“ Bộ ở nước mình không có biển hả? ”
Hàng chục người đưa ánh mắt phán xét nhìn về phía ban tổ chức chuyến đi chơi này. Rõ là mấy năm trước năm nào cũng đi biển cả rồi, năm nay được dịp du lịch sang nước khác, ấy mà mà địa điểm đầu tiên vẫn là đi tắm biển. Bọn họ đây là nhân viên văn phòng chứ có pảhi con dân của biển cả đâu mà suốt ngày cứ chở đi tắm biển quài vậy chứ?
" Chủ tịch, bộ kiếp trước anh là người cá nên kiếp này muốn chôn vùi cả công ty dưới biển mới chịu hả? ” Lục Hải tiến đến khoác vai quý ngài đã đề xuất việc tắm biển vào lịch trình của chuyến đi với gương mặt không mấy vui vẻ, anh đây là chả mang theo cái quần cộc đi chơi nào để đi biển hết nên giờ phải mặc tạm chiếc quần ngắn mặc đi ngủ để ra tắm biển cho bằng mọi người.
Cả một tập thể công ty trừ ban tổ chức và vị chủ tịch ra thì chả một ai biết trước lịch trình sẽ đi đâu cả, phần vì tin tưởng công ty, phần vì lười vào xem dù bảng lịch trình đã được đăng trong nhóm chat tận một tháng trước đó. Tuy nhiên, bọn họ ai nấy đều may mắn hơn Lục Hải là có soạn sẵn đồ ngắn cho chuyến đi này, nên cũng coi như là không bất tiện lắm cho mấy.
" Cậu mặc quần doraemon không thấy ngại hả? ” Nhất Dương cố tình né tránh người trước mặt, sợ sẽ bị người khác hiểu lầm là có quen biết với người đàn ông mặc quần ngủ doraemon đi tắm biển ở nước ngoài.
Bên thì hội bô lão buôn chuyện tán gẫu, bên thì dù là bô lão nhưng lại bị cậu thanh niên hành như con.
" Doãn Khiêm, đừng té nước lên người ông đây nữa coi! ” Hạ Lâm_ người đàn ông thù ghét biển cả số một công ty, xui xẻo thay là lần này có sự xuất hiện của tên nhóc nhà hắn nên dù hắn có cố trốn ở đâu đi nữa thì cũng bị lôi kéo xuống biển pha trò.
Bọn họ dù ban đầu có chút chán ghét, nhưng sau một hồi thì cũng hoà vào làn nước đùa nghịch dưới ánh nắng buổi sáng ở xứ Hàn.
" Đệt, sóng đánh tuột quần rồi! ”
Sau một hồi dạo chơi mỏi mệt dưới biển, bộ phận tổ chức chuyến đi lần này lại quyết định pha thêm chút kịch tính, rủ cả đám người lớn công ty đó lên bờ và chơi mấy trò chơi làm ấm mình.
" Nào giờ đầu tiên là chúng ta sẽ bắt cặp ngẫu nhiên bằng cách bốc thăm, ai có cùng số với nhau thì sẽ là một đội. Mọi người hiểu chưa? Hiểu rồi thì bốc đi nà ”
Lần lượt từng người một lên bốc thăm, sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng hắn và cậu cũng đã tìm ra được đồng đội của mình, cơ mà…
" Sao bao nhiêu số chú không bốc lại bốc số 3? ”
" Chứ sao chú mày biết ông đây bốc số 3 rồi mà không kiếm số khác mà bốc? ”
" Chú bốc có mà ông nội tôi còn chả biết! ”
Lục Hải và Doãn Khiêm thế quái nào lại chung đội với nhau, phen này thì không phải hạ gục đối thủ mà là cả hai người bọn họ tự động nốc ao đối phương rồi.
" Là chủ tịch ạ? ”
“ Mong được em chiếu cố nhé ”
Bên phía Hạ Lâm cũng không mấy khả quan, vốn trước đó hắn đã mua chuộc chủ quản trò chơi cho chung đội với cậu rồi, ai mà ngờ người mà hắn nhờ lại là trưởng FC cặp Nhất Hạ Dương Lâm chứ, thế là phiếu bị tráo đổi, hắn và anh lại là đồng đội của nhau.
“ Luật chơi như sau, mỗi đội sẽ được phát một cây bánh que, cả hai người sẽ cùng ăn cho đến khi đội nào ăn còn chừa lại phần ngắn nhất thì thắng, đơn giản thế thôi ”
Sao cái trò cứ nghe quen quen ấy nhể?
" Ý là năm ngoái mình chơi trò này luôn rồi á mấy cha? ” Lục Hải chống tay ngang eo, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn lên tiếng.
“ Chơi rồi chơi lại có sao, miễn vui là được ”
Cô nàng chủ quản trò chơi nhân dịp được đẩy thuyền cặp đôi yêu thích, không chọn trò này thì còn có thể chọn trò nào được nữa chứ.
“ Chết tôi rồi…”
Hạ Lâm nhìn cây bánh que trên tay, xong lại liếc sang hướng Doãn Khiêm với ánh mắt nũng nịu. Phen này cậu nhóc nhà hắn không ghen hắn thua gì cũng thua.
Rõ ràng là vậy, bên Doãn Khiêm sớm đã bể bình dấm từ lâu, nhìn hắn và tình địch chơi trò tình thú này chả khác gì nung hắn trên chảo dầu vậy, cảm giác cả cơ thể đang nóng dần lên, đôi mắt như muốn nổ bong bóng, cậu đây là đang muốn bùng nổ trên biển luôn rồi!
" Này, tới lượt tôi với cậu rồi kìa! ”
Quả không ngoài dự đoán, Doãn Khiêm và Lục Hải tỏ thái độ ghét ra mặt, chỉ vừa thấy đối phương ngậm phía còn lại cậu liền không dè chừng mà cắn cái rập cho xong.
Thanh bánh dài 12 cm, nhóm bọn họ đã thành công ăn được tận 1 cm, tức là bét bảng với con số 11 cm còn thừa.
Lần lượt từng đội khác tiếp tục chơi, tuy con số không mấy đột phá, nhưng ít nhất thì không ai đạt được con số tệ hại như đội Lục Hải và Doãn Khiêm ban nãy mở màn.
Đến lượt đội hắn, chưa kịp bắt đầu nữa đã bị tên nhóc Doãn Khiêm đứng giữa với nét mặt hăm doạ khiến bọn họ không khỏi đổ mồ hôi.
Hạ Lâm ngậm một bên bánh trước, xong tới lượt Nhất Dương cắn vào. Vốn dự định của bọn họ là cắn chừa cỡ 3-4 cm thôi là vừa rồi. Cơ mà họ tính đâu bằng bà chủ quản tính, vừa đến mốc 4 cm thì Hạ Lâm đã bị đẩy đầu vào người đối diện khiến cả hai vô thức lại hôn môi vào nhau.
“ Uầy…xin lỗi nhé tôi trượt chân ”
“ Trượt cái con mẹ cô ấy ”
Doãn Khiêm tức giận chà mạnh vào môi hắn, xong liền tức tối đi lên xe trước mọi người.
Cậu nhóc đây là đang… dỗi rồi ~