họ Trình tham gia vào sự kiện lớn và đã tổ chức tiệc chúc mừng tại biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.

Trình Lĩnh Mặc dắt tay Ôn Vân xuống từ tầng hai.

Như trung tâm của bó đuốc khiến cả người Ôn Vân đều nóng bừng.

Không phải vì lòng hư vinh mà là đầy mong đợi và khát khao.

Cô nhìn Trình Lĩnh Mặc ba lần.

Cô nghiêng đầu, ngước nhìn sườn mặt tuấn tú, cao quý chín chắn của anh ta.

Lần nào đáy lòng cô cũng run rẩy kêu gào: Chỉ cần anh mở lời, cho dù phía trước có là cổng địa ngục, em cũng sẽ bất chấp tất cả.

Có lẽ là Trình Lĩnh Mặc không nghe thấy tiếng lòng của cô.

Hoặc có lẽ là vờ như không nghe thấy.

Tất cả mọi người đều liên tục khen ngợi: Kìa nhìn đi, tình cảm của anh em nhà họ Trình nồng nàn chưa.

Trình Lĩnh Mặc dắt tay cô không hề buông lỏng.

Đi qua đám người, ngầm thừa nhận những lời này trong cảnh quần là áo lượt.

Ôn Vân hít một hơi, phối hợp diễn kịch, gượng ép nở nụ cười tươi.

Trong lòng lại tủi thân vô cùng, ai muốn tình anh em sâu đậm với anh chứ.

Sau đó Trình Lĩnh Mặc đã dỗ dành cô.

Ôn Vân vừa khóc vừa nói rằng rõ ràng anh biết rõ em muốn cái gì.

“Anh biết.” Trình Lĩnh Mặc khẽ vuốt ve gáy của cô, ôm cô vào lòng: “Ôn Vân, trước mặt Bồ Tát anh thề.”

Bài vị nhà họ Trình đang ở phía trước hai người.

Bạch ngọc Quan Âm là biểu tượng thiêng liêng của sự nhân từ.

“Anh thề rằng cả đời này chỉ yêu em.”

Sau này Ôn Vân nhận ra câu “anh yêu em” không khó.

Khó là câu “tôi yêu cô ấy” trước công chúng.

Vì thế Triệu Đông Duyên đoán sai rồi.

Vừa rồi, cô không hề ước nguyện rằng suốt đời suốt kiếp không rời xa Trình Lĩnh Mặc trước mặt Bồ Tát.

Lời tình nguyện từ một phía thì xem là lời thề mẹ gì chứ.

Ôn Vân của lúc này chẳng có điều ước nào, cô dập đầu với Bồ Tát, còn trong đầu trống rỗng.

Nếu phải ước.

Vậy cầu mong thần tiên chiếu vào một ngọn đèn sáng.

Ngoài chùa, từ trên trời xuống dưới đất.

Cánh cửa gỗ ngăn ánh sáng thành ranh giới giữa sáng và tối giống như một vùng biển trở trời.

Triệu Đông Duyên ba lần quỳ chín lần dập đầu cầu mong cô sống tốt.

Điệu bộ cọc cằn, lời nói cứng nhắc cũng không che khuất được vẻ thật lòng trong mắt anh.

Mắt Ôn Vân ướt đẫm, không phải vì cảm động mà là tỉnh ngộ.

Sống thật tốt, có giá trị hơn tình yêu.

Đi ra khỏi chùa, những thành viên khác cũng lần lượt quay lại từ các tuyến đường.

Thành viên hỏi về các loại thực vật của vùng đất, Triệu Đông Duyên vừa nói vừa giải đáp tới khi xa dần.

“Chị ơi, uống nước đi.”

“Cảm ơn.”

Ôn Vân nhận lấy, hỏi Ô Nguyên: “Cậu làm nghề gì đấy?”

“Kéo hàng, chạy xe, có lúc cũng đón khách ở trạm xe.”

“Anh ấy cũng làm việc này à?”



“Ai ạ?”

“Anh ấy.”

“Không phải đấy chứ chị, ba chữ Triệu Đông Duyên bỏng miệng thế à? Chị khó mở miệng thế ư?”

Ôn Vân vỗ trán bất lực: “Cậu hay thích để ý tới những vấn đề nhỏ nhặt thế này à?”

“Nếu bỏng miệng chị thì em không nói nữa.”

“Được rồi, không bỏng miệng, Triệu Đông Duyên Triệu Đông Duyên. Triệu, Đông, Duyên làm nghề gì?”

Ô Nguyên cười hì hì: “Thế này có phải hay không, tên anh Duyên hay bao nhiêu mà. Thị trấn huyện xung quanh thành phố Phúc có mạch khoáng, có rất nhiều ông bà chủ khi tới khảo sát cần có người quen đường dẫn đường, anh Duyên rất rõ mấy thứ này.”

Ôn Vân không hề nghĩ tới điều này.

Cô nhớ mang máng rằng Triệu Đông Duyên của năm năm trước là làm… Không nhớ ra rồi.

“Vậy, em trai Triệu Tiểu Bắc của anh ấy đâu, thật sự không đi học nữa à?”

“Tiểu Bắc ạ, à, đúng, không đi học nữa, tới làm việc ở công ty điện tử Quảng Đông rồi, sản xuất dây chuyền, trả lương theo sản phẩm.”

Năm năm trước, Ôn Vân dạy kèm môn Vật lý lớp 10 cho Triệu Tiểu Bắc, nền tảng cậu ấy không tệ chỉ là hơi học lệch, nhưng mà thi đại học thì không thành vấn đề.

Triệu Đông Duyên không nói dối, em trai thật sự không đi học nữa.

“Anh Duyên của chúng em rất giàu, lại còn đẹp trai, biết bao cô gái yêu thích.” Ô Nguyên “khích lệ” cô: “Ở bên anh Duyên sẽ có rất nhiều người hâm mộ chị đấy.”

Ôn Vân cười: “Thế à?”

“Chị thử là biết mà.” Ô Nguyên: “Thử xong rồi trả hàng cũng được.”

“Cậu là bạn anh ấy à?”

“Thật đó, chị thử đi, không hữu dụng thì thật sự có thể trả hàng mà.”

Buổi chiều quay về, khi xuống núi, tổ trưởng woa một tiếng: “Bên kia là đâu thế?”

“Khu bảo vệ cỏ để chăn nuôi.” Triệu Đông Duyên nói.

“Chúng ta được đi không?”

“Được thì được nhưng vùng này rộng lắm, nếu đi bộ thì chẳng thấy được gì cả.”

Nhìn từ trên cao, mặc dù là mùa đông cỏ héo trông tiêu điều nhưng sức ép đồng cỏ mênh mông vẫn rất mạnh mẽ. Tới thị trấn, hoàng hôn rực rỡ, bầu trời mang sắc cam nhàn nhạt, bao phủ khắp khiến nơi đây chẳng giống mùa đông.

Ôn Vân đứng đực tại chỗ, ngẩng đầu nhìn rất lâu.

Thành viên nhóm liên tục về nhà nghỉ ngơi mong chờ bữa lẩu tối nay.

“Có phải không muốn ăn lẩu không?” Triệu Đông Duyên đi ở cuối tự dưng hỏi.

“Hửm?” Ôn Vân hoàn hồn.

Thì cũng không phải không thích ăn, trong tiềm thức cô cảm giác anh đang nói bóng nói gió.

Cô đáp lại: “Nếu không thì ăn cái gì?”

“Đi, dẫn em tới một nơi.”

Triệu Đông Duyên lại dẫn cô quay lại khu cỏ chăn nuôi.

Ôn Vân: “Không phải anh nói là đi bộ không thấy được gì à?”

“Không đi bộ là được rồi.” Triệu Đông Duyên giơ tay lên huýt tiếng sáo rất hay, sau đó một con ngựa đi ra từ sau rặng cây.

Ôn Vân kinh ngạc. Đó là con ngựa Triệu Đông Duyên cưỡi lên núi cứu cô tối đó.

“Lên đi.” Triệu Đông Duyên vừa giẫm lấy đà xoay người lên trước rồi giơ tay ra.

Ôn Vân phối hợp được nâng lên, nảy nhẹ lên ngồi trước người anh.

“Ngồi cho chắc.” Triệu Đông Duyên ghì dây cương, kẹp bụng ngựa: “Hí!”

Vó ngựa phi nhanh, thoáng chốc gió trên bãi cỏ bao quanh tai cô, Ôn Vân la hét vừa sợ lại vừa phấn khích.

Quán tính khiến cô đổ ra sau, bờ ngực săn chắc của Triệu Đông Duyên là điểm tựa, vững vàng đỡ lấy cô.

Tốc độ mất kiểm soát, cân bằng bị nghiêng, cơ thể chòng chành khiến cô rất muốn nắm lấy thứ gì đó. Tựa như chết đuối, mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát nữa nhưng vẫn cố gắng muốn tự cứu lấy mình giữa dòng chảy cuồn cuộn.

Tay của Triệu Đông Duyên kịp thời giữ lấy cô.

“Đừng sợ.”

Chỉ hai chữ nhưng nặng ngàn cân chắn tiếng gió gào ngoài tai.



Ôn Vân nghiêng mặt sang: “Tôi không sợ.”

Cô ổn định lại trọng tâm rồi cố chấp thử kéo dây cương như là để chứng minh.

“Tay phải nắm về trước, người hạ thấp.” Triệu Đông Duyên: “Chân dùng sức, đừng để bị lắc lư. Đúng rồi, như thế đấy, thấp hơn chút nữa.”

Ôn Vân thở hổn hển, hít hết gió trên thảo nguyên vào phổi, hoàn thành xóa mờ đi sự ngột ngạt tích tụ nhiều năm.

Lần đầu thử chưa nắm được mấu chốt nên cả người cô xiêu vẹo.

“A!!” Ôn Vân hoảng hốt.

Cánh tay Triệu Đông Duyên như sắt mềm ôm lấy vòng eo của cô, kéo người về lại.

“Tôi sẽ không để em ngã xuống đâu.”

Tim Ôn Vân đập mãnh liệt: “Sẽ ngã đấy!”

“Ngã thì tôi sẽ làm đệm cho em, sợ cái gì, tôi ở đây cơ mà!” Triệu Đông Duyên để cô giữ dây cương lần nữa rồi nói một cách kiên quyết: “Cưỡi đi!”

Vào giờ khắc này, Ôn Vân cảm nhận được luồng sức mạnh còn mạnh mẽ hơn cả gió.

Cô tập trung thu lại hơi thở sợ hãi, thử lại theo sự hướng dẫn của Triệu Đông Duyên.

Vào mùa cỏ khô, cảm giác như mình đang ở trong bức tranh sơn dầu màu Morandi*. Vốn dĩ là hoang vắng nhưng trong tiếng ngựa hí lại cứ toát ra sức sống đầy rạo rực.

*màu Morandi: là một nhóm màu được đặt theo tên hoạ sĩ người Ý, Giorgio Morandi. Với gam màu như pastel, xanh cổ vịt, vàng chanh.

“Tôi làm được rồi!” Ôn Vân vui vẻ, quay đầu lại, ánh mắt trong veo cùng nụ cười toe toét của cô, vào lúc này tất cả đều dành cho Triệu Đông Duyên.

Là cho Triệu Đông Duyên.

Yết hầu người đàn ông hơi trượt, lồng ngực nóng tới nỗi muốn nứt ra.

“Ôn Vân, em có thể làm được mà. Trên đời này có nhiều loại khả năng như thế, em không nhất thiết phải đi tới chỗ tối, chỉ cần thử quay đầu nhìn xem, biết bao cảnh đẹp đang đợi em đấy.”

Lúc nói, theo sự tròng trành của con ngựa, từng chữ của anh mang theo âm rung, từng chữ đánh vào lòng Ôn Vân.

May mà gió to có thể ngụy trang cho cảm xúc đang cuộn trào của cô: “Anh dẫn tôi tới để ngắm cảnh sao?”

Vầng trán của Triệu Đông Duyên đầy đặn, khuôn mặt điển trai, ánh mắt khí thế phi thường.

“Ngắm cảnh mẹ gì.” Anh nhướng mày cười: “Cảnh đẹp nhất ở đây còn gì!”

Ngay sau đó, eo Ôn Vân bị siết chặt, đổ vào lòng anh mà không còn lựa chọn nào khác.

Cảm giác khó mà hình dung được.

Giống như một con búp bê đất sét dầm mưa tan thành bùn nhão, rồi lại được cầm lên nắn lại. Nó rụt rè mọc ra chút mầm non mới trong cái nắng gay gắt.

Thứ cảm giác này lấp đầy trái tim của Ôn Vân. Triệu Đông Duyên tới chơi trong tim cô, mang theo thảo nguyên mênh mông, gió vi vu, ánh nắng trong lành sáng tỏ của thị trấn nhỏ, và rồi vẫn chưa bước qua cửa trái tim, chỉ lịch sự ngắm nhìn ở cửa nhưng vẫn đầy nhiệt huyết.

Sắc trời càng tối như tấm màn sân khấu, điểm xuyết ánh sao li ti như vị khán giả không nghe lời tới sớm.

Ôn Vân vẫn muốn cưỡi ngựa nhưng Triệu Đông Duyên không cho, lý do thì đơn giản cọc cằn: “Em vừa cưỡi lâu quá rồi, chân đau đấy.”

Ôn Vân nói: “Tôi không đau, tôi vẫn chạy được.”

Cô tự chứng minh chạy về trước mười mét rồi xoay người hất hàm với Triệu Đông Duyên.

Triệu Đông Duyên không có phản ứng nhưng nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt rất hưởng thụ.

Lâu rồi tâm trạng của Ôn Vân không được thoải mái thế này: “Tối nay tôi mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì? Tôi không hiểu rõ về nơi này, anh tìm địa điểm đi, tôi trả tiền, thế nào?”

Triệu Đông Duyên ngây ra sau đó gật mạnh đầu liên tiếp ba lần.

Ôn Vân cười, nghiêng đầu nhìn anh.

Một người đàn ông trưởng thành hơn 1m80 lại cũng có thể hài hòa hoàn hảo với chữ “ngoan”.

Ôn Vân nghĩ rằng: ăn chứ ăn chứ, phải ăn chứ, ăn bao nhiêu cô cũng bằng lòng trả tiền.

Hai người nhìn nhau cười.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Triệu Đông Duyên đông cứng lại.

Ôn Vân khó hiểu quay người nhìn ra sau.

Ở chỗ không xa, chiếc xe việt dã màu đen không biết đã nấp trong bóng tối bao lâu, chiếc xe to giống như con thú đang im lặng săn mồi.

Trình Lĩnh Mặc mặc chiếc áo khoác đen, uể oải tựa vào cửa xe.

Ánh mắt anh ta bao lấy Ôn Vân, nhìn qua thì có vẻ lịch sự, nhưng nhìn kỹ lại, dường như đang áp chế dục vọng chiếm hữu của mình.

“Ôn Ôn.” Giọng nói trầm thấp theo gió tới gần, Trình Lĩnh Mặc lạnh lùng nói: “Tới chỗ anh đi.”