Hai ngày sau, tiến độ quay phim《Gia tộc》 chuyển tới "Tống Chí quyết định theo Thẩm Viêm đi Bắc Bình".
Theo Thẩm Viêm đi Bắc Bình, đại biểu Tống Chí đã quyết tâm. Thẩm Viêm, Tống Chí tựa hồ đã nghe thấy được hạnh phúc thổi ra âm thanh, đầy cõi lòng chờ đợi tương lai cùng nhau sinh hoạt. Hết thảy đều tự nhiên như vậy, cảm tình như suối nước hội tụ ở bên nhau, uyển uốn lượn một đường về phía trước, chảy qua rừng rậm, chảy qua mặt cỏ, sắp rót vào biển lớn mênh mông không bao giờ khô cạn.
Lý Triều Ẩn yêu cầu quay thêm cảnh nóng lần nữa, cũng là cảnh quay mà Hà Tu Ý đã diễn khi thế thân. Hà Tu Ý với thân phận lõa thế khi đó vẫn chưa lộ mặt, chỉ quay cơ thể, chờ đợi hậu kỳ chỉnh sửa cắt ghép thêm hình ảnh của Liễu Dương Đình. Tuy nhiên Lý Triều Ẩn cẩn thận suy xét, cho rằng biểu hiện không đủ tốt.
Cảm tưởng đầu tiên của Hà Tu Ý là, anh lại bị Lý Triều Ẩn "kéo gân".
Tình huống thực tế cũng chẳng khác là bao. Hà Tu Ý ngồi trên đùi Tả Nhiên, lại lần nữa đặt mắt cá chân ở trên lưng ghế. Tả Nhiên kéo đối phương lại gần, che khuất băng dán, rồi sau đó nhìn Lý Triều Ẩn đứng ở một bên.
Quả nhiên, Lý Triều Ẩn lại ép đầu gối Hà Tu Ý xuống: "Như này."
Đau...... Hà Tu Ý hít vào một hơi sâu rồi sau đó lại phun ra.
Lý Triều Ẩn bỏ thêm một camera quay xuống, tựa hồ cho rằng màn ảnh quay xuống mới có thể phơi bày được mỹ cảm. Cơ thể Hà Tu Ý cơ hồ hoàn toàn bại lộ ở trong màn hình, chỉ có Tả Nhiên che chắn cho anh.
Hà Tu Ý vốn dĩ cho rằng có thể kết thúc nhanh, ai ngờ sau hai cảnh quay bình thường, Lý Triều Ẩn đột nhiên lại có tư thế mới. Ông nói: "Thêm một cảnh đi. Tu Ý, hai tay cháu nắm lưng ghế, hơi cong lưng."
"A?" Hà Tu Ý cũng chỉ có thể làm theo.
Lý Triều Ẩn lại chỉ huy Tả Nhiên: "Tả Nhiên, không cần đỡ Hà Tu Ý, hai tay rũ tự nhiên là được."
"......?" Tả Nhiên hỏi, "Nguy hiểm mà?"
"Không." Lý Triều Ẩn nói, "Một người đàn ông trưởng thành rồi, sao ngã được."
"......" Hà Tu Ý dời tay từ hai bờ vai Tả Nhiên đặt lên ghế, nắm chặt, Tả Nhiên chậm rãi buông lỏng anh, hai người đối diện nhau một lát, gật đầu.
Cảnh mới thêm gọi là "Cảnh 70 máy quay 3B". Nói như vậy, nếu có cảnh mới thêm, đạo diễn sẽ thêm ABC vào mấy cảnh và máy quay, Lý Triều Ẩn đặc biệt thích cho thêm cảnh, bởi vậy《Gia tộc》có rất nhiều cảnh có ABC.
Đôi tay Hà Tu Ý nắm chặt lấy lưng ghế, cánh tay đều hơi hơi phồng lên. Dưới động tác mãnh liệt của đối phương, Hà Tu Ý theo bản năng dùng sức nắm chặt lưng ghế, để ngừa không bị đẩy ngã xuống. Ghế gỗ phát ra tiếng vang "cót két cót két" đáng sợ, tựa hồ tùy thời có thể đứt gãy, dường như nhắc nhở người xem phim cảm thấy tình cảm hai người là kịch liệt cỡ nào.
Hà Tu Ý lại lần nữa chuyển ánh mắt từ trần nhà sang mặt Tả Nhiên: "Thẩm Viêm, em...... Em...... Em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh".
Kĩ thuật diễn của Tả Nhiên so với lần trước còn tốt hơn, đưa tay ôm chặt Hà Tu Ý, lại liếm xương quai xanh của đối phương.
"Cut!" giọng nói của Lý Triều Ẩn còn hơi khàn, chỉ có thể mỗi ngày ngậm chanh mật ong.
Hà Tu Ý buông chân xuống, duỗi tay xoa - xoa xoa đầu gối: "Lao lực một hồi, thế mà quay được hai lần." Lần này khó khăn không phải ở tâm lý —— chân kéo không nổi, chính là khó chịu.
Tả Nhiên cũng không vội đuổi Hà Tu Ý xuống: "Nghỉ ngơi một chút, chờ chân khỏe lại đi thay quần áo không muộn."
Hà Tu Ý nói: "Tôi rất hoài nghi...... Loại tư thế này, thật sự có thể cảm giác được thoải mái à? Lý đạo chú ý tới hiện thực không?"
Đôi mắt Tả Nhiên nhìn Hà Tu Ý thật sâu, ước chừng qua năm giây, mới mở miệng trả lời nói: "Không thử...... Ai mà biết được."
"Cũng đúng, ha ha."
Hà Tu Ý tự nhiên không thể ngồi ở trên người Tả Nhiên quá lâu, nói xong câu này, anh giãy giụa đứng lên, dịch từng chút về phòng thay quần áo, bên cạnh có Tả Nhiên đỡ anh.
Kevin đi tới cũng muốn đỡ một tay, Tả Nhiên lại nhàn nhạt mà nhìn anh ta một cái: "Để tôi là được."
Kevin: "À......"
Hà Tu Ý khập khiễng vào phòng thay quần áo của mình, ngồi trên ghế trong chốc lát, mới chậm chạp mặc quần áo lên, lại sửa sang lại dung nhan ở trước gương. Cũng không biết sao lại thế này, vừa rồi một cảnh kia làm hai má anh đỏ lên, soi gương cả nửa ngày, mới rốt cuộc xác định mình khôi phục đạm nhiên.
Lại đi ra phòng thay quần áo, anh phát hiện đã có rất nhiều nhân viên công tác về tới phim trường, trên đất đầy dây điện toàn là dấu chân xám. Cảnh quả thật là một thứ thần kì —— mặc kệ lều dơ loạn thế nào, ở trong màn hình luôn có vẻ thập phần tốt đẹp, mà trên thực tế, cho dù là được làm như xa hoa biệt thự studio, thoạt nhìn cũng chẳng ra sao.
Tả Nhiên giương mắt nhìn Hà Tu Ý: "Đúng rồi, Lý đạo bảo tôi chuyển phát mấy văn kiện cho anh."
Hà Tu Ý hỏi: "Hả?"
Tả Nhiên nói tiếp: "Chủ yếu là mấy cảnh quay, bên trong bao gồm nhà cũ Tống gia cùng với nhà mới Tống gia, còn có quán trà trong thôn, cửa hàng của Tống Chí. Mấy cảnh đó anh không tham gia, Lý Triều Ẩn kêu anh nhìn xem ảnh chụp trước, làm quen mấy phim trường kế tiếp."
Mấy cảnh này, cũng không cần diễn viên tham gia. Nói như vậy, đạo diễn nhìn xem địa điểm đã đạt tới yêu cầu chưa, kế hoạch, quay phim, ánh sáng cho chút kiến nghị, hỗ trợ cho đạo diễn an tâm làm việc, cũng đã tương đối ổn, tuy thế, đạo diễn Lý Triều Ẩn đặc biệt coi trọng cảm thụ của diễn viên, khi có Liễu Dương Đình cũng có, mỗi khi đến một chỗ cũng nghiêm túc hỏi hai người Tả Liễu đóng phim ở đây có chỗ nào thấy không vui, không hài lòng không. Nghe nói, đây là thói quen thường thấy của đạo diễn Hollywood, họ cho rằng, "thoải mái" là tiền đề của công tác.
Hà Tu Ý nói: "À, được, gửi cho tôi đi, phiền ngài."
"Lý đạo gửi đến hòm thư của tôi." Tả Nhiên mở khóa di động, "Đọc dãy số QQ cho tôi đi."
"Được." Hà Tu Ý đọc dãy số mười số, "Kỳ thật, so với WeChat, tôi thường dùng QQ hơn." 6 năm trước khi lui giới, WeChat còn chưa lưu hành, lúc quay về mới phát hiện công cụ giao lưu đã có sự đổi thay.
Đầu Tả Nhiên dùng tốt, mười số nhớ rõ không sai chút nào, tìm được Hà Tu Ý, rồi sau đó add, dùng ngón tay thon dài mở ra menu góc bên phải, click mở "Ghi chú", nhìn mắt Hà Tu Ý, chậm rãi gõ hai chữ Hán: "Tu Ý."
Hà Tu Ý: "......"
Bỏ họ đi, có vẻ kì kì...... Dường như là cực kì thân mật. Bình thường mà nói, chẳng lẽ không phải nên là "Hà Tu Ý" à?
Tiếp theo, Tả Nhiên lại không nhanh không chậm mà chia vào "nhóm."
Hà Tu Ý lẳng lặng nhìn. Nhóm của Tả Nhiên rất chính thống, một cái "Bạn học", một cái "Đồng nghiệp", một cái "Người nhà", một cái "Bạn bè".
Ngón tay xinh đẹp của Tả Nhiên ưu nhã di di ở mấy nhóm một chút, cuối cùng dừng đầu ngón tay, đặt Hà Tu Ý vào nhóm —— "Người nhà".
Di động chợt lóe, nhắc nhở nhảy ra: 【Add bạn tốt thành công】.
"Thầy Tả......" Hà Tu Ý cảm thấy mặt mình lại hồng, "Chia sai rồi, hẳn là "đồng nghiệp" chứ —— ngài chuyển vào nhóm "người nhà" rồi."
Tả Nhiên nâng đôi mắt lên, khóe miệng như có như không mà cong một chút: "Không sai."
"Hả......?"
"Đồng nghiệp có vài trăm người, tìm không thấy. Gần đây khả năng sẽ thường xuyên liên hệ anh —— tạm thời đặt ở "Người nhà", vừa nhìn là hiểu ngay."
"À."
"Hơn nữa," đôi mắt của Tả Nhiên nhìn chằm chằm Hà Tu Ý, "Tống Chí là người nhà của Thẩm Viêm, không sai."
"......"
Hà Tu Ý cảm thấy, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, từ khi chính thức lấy thân phận diễn viên chính gia nhập đoàn phim, Tả Nhiên ngẫu nhiên ngoài lúc diễn lấy thân phận Thẩm Viêm "chọc ghẹo" mình, như thể mình là người yêu thân mật nhất của cậu ấy, tỷ như ngày đó câu kia "Anh muốn em", hoặc là lần trước cái câu "Lang quân gọi anh đi tập luyện." Loại cosplay này có lẽ là vui đùa giữa diễn viên, cũng có thể là giúp Tả Nhiên ấp ủ cảm tình của vai diễn, nhưng một lần lại một lần, thình lình xảy ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa, luôn làm cho mình...... Mặt đỏ tai hồng.
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh đế: Nỗ lực chọc ghẹo bà xã, QAQ.