Nhất Thế Thành Danh

Chương 37




Tuần đầu tiên diễn viên vào đoàn vẫn như cũ là thực hành đối đáp, tập luyện. Hà Tu Ý phát hiện Tả Nhiên rất bận. Việc đương nhiên này làm anh cảm thấy mất mát, chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn Tả Nhiên nói chuyện với các diễn viên khác —— may mắn, ở khoảng cách nói chuyện, Tả Nhiên sẽ không tự giác mà tìm kiếm Hà Tu Ý, sau khi ánh mắt chạm nhau thì có chút ý cười. Hà Tu Ý có thể nhận thấy được, so với đóng phim, Tả Nhiên càng thích làm đạo diễn hơn, càng thích kể chuyện hơn. Kỳ thật, làm diễn viên, hoặc nhiều hoặc ít muốn diễn nhân vật mình thích, mà không phải chỉ có thể bị động mà nghe theo chỉ huy, nhưng Hà Tu Ý không để ý, chỉ có thể từ bỏ. Nếu Tả Nhiên hy vọng tiếp tục đi theo con đường làm đạo diễn này, xác thật là muốn studio tự mình mở không bị công ty Tinh Không quản lí. Tuy nhiên, giai đoạn studio mới thành lập, nhận lời mời hợp tác và đầu tư của Tinh Không, cũng là đôi bên có lợi.
Ngoài ra, còn phải làm quen đoàn phim. Hà Tu Ý phí không ít nơ ron não mới nhớ được toàn bộ nhân viên đoàn phim, diễn viên. Anh hơi mù mặt(*), nếu không cũng không đến mức hoàn toàn nghĩ không ra mình đã từng gặp qua Tả Nhiên.
(mù mặt: giống như định nghĩa mù đường, tức là không nhớ được mặt người)
Mấy phó đạo diễn của《Vạn dặm long sa》đều rất tài hoa, tất cả đều có thể một mình đảm đương một phần, trước kia đã từng tự mình đạo diễn những tác phẩm ưu tú. Mặt mũi Tả ảnh đế thật sự là rất lớn, thế mà lại có thể mời những người này đảm đương phó đạo diễn, phụ trợ hắn hoàn thành phân cảnh trong kịch bản gốc, điều hành hiện trường, phối hợp diễn viên cùng với những công việc khác. Thậm chí là những chức vụ đặc biệt như chỉ đạo mỹ thuật, cũng đều là những nhân vật tên tuổi trong giới phụ trách.
Trong đoàn có mấy gương mặt cũ —— phụ trách âm thanh Mạc An, quay phim Kevin, còn có phụ trách ánh sáng, phụ trách hóa trang, đều là người từ《Gia tộc》.
Mạc An vừa thấy Hà Tu Ý liền nói: "Ôi......! Nhìn một cái nào, đây là ai tới đây? Lại gặp mặt, thật là làm người không thể tin được!"
Kevin còn lại là một bộ biểu tình "lại gặp gỡ thân thiết" "sắp tiến hành hội đàm bạn thân" "tiến thêm một bước gia tăng hợp tác hai bên".
Hà Tu Ý cũng gặp được giám đốc sản xuất. Giám đốc sản xuất là một đạo diễn trứ danh, quan hệ với Truyền thông Tinh Không vô cùng tốt, bởi vậy dành chút thời gian làm giám đốc sản xuất. Tuy nhiên Tả Nhiên yêu cầu có tự do sáng tác, giám đốc sản xuất cũng hoàn toàn không can thiệp nhiều.
Nhân vật của Hà Tu Ý là nam nhất của《Vạn dặm long sa》, cảnh sát Tề Kiếm Phi. Diễn chung với anh có ba người—— Tả Nhiên đóng vai anh em, Tô Dương đóng vai trùm hắc bang, cùng với Minh Lỗi đóng vai cậu em ở Cục công an.
Tô Dương là người cực kì có mị lực, một minh tinh nổi tiếng đã từng nói rằng: "Tôi từng gặp anh ấy ở khách sạn, trong lòng thế mà lại khổ sở, bởi vì biết mình vĩnh viễn không có khả năng có được chân tình của anh ấy." Cậu ta bị ngoại giới gọi là "ngựa giống", phong lưu vô số. Bạn gái cũ của Tô Dương từng tung tin động trời cho truyền thông, nói rằng trong hai năm 2014 - 2015, từng có một trăm bạn – giường. Một sự kiện khác là, có diễn viên nổi danh, từng bởi vì bị khui ra tin nhắn ái muội với Tô Dương, chia tay với bạn trai trong giới mới hẹn hò được một năm, lực sát thương của Tô Dương bao nhiêu ai cũng thấy.
Hà Tu Ý cảm thấy Tô Dương lúc nào cũng phóng hormone. Tả Nhiên cũng điển trai, nhưng luôn có loại cảm giác cấm dục, Tô Dương lại phun sạch ra ngoài, rất mê người.
Còn Minh Lỗi, cực kì phù hợp với hình tượng em trai của Cục công an, trắng nõn, văn nhã, khí chất sạch sẽ thậm chí hơi thẹn thùng, nhìn qua đã thấy rất đơn thuần, quả thực giống như tiểu bạch thỏ, tuy rằng, là tiểu bạch thỏ thân cao gần một mét chín. Minh Lỗi dáng người cao lớn, so với Tả Nhiên còn cao hơn hai centimet, ngoại hình cũng phù hợp với hình tượng trong phim.
.........
《Vạn dặm long sa》 bắt đầu quay đến hai tuần cũng không có phần diễn của Hà Tu Ý, quan trọng nhất chính là cảnh giường diễn —— nằm ở trên giường diễn.
Từ đầu phim đã thành lập chuyên án bắt lão đại hắc bang Long Cốt do Tô Dương đóng, cảnh sát Tề Kiếm Phi, cũng chính là Hà Tu Ý trở thành tổ trưởng, mang theo mấy anh em thề bắt người này quy án. Đối tượng đột phá của bọn họ, đó là nhân vật số hai của tổ chức —— Trường Sí Phượng Điệp. Trường Sí Phượng Điệp, bề ngoài hoa lệ, là loài bướm có đôi cánh dài nhất, chừng 25 centimet, nhưng lại đồng thời cũng là con bướm độc nhất trên thế giới, một con bướm mà độc tố trong cơ thể có thể giết chết 20 con mèo. Từ cái danh hiệu này, đủ thấy đối phương ngoan độc như thế nào.
Sau đó, Trường Sí Phượng Điệp – Doãn Trường Đông – lên sân khấu. Hắn ta vô tình, lãnh tâm máu lạnh, từ mấy đoạn ngắn ngủi đã thể hiện ra. Tỷ như, hắn đối đãi với người một nhà cũng không chút nương tay. Hắn chú trọng vào một tay đấm bốc, hy vọng kiếm được lợi nhuận, khi phát hiện tay đấm bốc dần dần rơi vào địa vị bất lợi cũng là lúc, ưu nhã đứng lên, đi đến sàn đấu ngầm, báo nguy, gọi người quét sạch sàn đấu. Mắt hắn thấy tay đấm bốc kia nỗ lực từng bước trưởng thành, lại dùng phương thức này kết thúc lần thi đấu mà đối phương chờ mong nhất, đồng thời, lấy công bằng vì đại giới, mạnh mẽ ngưng hẳn thi đấu, làm cảnh sát cũng giam đối thủ của tay đấm vào lao ngục, hủy đi tự tôn của một tay đấm hắc đạo.
Nhưng mà, ngẫu nhiên, đêm khuya tĩnh lặng là lúc, Doãn Trường Đông sẽ ngồi ở trên ghế, sờ một cái vòng cổ nho nhỏ. Tiếp theo, theo câu chuyện phát triển, khán giả sẽ phát hiện, Tề Kiếm Phi cũng có một cái vòng cổ tương tự.
Ban đầu, Tề Kiếm Phi, Doãn Trường Đông từng là "anh em", cái vòng cổ kia, là quà của một phụ nữ từng đến Viện phúc lợi. Không nghĩ đến cuộc sống vô thường, Tề Kiếm Phi gặp tai nạn xe cộ, không có tiền trị liệu, mà Doãn Trường Đông, bởi vì trước khi bị đưa đến Viện phúc lợi từng lớn lên trong loạn lạc, học qua ít võ, theo người giới thiệu đến sàn đấu ngầm đánh nhau. Lần đó, Doãn Trường Đông thiếu chút nữa chết ở trên quyền đài, may mà được trùm hắc đạo cứu. Ở trong giới hắc đạo, người được cứu mạng, là phải dùng mạng trả, Doãn Trường Đông từ đây rốt cuộc không rời đi "Long Cốt".
Tả Nhiên quay hai cảnh "Tề Kiếm Phi mở mắt ở bệnh viện" và "Doãn Trường Đông nhắm mắt ở quyền đài" rất đặc biệt. Từ phân cảnh của kịch bản gốc, Hà Tu Ý có thể thấy được, Tề Kiếm Phi mười tám tuổi nằm ở phòng bệnh bệnh viện, cả người cắm đầy dây, vô cùng yên tĩnh. Mà Doãn Trường Đông mười tám tuổi lại đứng ở trong lồng sát tám cạnh, tấn công, lại bị tấn công, chấn động kinh hoàng. Bác sĩ, tay đấm bốc, luân phiên xuất hiện, chỉ là động tác của bác sĩ thì bình thường, tay đấm lại cực thong thả, ám chỉ Doãn Trường Đông đã là ở trạng thái gần chết. Cuối cùng, giải phẫu thành công, Doãn Trường Đông lại ngã xuống quyền đài. Tề Kiếm Phi chậm rãi mở mắt, ánh đèn phẫu thuật xuất hiện ở trong tầm mắt, lúc sáng lúc tối, đong đưa, ngoài ánh sáng trắng thuần chói mắt còn có bóng tối bao bọc. Cùng lúc đó, Doãn Trường Đông chậm rãi nhắm mắt —— ánh sáng biến mất trong mắt.
Đối với cảnh này của Tả Nhiên, Hà Tu Ý có chỗ hiểu có chỗ không hiểu. Anh thường nghĩ, Tả Nhiên, vì sao phải xây dựng hai nhân vật như vậy? Cảnh sát và xã hội đen, ánh sáng và bóng tối. Doãn Trường Đông từ đầu đến chân toàn bộ đều là đen như mực, sớm đã chết lặng với thế giới, mà Tề Kiếm Phi, là ánh sáng duy nhất của hắn ta. Tả Nhiên cho rằng hai nhân vật này rất thích hợp với họ...... Nguyên nhân là gì?
Trong hai tuần này, dần dần, Hà Tu Ý mãnh liệt mà cảm giác được anh gia nhập studio của Tả Nhiên là lựa chọn chính xác.
Tả Nhiên, tận tâm mười phần vì anh tính toán, hơn nữa cho rất nhiều ý kiến mà trước giờ chưa có đạo diễn nào đưa ra. Nói rằng trình độ của Tả Nhiên cao hơn Lý Triều Ẩn, không bằng nói chỉ là bởi vì hắn hiểu Hà Tu Ý hơn.
Tỷ như, đối với cảnh Tề Kiếm Phi mở mắt, ngay từ đầu Hà Tu Ý vẫn không pass được.
Tả Nhiên nói: "Tu Ý, ánh mắt quá đau thương."
"......"
"Tề Kiếm Phi không biết Doãn Trường Đông như thế nào." Trên thực tế, sau khi Tề Kiếm Phi ra viện cũng biết được anh em đã để lại một số tiền cực lớn, nhưng mà cho dù có tìm thế nào cũng tìm không được đối phương. Tề Kiếm Phi sở dĩ trở thành một cảnh sát, cũng có liên quan đến việc này.
"Ừ......" Hà Tu Ý muốn nói, còn không phải bởi vì Doãn Trường Đông là cậu diễn hay sao.
"Tu Ý," ngữ khí của Tả Nhiên nhu hòa, "Không cần phải cưỡng bách mình biến thành người tình cảm phong phú. Em chính là em. Đặt lực chú ý ở trên người diễn cùng, cùng người đó tạo ra một loại hoàn cảnh chung, một loại không khí. Vĩnh viễn không cần cảm thấy mình quá lãnh đạm, do đó khoa trương quá lố, bởi vì...... Nói vậy, diễn xuất là một hồi nói dối, mà em, sẽ dưỡng thành thói quen nói dối với sáng tạo."
"......" Một đoạn chỉ bảo hoàn toàn đánh trúng nội tâm của Hà Tu Ý —— bởi vì tính cách bình thản, anh sẽ không tự giác mà lo lắng mình không thú vị.
"Sở dĩ diễn viên vĩ đại làm cho mọi người tôn kính, là bởi vì họ có dũng khí giữ gìn cá tính, mà không phải cân nhắc mình chính xác là đang diễn ai. Em biết không, kịch bản kỳ thật chỉ tồn tại dưới ngòi bút của tác giả, trên giấy trắng, mà bản thân em đối đãi với nhân vật như thế nào, là mang theo dấu vết độc đáo của chính em, em có quyền lợi kiên định điều đó. Konstantin Stanislavski(*) không phải đã nói một câu như thế này sao, "Bạn diễn người này, so với việc bạn vẫn luôn hy vọng muốn trở thành diễn viên xuất sắc nhất thú vị hơn ngàn vạn lần."
(Konstantin Stanislavski: nhà biên kịch người Nga)
"......"
"Tu Ý, tôi mê luyến...... Đó là phong cách của em, có chứa sự độc đáo của Hà Tu Ý, cái khác tôi đều không cần."
"Tả Nhiên......" Phong cách của tôi sao?
Cho dù "nhạt nhẽo", cũng không quan trọng sao?
"Tận tình diễn là được. Đạo diễn là tôi, vĩnh viễn sẽ không thất vọng, vĩnh viễn sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không mất kiên nhẫn, vĩnh viễn sẽ không tức giận, cho nên có thể...... Yên tâm lớn mật phân tích. Nếu chỗ nào có suy nghĩ, tôi sẽ lập tức bàn luận với em."
Hà Tu Ý gật gật đầu: "Ừ."
Tả Nhiên nói chuyện, làm Hà Tu Ý thấy an tâm.
Anh bắt đầu lớn mật phân tích, hơn nữa sau đó bắt đầu thử trả lời. Cho dù trên kịch bản chỉ ghi "hút thuốc", anh cũng sẽ dựa vào sức tưởng tượng ra cảnh cụ thể "Tề Kiếm Phi hút thuốc, lần đầu tiên lại không châm lửa. Anh ta xoay người qua, dùng lưng chắn gió phía sau, vẫn như cũ không được. Anh ta hơi nôn nóng, dường như đây là dấu hiệu của việc lớn." Rất nhiều diễn viên mặt đơ sở dĩ mặt đơ là bởi vì, họ không hoặc là lười thêm vào chi tiết, giữa lúc diễn đầy chỗ trống, khuyết thiếu cảm giác.
Trước kia Hà Tu Ý cũng tưởng tượng, hơn nữa trong mười phần thì tám chín phần hiểu được, chỉ là lần trước đạo diễn không phải Tả Nhiên, là Lý Triều Ẩn, Hà Tu Ý không dám thử tưởng tượng quá mức "quá lố". Lúc này, anh lại giả thiết càng nhiều hơn, cảnh quay nhiều hơn, cẩn thận suy nghĩ như thế nào là tốt nhất, cùng với sáng tạo ra trạng thái ở thời điểm kia.
Anh cảm thấy mình...... Tựa hồ được đề cao.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Dương, Minh Lỗi, lên sân khấu ít hơn, miễn cưỡng có thể tính là CP phụ? Tô Dương ngựa giống vẫn là một...... Tiểu bạch thỏ một mét chín tâm tư đen tối......
Lời editor: Tui thì cũng không rõ cái CP này ai là công thụ nên tui sẽ để xưng hô theo cảm nhận của tui là Minh Lỗi công Tô Dương thụ ha