Truyện kể về chuyện tình giữa Nam Vinh Kì và Cố Nại. Nam Vinh Kì là một người đã chết. Nhà hắn có tới bảy mươi hai gian phòng, phòng hắn có tới bảy mươi hai chiếc giường. Đất đai phải gọi là thênh thang, bạt ngàn. Trên dưới hắn hai trăm người hầu, ấy vậy mà hắn chết uổng quá, chết và nằm trong quan tài mấy nghìn năm rồi. Bỗng bất ngờ năm nay, chỗ mộ của hắn được xây lên một sân vận động, lúc ấy Cố Nại biểu diễn ca khúc mà cậu thích. Vì cậu hát to quá, làm đánh thức cả Nam Vinh Kì hắn rồi, hắn liền tức giận mà tỉnh dậy, từ xác sống trở thành xác ướp!
Từ đó mà họ gặp nhau. Nhân duyên sinh thế đưa lối cho hai người đến với nhau, rồi yêu nhau, vượt qua mọi thử thách và gian khó. Một người trường sinh bất tử, một người thường bảo bệnh tật, người ở trời và người ở địa, thiên tử của trời cao với dân thường, liệu họ có đến được với nhau chăng? Hay lại bị biết bao nhiêu gian nan, trắc trở để rồi gục ngã mà buông bỏ nhau? Hay cái đau đớn nhất chính là phải từ bỏ nhau để đối phương được hạnh phúc?