Nhất Thế Thành Danh

Chương 40




Ngoại cảnh của《Vạn dặm long sa》rất nhiều. Sau khi cảnh sát bắt được một người thu thập tin tức, cũng thông qua người mang tin tức giao bức thư "xúi giục" cho Trường Sí Phượng Điệp, Trường Sí Phượng Điệp không thể không động lòng, bởi vì đây là cơ hội duy nhất thoát ly Long Cốt, sau khi ra tù hắn có thể đứng ở trước mặt anh em. Có Trường Sí Phượng Điệp, cảnh sát làm ít công to, cảnh sát, đối thủ, đuổi đuổi trốn trốn, trốn trốn đuổi đuổi, đuổi theo lại trốn, chạy thoát lại đuổi, quả thực là náo nhiệt đến không chịu được. Chỉ đạo kĩ năng đặc biệt của bộ phim là một đạo sư nổi tiếng, đã từng tham dự sản xuất nhiều bộ phim cảnh sát.
Hôm nay, đoàn phim phải hoàn thành một cảnh rượt đuổi bằng xe. Tả Nhiên liên hệ trực tiếp với chính quyền địa phương, hứa hẹn rất nhiều việc, cuối cùng cũng đạt được ủng hộ, điều động hơn trăm chiếc xe, dùng một đoạn đường ít có người qua lại. Nếu điện ảnh có cảnh đâm xe, lật xe, đoàn phim nhất định phải phong tỏa đường, đây là quy định bất thành văn.
Tả Nhiên, Hà Tu Ý, Tô Dương, còn có hai diễn viên khác phụ trách diễn cảnh sát cũng tới, chỉ đạo mỹ thuật, phó mỹ thuật, chỉ đạo bối cảnh, nhân viên ai cũng bận rộn, đang tiến hành kết thúc tạo cảnh cuối cùng, dựng xong toàn bộ cảnh cần thiết ở trong cảnh quay. Ở trong cốt truyện, kiến trúc này là một thành nhỏ khi cảnh sát – hắc đạo truy đuổi chạy trốn, ý nghĩa sinh tồn chính là hủy diệt. Có thể dự đoán trước, đây sẽ là một lần quay khó khăn.
Đại lộ thẳng tắp, một chiếc xe cũng không có, triền miên thẳng tắp tới tận chân trời, điểm cuối nhìn không rõ ràng. Ven đường, nhà ở đan xen ngẫu nhiên, từ bản vẽ của chỉ đạo mỹ thuật bay lên thế giới hiện thực. Hai chiếc cần cẩu còn đang hoạt động, đặt những vật liệu cần thiết ở đúng chỗ.
"Trời lạnh rồi," Tả Nhiên hỏi, "Đến đợi ở chỗ tránh gió một lát nhé?"
"Ừm." Hiểu rằng Tả Nhiên muốn nói chuyện với chỉ đạo mỹ thuật, Hà Tu Ý gật gật đầu, "Được."
Nói xong, Hà Tu Ý đi đến một đống lều mà công nhân dựng tạm, ngồi ở dưới hiên, lẳng lặng quan sát Tả Nhiên, cảm giác người này hoàn toàn dung nhập vào bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.
Thấy Hà Tu Ý co người ở dưới mái hiên, Tả Nhiên thu hồi đôi mắt nhìn chăm chú, chuyên tâm nghe chỉ đạo mỹ thuật nói về tiến độ.
Tên của Hồ Thượng rất đặc sắc, nghe nói, năm đó cha mẹ anh ta kết hôn ở trên hồ đảo nào đó, bởi vậy tùy tiện đặt tên cho con trai là "Hồ Thượng", âm giống "Hồ Thượng", nhưng tên anh ta từ nhỏ đến lớn, luôn bị giải nghĩa thành "Làm lung tung, không đáng tin cậy".(*)
(Hồ Thượng (胡上) là tên người, gần giống với hồ thượng (湖上) nghĩa là trên hồ, còn câu "Làm lung tung, không đáng tin cậy" nguyên văn là "胡乱弄,不靠谱" cũng có chữ "hồ").
Hồ Thượng chỉ vào cần cẩu ở phía sau: "Sắp kết thúc công việc, chỉ còn vài phòng cuối cùng......"
Tả Nhiên nhìn quái vật khổng lồ đang bận rộn: "Ok." Tả Nhiên xuất thân kiến trúc chuyên nghiệp, lúc đi học thường xuyên lắc lư ở trong công trường, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, chiếc cần cẩu dài chừng 20 mét kia hẳn là chiếc cần cẩu dùng khi quay cảnh phối hợp của Doãn Trường Đông và Tề Kiếm Phi. Đó là cảnh quay ban đêm —— ánh trăng treo ở giữa không trung, mặt đất hơi ánh lên sắc trắng, đập vào mắt là bãi biển chìm vào ánh đêm, từng bụi từng bụi cây giống như là đá san hô, nhộn nhạo xôn xao ở truong nước. 18 tuổi, hai người khát khao tương lai, hồn nhiên không biết hình ảnh phản chiếu trong nước lại là hình ảnh tương lai của họ. Cảnh diễn đó bắt buộc ánh sáng phải rời xa mặt đất, bắt chước hiệu quả ánh trăng, cho nên đoàn phim chuyên môn thuê cần cẩu lớn.
Không biết vì sao, trong lòng Tả Nhiên có chút bất an —— lần trước dùng rõ ràng không có loại cảm giác này.
"Anh tùy ý sắp xếp đi," Hồ Thượng lại nói, "Đã chuẩn bị tốt rồi."
"Ừ." Trước đây, Tả Nhiên đã có sáng ý về động tác xe, sử dụng máy tính bắt chước, hơn nữa mời nhân viên có kĩ năng ô tô đặc biệt tiến hành luyện tập lặp lại. Quay phim ngồi trên xe quay thế nào cũng đã sắp đặt xong xuôi, ngay cả làm thế nào mới có thể lật xe cũng đã tính toán qua. Tả Nhiên chán ghét những hành vi hủy xe thô bạo đó, hắn hy vọng mình có thể kỳ tích một lần qua, tuy rằng bình thường mà nói thì phải quay thật lâu, đây cũng là nguyên nhân trong nước không chuộng sản xuất loại phim này.
Gió mùa đông ở Cam Túc có hơi lớn, tóc Tả Nhiên bay loạn, hắn tùy ý nâng tay, vuốt tóc lên, những sợi tóc đen chảy qua kẽ tay, nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm hướng thi công.
Cần cẩu kia tiếp tục công tác vận chuyển.
Nó đổi vị trí, đi lên phía trước mấy mét, chậm rãi nhấc lên không biết là cái gì, vận chuyển đến địa phương khác.
Một trận gió to thổi tới, Tả Nhiên nheo mắt càng sâu. Trục cần cẩu lung lay, lắc lư trong gió, giống như phù du, yếu ớt, trong suốt. Kỳ lạ, rõ ràng là mấy thứ đồ ——
Ở trong ánh mắt mông lung, Tả Nhiên đột nhiên cảm thấy trục cần cẩu cũng đang rung động.
...... Ảo giác af?
Lúc này, lại không động nữa. Trục cần cẩu và nguyên liệu giằng co vài giây, rồi sau đó sự việc làm người không tưởng được đã xảy ra —— cần cẩu bị lật nghiêng hơn nữa còn thẳng tắp mà sập xuống dưới!!
Lật nghiêng!
Cần cẩu lật nghiêng, loại chuyện này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Bóng dáng cần cẩu trở nên rất lớn, cần cẩu 20 mét thẳng tắp ập xuống.
Mà phía dưới, đó là...... mái hiên Hà Tu Ý dùng để chắn gió!!!
Hà Tu Ý nhìn không tới tình huống ở nóc nhà, mái hiên, đang cúi đầu đọc kịch bản trong tay, hồn nhiên không biết vận rủi đang lao tới.
Tả Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, máu toàn thân đều bị bòn rút. Hắn dùng hết sức lực toàn thân hô to một tiếng: "Tu Ý!" Hắn luôn luôn đều bình tĩnh tự giữ, lúc này giọng lại run run.
Cùng lúc đó, hắn cất bước chạy đến chỗ người mà mình không tiếc để bảo vệ. Khiếp sợ, lo lắng, sợ hãi đồng loạt nảy lên đầu trái tim. Hắn đã có thể thấy vực sâu đen nhánh dưới huyền nhai. Sóng trong biển lớn mãnh liệt điên cuồng, hắn chỉ có thể dựa vào sức lực nhỏ yếu, gian nan bơi qua, hy vọng cuối cùng có thể đuổi tới bờ biển, mà không phải bị lột da cắn nuốt tới mức hầu như không còn.
Không đề cập tới câu "Trời lạnh" kia thì tốt rồi...... Cảm giác tự trách như da nấm ngoan cố, gồ ghề lồi lõm dị thường xấu xí, căn bản không thể tróc ra, từng màng dường như sống ở trên da toàn thân hắn.
Một cá nhân vốn dĩ nhỏ yếu, chỉ là thế giới hoàn chỉnh thậm chí có thể xem nhẹ bất kể mảnh nhỏ nào, bị vận mệnh không hề cố tình, không chút để ý mà vứt lại ở các nơi. Nhưng họ lại thường thường quên điểm này, hãy còn khát khao tương lai tốt đẹp.
Tu Ý là máu trong tim hắn, lại chẳng phải thế giới này.
......
Nghe thấy hai chữ "Tu Ý" mang theo chút xé rách, Hà Tu Ý mờ mịt ngẩng đầu lên. Chiếu xuyên qua mi mắt là thân ảnh rất cao lớn. Hà Tu Ý chỉ cảm thấy một trận đánh sâu vào đánh úp lại, sức lực thật lớn làm anh không thể đứng thẳng, thân thể nghiêng đi, ngã xuống đất. Anh bị ôm chặt, ngực dày rộng che chở ôm anh, làm anh không thể di chuyển dù là một ít.
Tiếp theo, chỉ nghe "Rầm" một tiếng vang lớn, nóc nhà trên đầu sụp đổ nghiêm trọng, dường như là bị nổ mạnh, xà nhà, gạch khối lao xuống dưới như chim ưng, sôi nổi rơi xuống trên mặt đất, hơn nữa còn bắn lên. Gạch ngói phun - bắn văng khắp nơi, giống như mưa rơi đạn lạc. Gạch ngói đất đá bay loạn, che lấp hai mắt. Nóc nhà ầm ầm sụp đổ, nháy mắt trở thành tro tàn.
Tả Nhiên che chở đầu Hà Tu Ý, không để đối phương bị thương.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, rung động đáng sợ mới dừng lại, thế giới quay về an tĩnh.
Hà Tu Ý cảm giác được, hô hấp nóng rực phun ở cổ anh, quen thuộc như vậy.
Tả Nhiên bảo vệ anh.
"Nặng không?" Tả Nhiên dùng tay nâng cơ thể mình lên, điều chỉnh chút, nghiêm cẩn che đậy đối phương từ trên xuống dưới. Hắn quan sát một chút, "Chắc là không có việc gì."
"Sao...... Làm sao thế?!" Hà Tu Ý căn bản không rõ ràng lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Cần cẩu bị lật nghiêng."
"Cái gì?!" Hà Tu Ý cảm thấy không thể tin được, "Sao lại...?"
Tả Nhiên nói: "Không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà đã xảy ra."
"Vì sao?"
"Chưa xác định...... Khả năng mặt đất cao thấp không đều hoặc là cứng mềm không đồng nhất...... Hơn nữa hôm nay gió lớn...... Nếu là trọng lượng của vật phẩm lớn......" Nói đến đây, Tả Nhiên "Hự" một tiếng.
Hà Tu Ý: "......???"
Lúc này, anh thấy có vài giọt máu tươi theo đầu ngón tay Tả Nhiên chảy trên mặt đất, bùn đất bị nhuộm thành màu nâu, tong tỏng, giống như từng giọt từng giọt nước sông. Từ trước ngón tay Tả Nhiên vốn thon dài, trắng nõn, lúc này lại treo vài tia đỏ tươi.
"Tả Nhiên?!" Hà Tu Ý hoảng hốt, cựa quậy nhìn, "Cậu làm sao thế?! Cậu bị thương rồi à?!"
"Ừ."
"Ở đâu?!"
"......" Tả ảnh đế dùng giọng nói dịu dàng nhất của hắn trả lời Hà Tu Ý, bên trong có một loại an ủi làm người an tâm, "Tay phải, chân trái, đầu."
"Tả Nhiên, Tả Nhiên." Hà Tu Ý liều mạng bò ra ngoài, "Để tôi nhìn cậu...... Để tôi nhìn cậu."
Tả Nhiên đỡ gáy, gian nan đứng lên, sau một lúc lâu sau mới nhìn lại: "Ở đây nguy hiểm, đi ra ngoài trước đã."
"Được......" Nói xong, Hà Tu Ý chủ động ôm Tả Nhiên.
Bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn. Mọi người đoàn phim thấy hai người, không có chỗ nào nghiêm trọng mới nhẹ nhàng thở ra: "Lạy trời, cuối cùng cũng ra rồi."
Máu toàn thân trên dưới của Hà Tu Ý xông lên đỉnh đầu, đại não trở nên chết lặng, trước mắt còn tối đen từng đợt.
Anh sờ sờ gáy Tả Nhiên, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, lùi về đến tầm mắt, phát hiện...... Quả nhiên có máu.
Trước mắt Hà Tu Ý bịt kín hơi nước. Tả Nhiên thấy thế còn cười cười: "Yên tâm, không ngốc đi."
"......"
Tả Nhiên rất bình tĩnh, dò hỏi có những người khác bị ảnh hưởng không. Sau khi biết được đáp án là "Không", rõ ràng là an tâm hơn chút. Hắn kêu tất cả mọi người đến khu vực an toàn cũng gọi 120, chuẩn bị tới bệnh viện kiểm tra.
Hắn lại nói với chấp hành sản xuất: "Mau chóng thông báo cho Truyền thông Tinh Không, chuẩn bị tốt bản thảo tin tức."
Chấp hành sản xuất gật gật đầu.
Hà Tu Ý ôm eo hắn, một tay khác nắm tay phải của Tả Nhiên, thật cẩn thận, như chuồn chuồn lướt nước đụng chạm vào miệng vết thương dài: "Đau không?"
Khóe môi Tả Nhiên cong lên một nụ cười, ở dưới đuôi mắt có máu tươi làm nổi bật một loại mỹ cảm khác: "Tu Ý......"
"......?"
"Lần đầu tiên em chủ động nắm tay tôi."