Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 56: Ngoại truyên (2): Mẹ ơi!! Con xin lỗi...




Sáng hôm sau, khi đưa Dương Khánh Anh đến trường, không khí trong xe dường như im lặng đến ngạt thở. Cả khoang xe dường như bị nhấn chìm bởi những cái nuốt khan đầy sợ hãi...

Dương Khánh Nam ngồi lái xe, tuyệt nhiên không lên tiếng nói lời nào...

Đến khi đến cổng trường, Dương Khánh Anh mới nuốt sợ hãi, bập bẹ mấy chữ...

- Ba!! Về chuyện hôm qua, con...

Rầm.....

Lời của Dương Khánh Anh còn chưa dứt, cửa xe đã dập lại không thương tiếc. Anh nổ máy chạy đi, chỉ để lại nó ngơ ngác đứng bặm môi trước cổng trường...

- Ba... con xin lỗi mà...!!

Dương Khánh Anh thấy sống mũi mình cay cay, nó khẽ dụi mắt, nước mắt càng túa ra nhiều hơn...

"Chị ấy bị bệnh bẩm sinh..."

"Căn bệnh ấy đau đớn lắm..."

"Đã có lúc cả chị ấy và mọi người đều nghĩ, chị ấy không còn sống trên cuộc đời này nữa..."

"Dương Khánh Anh, nếu ngày đó mẹ con thật sự chết đi, con có thể nói những lời cay độc đó được không??..."

- Mẹ...!!

- Ôi trời!! Coi ai khóc này!!

Dương Khánh Anh giật bắn, nó nhận ra giọng nói này, nghiến răng quay phắt đầu...

Là thằng nhóc béo hôm qua...

- A a ~!! Không phải hotboy Dương Khánh Anh hay sao?? Làm gì mà rơi lệ luôn vậy?? Hahaha...

Nói xong, thằng nhóc toác mồm cười ha hả, mặc cho tay Dương Khánh Anh bắt đầu cuộn thành nắm đấm, mặt đen lại đầy tức giận...

- À, phải rồi...!! - Thằng bé khoanh tay cười khiêu khích - Vì mẹ bị què, nên đứa con cũng chỉ là một thằng ẻo lã vô dụng...!! Hahaha...

Dương Khánh Anh nghiến răng trèo trẹo, sóng lưng cứng lại, đôi mắt đỏ au hằn lên tia máu, lập tức bàn tay nhỏ cuộn thành nắm đấm mạnh mẽ vươn lên...

...Bốp....

- Cô ơi!!! Có bạn đánh nhau!!...

- Trời ơi ai kêu giáo viên đi, có đánh nhau rồi kìa!!

-...

-...

...

.

.

.

...

Cộp... cộp... cộp...

Trên hành lang đã vốn ồn ào, giờ đây lại thêm một số hỗn tạp âm thanh pha trộn. Tiếng đế giày vội vã va chạm với nền đất vang lên...

- Từ Nhật!! Em đi từ từ thôi... - Dương Khánh Nam nhăn trán đỡ cô vợ hấp tấp...

- Nhưng Khánh Anh...

- Thì em cũng từ từ, nhỡ lại té...

...Uỵch...

Lời còn chưa dứt, lập tức Lăng Từ Nhật đã ngã uỵch ra sàn, chỉ thiếu không lăn thêm vài vòng. Dương Khánh Nam vỗ trán, lập tức chạy lại đỡ cô, xoa xoa cục u trên đầu...

- Đồ lì lợm!! Anh vừa mới nói xong đấy!!

Lăng Từ Nhật le lưỡi vẻ hối lỗi, lập tức ngước đầu nhìn vào căn phòng giám thị, vội vã đi vào...

Dương Khánh Anh ngồi đối diện giáo viên chủ nhiệm và cô hiệu trưởng, bên cạnh còn có một cậu nhóc béo ngồi cạnh. Đương nhiên, cả hai đều xây xát đến tơi tả...

Thấy cô chạy vào, trong mắt Dương Khánh Anh khẽ xao động, phút sau lại lặng tĩnh như thường...

- Hai vị là phụ huynh của học trò Dương??

Cô hiệu trưởng khẽ đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn Lăng Từ Nhật và Dương Khánh Nam. Anh nheo mày, khó chịu nhìn vị hiệu trưởng đáng kính trước mặt...

- Hỏi dư thừa!!

- Hahaha!! Vẫn khó tính như ngày nào!!...

Hạ Kim Vy cười tươi khẽ đẩy gọng kính, nói cười như đùa...

- Con ông đánh lộn với con của giáo viên chủ nhiệm. Chấm hết!!...

Hạ Kim Vy chống tay xuống bàn, cười cười. Lăng Từ Nhật đau lòng nhìn con trai, Dương Khánh Nam thì nhíu mày đầy khó chịu...

Dương Khánh Nam nhìn vào ánh mắt xót xa của mẹ mình, nước mắt lại chực tuôn ra. Nó khẽ cứng người khi nhận ra tên béo kế bên đang nhìn chằm chằm vào chân mẹ nó, còn cười khẽ khinh thường. Lập tức máu nóng liền dồn lên tới não...

Nó nhào đến, giáo viên lẫn mọi người không ai cản kịp. Mặc cho tên béo kia hơn nó đến mười mấy kí, nó vẫn nhào đến cắn vào tay chân, còn đấm vào mặt, bứt tóc, cào... Mãi đến khi Dương Khánh Nam chạy lại mới tách được cả hai ra...

Thằng bé hằm hè nhìn Dương Khánh Anh, nó cũng trừng mắt lại không kém. Lăng Từ Nhật đau lòng ôm nó vào lòng, thủ thỉ xoa vết thương trên người nó...

- Sao con lại đánh bạn??

Dương Khánh Anh mím môi không nói, nhưng đến khi nó nhìn đến ánh mắt trong veo đầy đau lòng của mẹ, mắt nó lại ươn ướt, sóng mũi cay cay. Òa khóc lớn ôm lấy Lăng Từ Nhật...

- Mẹ ơi!! Con xin lỗi!!! Là con không tốt, là con sai rồi!! Đáng lẽ con không nên nói như vậy!!...

Dương Khánh Anh oa oa đầy đau lòng. Lăng Từ Nhật hơi ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười, ôm lấy Dương Khánh Anh...

- Được rồi được rồi!! Hôm nay chúng ta cùng đi trượt tuyết với nhau nhé??!...

Dương Khánh Anh chùi nước mắt, ngẩn ngơ nhìn mẹ mình, rồi lại cười toe, gật đầu...

...

Đến khi trên đường về nhà, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông mới diễn ra. Lúc này người phụ nữ duy nhất trong gia đình ba người nằm ngủ như chết ở trong lòng của tài xế. Thằng con nhìn thèm thuồng ghen tỵ...

- Ba ôm mẹ ngủ như vậy, vừa lái xe nguy hiểm lắm!!...

- Để cô ấy ngủ một mình đằng sau mới nguy hiểm...

Thế là Dương Khánh Anh cứng họng nuốt nước bọt, cũng đúng. Nó len lén nhìn mẹ, thấy mẹ hơi nheo mày, rồi lại giãn ra, miệng mở hơi cười cười, thoải mái mà dụi đầu vào lồng ngực ba mà ngủ tiếp...

Nó cảm giác như mình bị bỏ rơi...

Dương Khánh Anh phồng má nhăn nhó lầm bầm...

- Con cũng muốn giống ba, làm đôi chân cho mẹ!!...

Dương Khánh Nam nghe đến, nhướn mày, nói lại...

- Ba không biết đến khi con đầu thai kiếp sau, con có thể giật được vị trí đó hay không...

Chết tiệt chết tiệt!! Đây chính là Dương Khánh Nam khinh thường nó nha...

- Ba chờ đó đi, con sẽ làm được!! - nó quyết tâm...

- Ba luôn ở đây...

... Vốn không ai để ý, trên gương mặt của Lăng Từ Nhật, vừa rơi ra một giọt nước mắt đầy hạnh phúc...

.

Phải rồi!! Đó là một đêm đầy sao tuyệt đẹp...

...

~ Hoàn ~