Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 98




“Vợ ơi, em không sao chứ?”

Tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng vốn có trong toilet, Từ Tri Tuế đang ngơ ngác nhìn hai que thử đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cửa kính mờ phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Kỳ Nhiên. Cô vô thức siết chặt đồ trong tay, nuốt nước miếng trả lời: “Em không sao, có chuyện gì vậy?”

“Em vừa về nhà đã chạy vào toilet, ngồi trong đó cả buổi không thấy ra, có phải cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra thử?” Giọng nói của Kỳ Nhiên lộ ra vẻ lo lắng, người cũng đi theo tới vài bước.

Từ Tri Tuế thuận miệng bịa ra một lý do: “Không, không có gì, em chỉ bị đau bụng thôi, ra ngay đây.”

Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rút tay khỏi nắm cửa: “Vậy là tốt rồi, dì Lý đã nấu cơm xong, đang chờ em đấy.”

“Được, em ra ngay.”

Sau khi Kỳ Nhiên rời đi, tầm mắt Từ Tri Tuế lại rơi xuống hai tờ giấy thử thai giống nhau như đúc.

Kết hôn với Kỳ Nhiên đã hơn một năm, hơn một năm này, hai vợ chồng bị người lớn trong nhà thúc giục không ít lần.

Chu Vận từng tìm cô nói chuyện riêng vài lần, dùng tình cảm để lay động trái tim, nói từ việc sinh muộn sẽ có hại cho sức khỏe phụ nữ tới vấn đề giáo dục con cái tương lai, cái gì mà “Càng sinh con sớm thì cơ thể càng hồi phục nhanh”, rồi cái gì mà “Tranh thủ lúc mẹ còn khỏe có thể chăm cháu giúp con” vân vân, lặp lại hết lần này đến lần khác.

Từ Tri Tuế nghe đến nỗi lỗ tai nổi kén, cũng ‘tu luyện được thần thông’ đoán trước được những điều sắp xảy ra, Chu Vận vừa biểu cảm là cô đã biết Vương Mẫu nương nương muốn nói gì.

Kỳ Thịnh Viễn còn dữ dội hơn, sau khi biết vợ chồng son tạm thời không có ý định sinh con thì thẳng thừng trở mặt với con trai, lôi kéo mấy chiến hữu cũ uống rượu, nói mình không có phúc con cháu, con trai con gái không đứa nào hiểu chuyện, không có mặt mũi đi gặp người mẹ đã khuất của bọn họ.

Ông già một khi đã bướng bỉnh thì chẳng khác gì một đứa trẻ cứng đầu, chín con trâu cũng không kéo lại được, hai anh em dỗ dành mãi ông ấy mới thôi tức giận, say khướt từ nhà bác Vương bên cạnh đi về nhà mình.

Từ Tri Tuế cũng biết bố mẹ muốn tốt cho bọn họ, nhưng đối với chuyện sinh con cô tự có suy tính của mình.

Khoảng thời gian vừa kết hôn, sự nghiệp của cô đang trong giai đoạn phát triển, hằng ngày không chỉ phải tiếp nhận bệnh nhân mà còn phải bận rộn với đề tài nghiên cứu và khảo hạch chức danh của bệnh viện, thật sự không thể rút ra được một hai năm để sinh con.

Thời gian làm việc của Kỳ Nhiên thì lại khá tự do, từ khi sản phẩm mà nhóm họ nghiên cứu & phát triển thuận lợi đưa ra thị trường, đạt được thành tích và danh tiếng khá tốt, khối lượng công việc của anh cũng giảm mạnh. Ngoại trừ một số dự án quyết sách cần thiết thì những công việc khác anh cũng dần dần chuyển giao cho cấp dưới, có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Chuyện con cái không phải anh chưa từng nghĩ qua, dù sao anh cũng đã bước vào tuổi ba mươi, gia đình lại liên tục thúc giục, Kỳ Thịnh Viễn có chấp niệm sâu nặng với việc giục anh sinh con, cứ ba ngày hai bữa lại lên cơn, thực sự khiến người ta đau cả đầu.

Nhưng dù vậy, anh vẫn lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Từ Tri Tuế, chờ sự nghiệp của cô ổn định, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới cân nhắc chuyện có con, cho nên trong một năm sau khi kết hôn bọn họ vẫn duy trì biện pháp tránh thai an toàn.

Mãi cho đến mấy tháng trước, đề tài mà Tri Tuế đang thực hiện dưới sự giúp đỡ của giáo viên đã có bước đột phá, cũng thuận lợi đạt được bình chọn danh hiệu chuyên môn mới, cô mới để bản thân thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng thời gian đó, để trút bỏ sự bất mãn vì trong lòng Từ Tri Tuế chỉ có mỗi công việc mà lạnh nhạt với mình, Kỳ Nhiên đã tiến hành ‘tập thể dục nhịp điệu’ liên tục, trong quá trình vận động cũng tiện thể trừng phạt trả thù cô. Từ Tri Tuế bị anh giày vò đến nhũn cả người, không ngừng xin tha, mơ mơ màng màng ngầm đồng ý cho anh để lại bên trong.

Từ Tri Tuế vì thế đã lo lắng đề phòng cả một tháng trời, luôn nghĩ liệu mình có mang thai hay không. Cũng may kỳ kinh nguyệt tới đúng ngày, cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngày càng nghi ngờ thể chất của mình. Những lời khuyên “lớn tuổi không dễ mang thai” của Chu Vận không ngừng xoay quanh trong đầu, nhưng cô vừa mới ba mươi tuổi, không thể nào!

Sau đó cô cũng nghĩ thông suốt, có lẽ cô không nên kháng cự chuyện sinh con quá, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Cô bèn nói suy nghĩ của mình với Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên không có ý kiến gì, chỉ nói mọi việc đều tôn trọng suy nghĩ của cô, thế nhưng tối đến lại phấn khích một cách lạ thường, dán chặt vào mỗi một tấc da thịt của cô.

Không còn tầng cách trở, Kỳ Nhiên vô cùng kích động, đó là một loại cảm giác hoàn toàn khác với bình thường, thoải mái khó có thể diễn tả bằng lời.

Từ Tri Tuế bị sự tra tấn ngọt ngào này giày vò đến nửa đêm, cuối cùng hai người sức cùng lực kiệt, mồ hôi đầm đìa ôm nhau ngủ thiếp đi.

Liên tiếp mấy tháng vẫn không có chuyện gì xảy ra, dần dần, Từ Tri Tuế không để chuyện này ở trong lòng nữa. Cho đến trưa hôm nay, chủ nhiệm Trịnh ở phòng bên cạnh lúc ăn cơm trưa thấy cô buồn ngủ lại không thèm ăn thì nói đùa một câu: “Tiểu Từ, nhìn em thế này, không phải là có tin vui rồi chứ?”

Trái tim Từ Tri Tuế đập hẫng một nhịp, nói đùa lại rằng đâu có, do bản thân thân quá mệt mỏi thôi, nhưng trong lòng thầm tính kỳ kinh nguyệt tháng này đúng là đã chậm vài ngày.

Một trò đùa nho nhỏ của chủ nhiệm Trịnh khiến trái tim cô bất ổn cả buổi chiều, sau khi công việc kết thúc, cô lặng lẽ đi đến tiệm thuốc đối diện mua que thử thai, cho nên mới có cảnh tượng như vừa rồi, cô nhốt mình trong toilet hơn nửa ngày, Kỳ Nhiên cho rằng cô bị bệnh.

Trong hai mươi phút đứng trong toilet, đầu tiên là Từ Tri Tuế dựa theo hướng dẫn sử dụng tháo một que thử thai ra, sau khi thấp thỏm lo âu lại mơ hồ chờ mong mấy chục giây, trên giấy thử chậm rãi hiện ra hai vạch đỏ ngắn, một cái đậm màu một cái nhạt màu. Trong giấy hướng dẫn nói tình huống như vậy là dương tính —— có thể cô đã mang thai.

Ấn đương của Từ Tri Tuế giật giật, lúc này lại xé thêm một que khác ra kiểm tra, kết quả lần này khác với vừa rồi, trên giấy thử chỉ có một vạch, là âm tính.

Cô hoàn toàn bối rối, vậy rốt cuộc là cô có mang thai không đây? Là que thử thai có vấn đề, hay là thời gian mang thai còn sớm nên que thử không thể đo lường chính xác?

Lúc ăn cơm, khẩu vị của Từ Tri Tuế cứ nhạt nhẽo, dì Lý phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai người thấy cô không uống được mấy ngụm canh đậu hủ nấu với cá trích bình thường thích nhất thì còn tưởng rằng mình nấu cơm không được ngon. Sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, bà ấy lén hỏi Kỳ Nhiên là cơm nước hôm nay nấu không hợp khẩu vị hay sao mà Từ Tri Tuế không muốn ăn?

Kỳ Nhiên quay đầu nhìn vợ đang ngồi trong phòng sách cúi đầu tra tài liệu, cười an ủi dì Lý: “Đồ ăn rất ngon miệng, chắc là Tuế Tuế đang bận lòng chuyện công việc nên không muốn ăn thôi, dì đừng suy nghĩ nhiều.”

Nghe anh nói như thế, trong lòng dì Lý thoải mái hơn nhiều, thu dọn xong bát đũa thì vui vẻ trở về nhà.

Buổi tối, Từ Tri Tuế lên giường nghỉ ngơi sớm, sau khi xử lý xong một số tài liệu công việc, Kỳ Nhiên cũng tắt đèn chui vào ổ chăn, từ phía sau ôm lấy cô.

“Tuế Tuế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ Tri Tuế sửng sốt, mở mắt trong bóng tối: “Sao anh lại nói như vậy?”

Kỳ Nhiên áp sát vào người cô, cằm đặt lên gáy cô nói: “Hôm nay lúc anh đón em tan ca đã thấy em khá lơ đễnh, cơm tối cũng không ăn bao nhiêu, dáng vẻ tâm sự nặng nề.”

Từ Tri Tuế chần chờ giây lát, có một khoảnh khắc cô rất muốn nói chuyện que thử thai cho Kỳ Nhiên nghe, nhưng rối rắm cả buổi vẫn quyết định tạm thời không nói cho anh biết.

Lỡ như có sai sót thì lại khiến anh thất vọng.

Cho tới nay, mặc dù Kỳ Nhiên chưa từng nói thẳng với cô về chuyện muốn có con, khi nào muốn, muốn mấy đứa, tất cả đều tùy theo suy nghĩ của cô, nhưng thân là vợ, Từ Tri Tuế nhận ra được kỳ thật anh rất thích con nít, cũng chờ mong có một bé con với cô.

Cái hôm con của Tống Nghiễn và Phùng Mật chào đời, bọn họ có đến thăm, Kỳ Nhiên nhìn đứa bé trong nôi một lúc lâu, trong mắt tràn ngập niềm yêu thích và hâm mộ. Tuy anh không nói, nhưng Từ Tri Tuế cũng biết lúc ấy chắc chắn anh đang nghĩ rằng em bé của hai người họ sau này cũng sẽ đáng yêu như vậy.

Nghĩ tới đây, Từ Tri Tuế thở dài, xoay người ôm lấy anh, dán mặt lên ngực anh: “Thật sự không sao mà, chỉ là gần đây đi làm quá mệt mỏi nên về nhà không có sức thôi.”

“Thật sao?” Bàn tay Kỳ Nhiên phủ lên gáy cô, “Vậy anh giúp em thư giãn một chút nhé?”

Giọng của anh chứa đựng ý cười sâu xa, ngón tay đang xoa tóc cô cũng đầy mập mờ, Từ Tri Tuế hiểu anh quá rõ, mỗi khi anh nghiền ngẫm trêu chọc như vậy là tiếp theo giữa bọn họ sẽ phát sinh một số chuyện không thể miêu tả.

Quả nhiên, không đợi cô hoàn hồn lại, Kỳ Nhiên đã cúi đầu hôn lên môi cô.

Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của Kỳ Nhiên thật sự rất tốt, kết hôn đã lâu nhưng vẫn có thể dễ dàng làm cô đỏ mặt.

Sau một nụ hôn nồng nàn không thể tách rời, bàn tay Kỳ Nhiên bắt đầu có động tác thân mật hơn, cánh môi cũng dao động trên cổ và xương quai xanh quyến rũ của cô.

Từ Tri Tuế liên tục thở dốc, cơ thể dần mềm nhũn không nghe theo sai khiến.

Tới thời khắc quan trọng, cô chợt nghĩ đến que thử thai lúc chiều, trong đầu như lóe lên một luồng sáng, rất sợ nếu lúc này phóng túng sẽ gây ra hậu quả không thể gánh vác. Cô bắt lấy tay Kỳ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng, hôm nay không được.”

Kỳ Nhiên đang hăng hái thì đột nhiên bị cắt ngang, anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt đê mê: “Sao vậy em?”

Từ Tri Tuế đẩy anh ra ngoài, kéo ra một khoảng cách: “Hôm nay em… thực sự quá mệt mỏi, hôm khác nhé, được không?”

Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, trên gương mặt khó nén được sự hụt hẫng. Một lát sau, anh vẫn xoay người rời khỏi người cô, ôm lấy bả vai của cô bình tĩnh lại, cố gắng đè nén cảm giác mãnh liệt kia.

“Được, em ngủ đi.” Anh nói.

Trong lòng Từ Tri Tuế áy náy, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, ôm lấy cổ anh nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế tranh thủ thời gian nghỉ giữa trưa đến khoa phụ sản làm kiểm tra, khoảnh khắc cầm được tờ phiếu xét nghiệm kia, tâm trạng lơ lửng cả ngày cuối cùng cũng yên ổn.

Cô không nói chuyện này cho Kỳ Nhiên trước, mà lấy di động ra gọi điện thoại cho Chu Vận đang đi du lịch.

“Alo, quý bà Chu Vận, mẹ định khi nào mới trở về thủ đô xinh đẹp đây?”

“Về làm gì? Về làm bóng đèn của hai vợ chồng con cho con chê mẹ phiền à?” Âm thanh bên phía Chu Vận rất ồn ào, nghe như là tiếng du khách của khu thắng cảnh gần đó, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy.

Từ sau khi Chu Vận nhận rõ sự thật mình chưa được bế cháu ngoại ngay thì cũng không lải nhải linh tinh bên tai Từ Tri Tuế nữa, dù sao cũng nhàn rỗi, bà dứt khoát rủ rê mấy chị em bạn dì đã nghỉ hưu đi du lịch khắp nơi, hôm nay đi Đôn Hoàng xem bích họa, ngày mai đến bờ biển phơi nắng, ngày mốt đi thảo nguyên ở Mông Cổ, cuộc sống vô cùng phong phú, cũng quên sạch cô con gái không nghe lời Từ Tri Tuế này.

“Sao có thể chứ? Tình huống bây giờ khác rồi, con có rất nhiều chuyện muốn xin lời chỉ bảo của mẹ.” Từ Tri Tuế làm nũng với mẹ.

Chu Vận tức giận hừ một tiếng, “Con thì xin mẹ chỉ bảo cái gì? Không phải con tự có chủ ý của mình sao? Nào còn cần bà già như mẹ!”

Từ Tri Tuế thấy Chu Vận còn giận dỗi thì cũng không úp mở nữa, cười cười nói: “Mẹ, con có tin tức tốt muốn nói cho mẹ biết, sau khi nghe xong tự mẹ quyết định có muốn trở về hay không.”

Từ Tri Tuế nói mấy chữ ngắn gọn, vốn tưởng rằng Chu Vận nghe xong sẽ hưng phấn thét chói tai, không ngờ đầu dây bên im ắng một lúc lâu. Cô hoài nghi Chu Vận không nghe thấy, thử hỏi: “Mẹ?”

Chu Vận: “Cúp đây, bây giờ mẹ sẽ đặt vé máy bay về nhà!”

“….” Từ Tri Tuế lắc đầu bật cười.



Trước khi tan ca Kỳ Nhiên nhận được tin nhắn của Từ Tri Tuế, báo cô đã rời khỏi đơn vị, anh không cần đi đường vòng đón cô tan ca, lại gửi cho anh địa chỉ khách sạn, nói cho anh biết mình ở chỗ này chờ anh.

Đối với hành động này của vợ, Kỳ Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, gần đây công việc của cô rất bận rộn, sao lại rời khỏi đơn vị sớm như vậy? Khách sạn mà cô đặt cũng cách nhà và đơn vị rất xa, nếu cô muốn tới đó ăn thì vì sao không đợi anh đi cùng mà cố ý chạy tới đó một mình trước?

Ôm theo tâm trạng nghi hoặc, Kỳ Nhiên đi tới khách sạn. Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã gật đầu mỉm cười với anh: “Anh Kỳ đúng không ạ? Vợ của anh đang chờ anh trên lầu ba, mời đi theo tôi.”

Kỳ Nhiên đi theo nữ phục vụ đến phòng cuối cùng của lầu ba, đẩy cửa ra, bên trong được lấp đầy bằng hoa tươi và bong bóng, Từ Tri Tuế ngồi trước bàn ăn tinh xảo, ánh nến nhảy múa làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp của cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu mỉm cười: “Chồng, anh tới rồi.”

Hôm nay cô rõ ràng là cố ý sửa soạn, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt mà anh mua tặng cô lúc đi Milan công tác cách đây không lâu, mái tóc xoăn dài xõa tung trên vai, thoạt nhìn lười biếng tùy ý nhưng kì thực lại ẩn giấu mục đích. Duy chỉ có lớp trang điểm trên mặt rất nhạt, chỉ đơn giản tô lông mày, thoa một lớp son môi nhạt màu.

Ánh mắt Kỳ Nhiên lưu luyến trên người cô, sau khi ngồi xuống lại đánh giá hoàn cảnh trong phòng. Trong đầu anh cẩn thận ngẫm lại những ngày quan trọng của mình và cô, sợ mình quên mất chuyện gì đó, kết quả vắt hết óc cũng không nghĩ ra được đáp án.

Anh khó hiểu hỏi cô: “Hôm nay là ngày gì à? Sao lại tổ chức long trọng thế?”

Từ Tri Tuế tự nhiên nói: “Hôm nay là kỷ niệm một năm chín tháng lẻ năm ngày ngày chúng ta về chung một nhà! Đương nhiên phải làm hoành tránh một xíu!”

“…” Kỳ Nhiên giật mình, quả thực không ngờ cô có thể nhớ kỹ như vậy, có chút bất đắc dĩ xo.a nắn ấn đường, lắc đầu bật cười: “Trí nhớ của em tốt thật đấy.”

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem em là vợ của ai!” Vẻ mặt của Từ Tri Tuế đầy kiêu ngạo, tự mình bưng chai rượu lên rót vào ly cho anh, Kỳ Nhiên vô thức che miệng ly, ngăn cản: “Anh lái xe, không thể uống rượu.”

“Em biết mà.” Từ Tri Tuế lắc lắc chai rượu, hất cằm, “Cho nên em đã cố ý bảo nhân viên phục vụ đổi nước nho ủ 82 năm cho chúng ta rồi, anh có muốn nếm thử không?”

“….” Kỳ Nhiên buông tay ra, vẻ mặt như hết cách với cô, vân vê chóp mũi cô: “Vậy làm phiền bà Kỳ đổ đầy giúp anh.”

Từ Tri Tuế cười khanh khách rót đầy cho anh, sau đó cô đặt chai rượu xuống, mở bàn tay ra: “Vậy tiền boa tính thế nào?”

Kỳ Nhiên nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Còn muốn đòi anh à? Tiền của anh không phải đều giao hết cho em giữ rồi sao?”

“Cũng đúng.” Từ Tri Tuế nhướng mày, thu tay lại, ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Kỳ Nhiên hỏi cô hôm nay vì sao tan ca sớm, Từ Tri Tuế nói đến nhà Phùng Mật thăm bé con, nói hết chuyện đông sang chuyện tây mới đi vào chuyện chính.

“Chồng, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Cô buông dao nĩa xuống, nghiêm túc nhìn người đối diện.

Kỳ Nhiên cũng đặt ly rượu xuống, gật đầu đáp lại: “Được, em nói xem, chơi thế nào?”

“Em nói ba câu, anh phải đoán xem câu nào là nói dối.”

Kỳ Nhiên: “Đơn giản thế thôi à? Nếu anh thua thì sẽ thế nào?”

“Nếu anh thua, anh phải tặng em một món quà. Nếu anh thắng, em sẽ tặng anh một món quà. Thế nào? Chịu chơi không?” Từ Tri Tuế nháy mắt ra hiệu, còn thiếu chút nữa lắc lắc cánh tay anh làm nũng nói chơi đi chơi đi.

Kỳ Nhiên làm sao đỡ nỗi dáng vẻ này của cô, liên tục gật đầu: “Được, chơi thì chơi.”

Từ Tri Tuế cười rạng rỡ, hắng giọng ngồi nghiêm túc nói: “Câu đầu tiên, gả cho anh là chuyện hạnh phúc nhất đời em.”

Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng: “Có thể cưới em cũng là chuyện hạnh phúc nhất đời anh.”

Từ Tri Tuế nói tiếp: “Câu thứ hai, sáng nay em ăn cháo đậu đỏ.”

Vẻ mặt Kỳ Nhiên khẽ thay đổi, trong mắt mang theo chút khó hiểu “Trò chơi này của em chẳng lẽ lại đơn giản như vậy?”. Từ Tri Tuế cười không nói gì, mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên căng thẳng. Cô dừng lại một lúc rồi nói: “Câu thứ ba, em có thai rồi.”

Ánh mắt Kỳ Nhiên lập tức sáng lên, có chút khó tin nhìn cô chằm chằm, qua một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại từ nỗi kinh ngạc này. Anh đứng dậy đi tới trước mặt Từ Tri Tuế, ngồi xổm xuống cầm lấy tay cô, gằn từng chữ một, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.

“Anh biết sáng nay em ăn cháo gạo, bởi vì do anh tự tay nấu, cho nên câu thứ hai là câu nói dối. Em thật sự mang thai rồi sao?”

Từ Tri Tuế gật mạnh đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, “Chồng, anh sắp làm bố rồi!”

“Thật sao? Là thật sao?” Kỳ Nhiên vẫn không thể tin được, há miệng không ngừng lặp lại hai câu này.

Từ Tri Tuế nín khóc mỉm cười, lấy phiếu xét nghiệm từ trong túi xách ra đặt vào lòng bàn tay anh: “Đương nhiên là thật, hôm nay em đã cố ý đi làm kiểm tra, HCG dương tính, đã mang thai ba mươi sáu ngày rồi!”

Kỳ Nhiên mở tờ xét nghiệm vuông vắn, nhìn từng hàng từng chữ, hốc mắt dần đỏ lên.

“Anh thật sự sắp làm bố rồi. Chúng ta có con rồi.” Anh đưa tay đặt lòng bàn tay lên bụng Từ Tri Tuế, nhẹ giọng nỉ non, như là đang chào hỏi cục cưng sắp chào đời.

Từ Tri Tuế cũng vu.ốt ve bụng của mình, trong mắt đều là vẻ dịu dàng: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có cục cưng thuộc về mình rồi. Thật ra đêm qua em đã phát hiện, cho nên đã lén lấy que thử thai kiểm tra, chẳng qua bởi vì tháng quá nhỏ nên que thử thai đo lường không chính xác, cho nên hôm nay… A!!”

Lời còn chưa dứt, Từ Tri Tuế cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên không trung, ngay sau đó trước mắt trở nên choáng váng, cô bị Kỳ Nhiên bế lên rồi hưng phấn xoay quanh phòng.

“Dừng dừng dừng! Anh đừng làm đứa bé sợ!” Cô ôm cổ Kỳ Nhiên xin tha, đột nhiên xoay tròn khiến dạ dày cô buồn nôn.

Kỳ Nhiên vội vàng đặt cô xuống, bưng ly nước ấm cho cô: “Anh xin lỗi, nhất thời vui mừng quá nên không kiềm chế được.”

Từ Tri Tuế uống một ngụm nước hòa hoãn lại, vỗ vỗ ngực trừng anh: “Mới vừa mang thai đã khiến em khó chịu, cẩn thận sau này bé con ra đời sẽ ôm hận đấy!”

Kỳ Nhiên cười nói: “Yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con.”