Nhóm Thú Phu Của Ta

Chương 12




“Thụy Nặc đã tỉnh rồi, nhưng mà không thể biến thành hình người được” - Cook trả lời - “Còn nhân viên của Hiệp hội ngày mai sẽ đến Thần Hi, không phải là không xem trọng cậu, chỉ là phải xin tước vị từ Hiệp hội cho cậu”

“Tôi sẽ cám ơn nhân viên” - Thời Dĩ Thiên gật đầu, ngay sau đó liền muốn xuống giường - “Tôi phải đến xem Thụy Nặc”

Quý Quân đem áo khoác khoác lên vai Thời Dĩ Thiên, nhắc nhở - “Thụy Nặc hiện tại có thể còn chưa muốn gặp em”

“Vì sao?” - Thời Dĩ Thiên khó hiểu.

“Thụy Nặc không muốn em nhìn thấy bộ dáng này” - Chris nói - “Hắn sợ sẽ dọa đến em”

Thời Dĩ Thiên càng khó hiểu - “Làm sao như vậy? Bản thể của anh ấy cũng không dọa người, em thấy rất xinh đẹp mà”

Cook hỏi - “Cậu thực sự thấy vậy sao? Không sợ bản thể của Thụy Nặc?”

Thời Dĩ Thiên nhìn nghi hoặc - “Đương nhiên không. Có vấn đề gì sao?”

Cook lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu - “Không, nếu cậu nguyện ý, tôi cũng đề nghị cậu nên khuyên nhủ Thụy Nặc một chút, như vậy thì cậu ấy có thể khôi phục nhanh hơn”

Đại khái là lúc trước đã ăn qua dịch dinh dưỡng, kỳ động dục cũng đã qua nên Thời Dĩ Thiên cũng không thấy có gì không khỏe, ngược lại còn thấy tinh thần thoải mái. Hắn kêu người máy quản gia lấy quần áo sạch sẽ, rồi nói mọi người ra ngoài trước.

“Em muốn thay quần áo”

Quý Quân và Chris tự giác ra ngoài, Cook lại kinh ngạc lần nữa, tiểu giống cái này….cậu ấy vậy mà lại tự mặc quần áo, không muốn giống đực cộng sinh hầu hạ cậu ấy.

Phải biết rằng giống cái rất trân quý, nhóm giống cái ở đế quốc đều bị nuôi đến chỉ biết duỗi tay, há miệng để ăn. Ba giống đực cộng sinh đều chăm sóc từ nhỏ, đương nhiên là lúc nào cũng sẵn sàng thỏa mãn mọi điều giống cái cần.

Giống đực cộng sinh bên cạnh cũng giống như là người hầu, cùng giống cái lớn lên, không giống các dục anh sư, nhóm giống đực lớn lên liền sẽ trở thành bảo mẫu kiêm quản gia, kiêm vệ sĩ,...

Thường thì nhóm giống đực công sinh vô cùng cưng chiều giống cái, thậm chí đến mức là chỉ cần giống cái bảo không muốn đi thì giống đực cộng sinh có thể bế đi. Nên ở trong kiến thức của Cook, hắn chưa từng gặp qua giống cái nào sẽ tự mình mặc quần áo, dù là có thể tự mặc nhưng mà giống cái vẫn không muốn vì đã quen được giống đực hầu hạ.

Cook vừa bước ra vừa suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì thiên phú của Thời Dĩ Thiên quá cao nên mới có suy nghĩ khác với các giống cái bình thường. Vấn đề này khá là khó hiểu.

Thời Dĩ Thiên đã mau chóng thay quần áo, liền đi đến nhà kính trồng hoa. Nhà kính này là Thời Dĩ Thiên cũng Thụy Nặc tự mình trồng. Toàn bộ nhà kính trong suốt chiếm diện tích khoảng 500 m2, giống như một hoa viên nhỏ, ngày thường nếu thời tiết đẹp còn có thể mở mái nhà ra, giữa nhà kính còn bày một cái bàn tròn cùng bốn cái ghế dựa kiểu dáng xinh đẹp. Nhà kính trồng nhiều loại thực vật đến từ các hành tinh khác nhau, nên trong không khí luôn có mùi hương nhàn nhạt lơ lửng.

Thực vật trên tinh hệ đa số đều cao lớn, nhà kính trồng hoa thiết kế rất tinh tế, không gian rộng nên khi Thời Dĩ Thiên bước vào vẫn chưa nhìn thấy Thụy Nặc. Tìm trong chốc lát, mới nhìn thấy trên một phiến lá của một cây đại thụ sặc sỡ. Một con bướm lớn đang đậu trên đó, khép đôi cánh lớn lại, không hề nhúc nhích, như là đang ngụy trang, nhưng lúc Thời Dĩ Thiên bước vào, đôi mắt kép của con bướm không nhịn được mà dõi theo thân hình đó.

“Thụy Nặc” - Thời Dĩ Thiên ngẩng đầu nhìn và vẫy tay với hắn - “Xuống đây đi”

Con bướm lớn quay lại, giả bộ như mình chỉ là một chiếc lá cây.

“Xuống đây đi nha” - Thời Dĩ Thiên lại vẫy tay - “Em thực sự là không chê anh xấu chút nào, không, anh không hề xấu mà còn rất xinh đẹp nữa”

Con bướm lớn một chút cũng không nhúc nhích, giống như là quyết tâm không để ý đến Thời Dĩ Thiên.

Quý Quân khuyên bảo - “Bảo bảo, chúng ta ra ngoài trước, đợi cậu ấy hồi phục hình dạng người thì cậu ấy sẽ xuống thôi”

Thời Dĩ Thiên lại kêu Thụy Nặc một tiếng nữa, những vẫn như cũ không được đáp lại, hắn thở dài, chỉ có thể cùng Quý Quân ra ngoài. Hắn hiện tại còn phải cùng Cook kiểm tra thân thể, phải đến phòng y tế lấy máu. Trong lúc này hắn cũng mở vòng tay lên Tinh Võng tìm thông tin về Điệp tộc.

Trên Lam tinh, dạng Trùng tộc mà có thể biến hình thành hình người không nhiều, hơn nữa còn có thể hình thành một gia tộc lớn lại càng ít. Thụy Nặc đến từ tinh hệ thứ 2, hùng phụ là một vị họa sĩ nổi tiếng của Điệp tộc, lần gặp đầu tiên với Thời Dĩ Thiên, hắn cũng cho Thời Dĩ Thiên một tập tranh vẽ, tập tranh đó cũng là của hùng phụ hắn vẽ. Có lẽ Điệp tộc có thiên tính là lãng mạn, gia tộc Thụy Nặc từ mấy trăm năm trước tới giờ cũng đã xuất hiện nhiều nghệ thuật gia lớn. Thời Dĩ Thiên lại tiếp tục tìm kiếm ‘Vì sao Điệp tộc không thích biến thành bản thể?’

Tìm đến vấn đề này, trên Tinh Võng có rất nhiều câu trả lời như là:

‘Vì Điệp tộc rất xấu’

‘Bản thể như vậy thì ai thích cho được?’

‘Quá xấu thì không cần biến ra dọa người’

‘Lầu trên là giống cái đi? Thực ra Điệp tộc không xấu, chỉ là không phù hợp thẩm mỹ của đế quốc mà thôi’

‘Lầu trên nói cũng đúng đi, nhưng tôi rất không thích Điệp tộc. Nếu thuộc về Trùng tộc, tôi đều không thích’

‘Đừng cùng Trùng tộc giao phối. Lấn trước làm một lần, sức của hắn ta rất lớn, làm tôi muốn chết được, cả đời cũng không muốn cùng Trùng tộc làm nữa. Đương nhiên nếu ai thích cảm giác mới lạ thì coi như tôi chưa nói gì’

‘Cũng có người nói là Điệp tộc không tự tin với bản thể của mình mới không thích biến thành bản thể’

‘Tôi không thích tất cả Trùng tộc là vì bản thể của họ lạnh như băng, giáp bên ngoài thì cứng như kim loại, chân cũng sắc bén như vũ khí, thật sợ sẽ bị thương khi ở cùng họ, hơn nữa họ cũng không có lông tơ như giống đực khác ôm vào mềm mại, thậm chí còn kém hơn Thủy tộc, nếu mùa hè có trượng phu Thủy tộc thì sẽ rất thoải mái’

‘Giống cái của tôi không thích bản thể của tôi nên tôi liền không biến thành bản thể’

Thời Dĩ Thiên xem xong đều phát hiện một phần lớn người trả lời đều là giống cái và đều không thích bản thể của Trùng tộc. Đến nỗi nhóm giống đực cũng không có ý kiến gì, bọn họ cũng không thèm để ý bề ngoài làm gì, quan trọng là thực lực thôi. Thời Dĩ Thiên đóng vòng tay lại, bỗng nhiên nhớ ra thiếu một người.

“Sói nhỏ đâu?”

Thời Dĩ Thiên quên mất Quý Ngạn Hi, cũng không trách hắn được, Quý Ngạn Hi làm bạn bên cạnh hắn chưa lâu, nên khi thiếu mất một chú sói nhỏ thì hắn cũng không phát hiện ra ngay được. Nhưng dù gì chú sói nhỏ đó cũng bên cạnh hắn 3 ngày, ít nhiều gì cũng được một góc trong lòng hắn, còn có cả vị ‘cữu cữu’ đến khuôn mặt cũng chưa biết kia.

Quý Quân nói - “Ngạn Hi trở về trường quân đội rồi, hắn là sinh viên năm nhất nên chưa thể nghỉ quá lâu được”

Thời Dĩ Thiên gật đầu - “Hắn chưa cho em phương thức liên lạc”

Quý Ngạn Hi vô cùng dính người kia không giống người sẽ yên lặng rời đi. Quả nhiên, Quý Quân liên ghen tuông nói - “Hắn đã lưu thông tin liên lạc vào vòng tay em rồi, lúc đi còn dặn anh là lúc em tỉnh dậy phải nhắc em nói chuyện cũng hắn”

“Đã biết ạ” - Thời Dĩ Thiên mỉm cười nhưng hiện tại vẫn chưa liên hệ với Quý Ngạn Hi liền.

“Em muốn đi vẽ vài thứ”

Kiểm tra kết thúc, thân thể Thời Dĩ Thiên đều bình thường, Cook vừa rời đi, Thời Dĩ Thiên liền đi đến thư phòng. Đời trước, Thời Dĩ Thiên là một họa sĩ có chút danh tiếng, từ lúc đi vào thời không này hắn vẫn có tình yêu với hội họa như cũ, hơn nữa lại là giống cái, từ nhỏ liền không cần lo lắng về việc sinh hoạt, hắn lại càng dành nhiều thời gian cho việc vẽ vời, nên bây giờ kỹ năng vẽ tranh cũng càng thành thục hơn. Thời Dĩ Thiên đi vào phòng vẽ tranh, đem màu nước đến vẽ kín một quyển tranh. Sau đó, hắn lại mang quyển tranh vào nhà kính lần nữa.

“Thụy Nặc” - Thời Dĩ Thiên ngẩng đầu nhìn còn bướm lớn - “Em biết anh có thể nghe và nhìn thấy em”

Mắt kép có thể nhìn rất rộng, dù phần đầu không hướng về phía Thời Dĩ Thiên nhưng con bướm lớn chắc chắn là vẫn nhìn thấy hắn được. Thời Dĩ Thiên ở dưới tàng cây mở quyển tranh ra.

Trang thứ nhất có một còn bướm sặc sở, cánh mở lớn, chiếm hết một trang giấy, màu sắc vẽ rất nhiều, rất xinh đẹp mỹ lệ.

“Quê hương em có một câu chuyện tình yêu buồn nhưng rất đẹp” - Thời Dĩ Thiên lẳng lặng kể chuyện - “Có một giống cái cải trang thành giống đực tiến vào trường quân đội học, hắn cũng giống đực học chung nảy sinh tình cảm, nhưng giống đực kia gia cảnh bần hàn, nên cha mẹ giống cái đều không chấp nhận, quyết định gả giống cái cho một giống đực quyền thế khác”

“Giống đực gia cảnh bần hàn kia vì vậy mà rất buồn, uất ức sinh bệnh, không tiếc bỏ mình. Ngày giống cái kết hôn, hắn muốn đến trước bia mộ của giống đực kia cúng bái rồi lại dùng sao tự tử, cuối cùng hồn phách của họ biến thành đôi bướm, từ đó bỉ dực song phi”

Thời Dĩ Thiên vừa kể chuyện vừa lập từng trang của quyển tranh. Mỗi trang đều có một con bướm xinh đẹp, đủ các loại hình dáng cánh, các hoa văn màu sắc khác nhau, hình thể tinh xảo.

“Cho nên từ nhỏ em đã cảm thấy bướm là loài sinh vật rất lãng mạn, Thụy Nặc, em sẽ không giống các giống cái khác, chê anh xấu, sợ hãi anh, mà em lại càng thích bản thể xinh đẹp của anh”

Trên chỗ cành cây cao, trên cánh của con bướm lớn phát ra từng điểm sáng nhạt như đang có chuyển động nhẹ nhàng.

“Anh không tin em sao?” - Thời Dĩ Thiên đóng quyển tranh lại - “Đây là quyển tranh em tự vẽ, nếu anh không muốn vậy…….”

Thời Dĩ Thiên làm như tiếc nuối mà thở dài, không nói gì nữa, quay lưng đi, chuẩn bị rời khỏi nhà kính. Hắn bước đi rất chậm, lúc đi gần đến cửa nhà kính, phía sau đã có một động tĩnh nhỏ, Thời Dĩ Thiên nghe âm thanh Thụy Nặc nho nhỏ vang lên - “Đừng đi, bảo bảo, anh muốn quyển tranh mà”

Thời Dĩ Thiên dừng bước, mỉm cười, hắn xoay người lại, liền thấy một con bướm lớn trước mặt. Đến lúc này, Thời Dĩ Thiên mới có thể nhìn rõ ràng bản thể của Thụy Nặc. Thực sự là quá lớn, ba cái chân đang đứng thẳng trên đất còn muốn cao hơn Thời Dĩ Thiên. Bởi vì biết trước mặt là Thụy Nặc, chắc chắn sẽ không tổn thương mình nên Thời Dĩ Thiên thậm chí còn cảm thấy đôi mắt kép của Thụy Nặc rất đáng yêu nữa.

“Muốn quyển tranh….” - Thời Dĩ Thiên quơ quơ tập tranh - “Vậy liền biến về hình người nha”

Con bướm lớn rầu rĩ nói - “Bảo bảo, em không trách anh không khống chế bản thân chứ?”

Thời Dĩ Thiên nhón chân, nhịn không được sờ đôi râu trên đầu con bướm lớn - “Không trách anh được, em biết là bởi vì anh quá thích em đúng không?”

“Đúng vậy” - Con bướm lớn hơi cúi đầu, để Thời Dĩ Thiên có thể sờ dễ dàng hơn.

Hai người họ không biết được là lúc này ở cửa nhà kính có người đang chụp lại cảnh này.