Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phùng Hoàng hậu phượng y diễm lệ ngồi trong lương đình, bên cạnh thạch bàn đặt rất nhiều hoa quả mùa thu. Đối diện nàng là Lang Vương Triệu Tử Đoạn, nàng như lệ thường đi đâu cũng đem theo cặp song sinh hài tử, một khắc không rời, nhũ mẫu vâng lệnh nàng ôm hai đứa trẻ lòng vòng hoa viên sưởi nắng.

Triệu Tử Đoạn chậm rãi lật từng trang sổ sách một, mở lời:

- Thật làm phiền nương nương!

Phùng Hoàng hậu ưu nhã cười, không quá câu nệ:

- Thiên tuế gia làm việc công, bản cung giúp được gì sẽ giúp, chỉ là gần đây vừa tuyển một loạt cung nữ hoạn quan, danh sách này đôi khi cập nhật chưa đủ!

Triệu Tử Đoạn nhìn những trang giấy trắng phau lối viết rõ ràng, không có chút sơ sót nào. Y nhàn nhạt gấp sổ, không hiểu sao lại nghĩ đến Tĩnh Thường Cơ:

- Nương nương, chung tuyển tú nữ khi nào sẽ bắt đầu?

Phùng Hoàng hậu có chút ngạc nhiên:

- Bản cung cứ nghĩ Thiên tuế gia sẽ không quan tâm đến chuyện này! Ngày mai Hoàng thượng đích thân chủ trì, chỉ hơn bốn mươi người, một buổi liền hoàn thành!

Triệu Tử Đoạn suy tư rời khỏi Ngự hoa viên, Phùng Hoàng hậu hơi nhìn theo y, lại trông qua hai hài tử. Vốn dĩ nàng không có nhiều thiện cảm với Ngự quân, so với Minh triều, Ngự quân hoạt động chẳng khác gì Nội Xưởng, dựa vào khẩu dụ Hoàng đế, trực tiếp bỏ qua Hình Bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện, muốn tra ai liền tra, muốn giữ ai liền giữ, thậm chí so với đại lao Hình bộ, nơi giam giữ phạm nhân ở Ngự Quân đài còn gây khiếp đảm hơn nhiều, nàng xuyên qua chuyện gì có thể tệ, nhưng bài học lịch sử lại không dễ quên, Minh triều, cuối cùng tận diệt vì chính Nội Xưởng, điều xấu nhất có thể xảy ra với Đại Quốc hiện tại chính là bị lật đổ bởi Ngự Quân đài.

Phùng Hoàng hậu hơi nhắm mắt, lại phân phó người bên cạnh:

- Mời Bá gia phu nhân Bạch phủ vào cung đi!

Người nàng nhắc đến chính là Phùng Bạch Thảo vừa là đường muội cũng là thê tử của Hình Bộ Thượng thư Bạch Thực Thần. Hoàng hậu ở cấm cung không được triệu đại thần, mỗi khi muốn gặp hắn ta, nàng đều phải lấy cớ qua Phùng Bạch Thảo.

Bạch Thực Thần đương nhiên hiểu ý Hoàng hậu, liền đích thân đưa phu nhân đến Khôn Ninh cung. Phùng Bạch Thảo chính sự không tường, nàng ngồi đó cũng như pho tượng ngốc, nghe từ tai bên này chui sang tai bên kia.

Phùng Hoàng hậu nhìn trà đỏ tươi sóng sánh trong cốc sứ, nhàn nhạt:

- Bạch đại nhân, dạo này trong cung có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?

Bạch Thực Thần hơi cau mày, Hoàng hậu đã hỏi đương nhiên có đại sự, hắn tuần tự nhớ lại từng chi tiết một:

- Ngoài chuyện Lang Vương nghỉ lại Ngự thư phòng cũng không có gì đặc biệt, đây đâu phải là lần đầu tiên y vượt quyền...

Phùng Hoàng hậu hơi nhướng mày:

- Vậy sao? Buổi sáng Triệu Tử Đoạn còn qua đây lấy sổ sách quản lý nhân sự hậu cung...

Bạch Thực Thần hơi mơ hồ:

- Mấy ngày trước, y có bị ngất, nhưng...không lẽ...có thích khách trà trộn!

Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, nhìn Tứ Hoàng tử ngủ say trong bọc gấm đỏ, lòng âm ỉ khó chịu:

- Bản cung biết sẽ có một ngày như vậy! Chỉ là...không ngờ lại đến quá sớm!

Bạch Thực Thần mỉm cười hồ nghi:

- Vi thần không hiểu ý nương nương, xã tắc an bền, hậu cung không nhũng nhiễu, người sao lại cứ sợ đông sợ tây!

Phùng Hoàng hậu hơi nhếch môi, quạt ngọc trong tay đong đưa nhè nhẹ:

- Đại nhân nói xem, nhiệm vụ bảo vệ an nguy Cấm Thành vốn dĩ do ai đảm nhiệm?

Bạch Thực Thần phản xạ trả lời:

- Cấm Vệ quân!

Nói xong hắn mới biết mình đã sai, vốn dĩ từ khi có Ngự Quân đài, Cấm Vệ ti đã không còn quá nhiều phận sự, mất đi uy phong vốn có. Đừng nói tới Cấm Vệ Đô đốc Chỉ huy sứ đang bỏ trống, ngay cả Ngự tiền Cấm vệ Tướng quân phụ trách hộ giá Hoàng đế vẫn để không. Tất cả hiện tại đều phụ thuộc vào Ngự Tướng Ngự Quân đài - Lang Vương Triệu Tử Đoạn.

Phùng Hoàng hậu lúc này mới đứng dậy:

- Đại nhân nghĩ đúng rồi đó!

Bạch Thực Thần chấp tay lấy lễ:

- Nương nương tuệ chất thông minh trác tuyệt, đáng tiếc chỉ là nữ nhân!

Phùng Hoàng hậu không giận, ánh mắt đượm buồn:

- Không ai muốn sinh ra vào thời mạt thế! Một Quân Vương có anh minh đến đâu cũng khó cứu được Vương triều đã đến hồi tận số! Nền móng mấy mươi năm rung chuyển âm ỉ, sụp đổ lúc nào còn chưa rõ...

Bạch Thực Thần cũng rơi vào trầm tư:

-  Vi thần biết nương nương chính là muốn bảo vệ Tứ Hoàng tử, nhưng người cứ yên tâm, Hoàng thượng so ra còn yêu thương hài tử hơn cả người!

Phùng Hoàng hậu mắt hạnh long lanh, thở dài:

- Tiên đế yêu thương Thịnh Vương đến nhường nào, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi một kiếp...

Bạch Thực Thần ra khỏi Khôn Ninh cung, lại nhìn về phía Cấm Vệ ti trống vắng, ngũ vị tạp trần, nhớ đến nha tướng Phan gia vừa mới được Hoàng thượng điều làm Cấm Vệ quân, liền thong thả đi về hướng cổng Bắc.

Lúc này Dương Quân Nguyệt đang ngủ, không rõ vì hắn là người mới, hay Cấm Vệ trưởng coi thường hắn, mỗi ngày đều phải đến nơi này, trông coi bọn hạ nhân ra ra vào vào. Vì thế, hắn ngủ, mặc kệ sự đời.

Bạch Thực Thần gõ gõ cửa phòng canh, không có tiếng động đáp lại, hắn hé mở cửa sổ, liền thấy Dương Quân Nguyệt sách úp vào mặt che đi ánh sáng ngủ ngon lành.

Bạch Thực Thần lắc đầu:

- Dương thị vệ! Dương thị vệ!

Dương Quân Nguyệt trở mình, mắt nhập nhèm nhìn không rõ, một lúc sau định hình được thì lại nói:

- Đại nhân, cổng Nam mới dành cho quan lại, ngươi đi sai cổng rồi! Nhưng nếu thích, ngươi vẫn có thể theo đám nô tài kia đi ra, chẳng ai thèm để ý đâu!

Nói xong lại che sách ngủ.

Bạch Thực Thần dợm bước vào trong, lấy cuốn sách ra khỏi mắt Dương Quân Nguyệt. Chỉ là hắn không ngờ, Dương Quân Nguyệt đang uể oải lại vội vàng bật dậy, giằng lấy sách. Bạch Thực Thần liếc nhìn qua, hơi buồn cười:

- Dương thị vệ cũng có nhã hứng xem thể loại này sao?

Dương Quân Nguyệt giấu sách vào ngực áo, một kẻ da mặt dày như hắn vậy mà thoáng chốc vành tai đỏ lên. Sách hắn đang đọc là Long cung đồ.

Bạch Thực Thần tự nhiên rót trà uống, lời nói có chút khiêu khích, có chút khinh thường:

- Nha tướng Phan phủ đi gác cổng hạ nhân, công việc xem ra cũng không tệ!

Dương Quân Nguyệt đã quen bị người ta phỉ nhổ, một chút biểu tình cũng không có:

- Thì sao chứ, quân lệnh như sơn, nhận nhiệm vụ phải hết sức thi hành, tận trung báo quốc!

Bạch Thực Thần lại cười:

- Xem sách cấm rồi ngủ gật cũng là "hết sức thi hành", "tận trung báo quốc"?

Dương Quân Nguyệt hơi im lặng, Bạch Thực Thần nhàn nhạt:

- Chức vụ hàng chỉ huy trong Cấm Vệ ti còn trống rất nhiều, ngươi mới đến lại có hậu đài vững chắc, một thân võ công sử dụng Huyết Trích tử, bị ganh ghét cũng là lẽ thường, đừng tự vùi dập mình!

Dương Quân Nguyệt nghe Bạch Thực Thần khuyên nhủ, trong lòng thoáng ngạc nhiên:

- Đại nhân, ngươi tên gì?

- Bạch mỗ là Hình Bộ Thượng thư!

Dương Quân Nguyệt vỗ vỗ vai hắn, ngày trước khi còn ở Giang Châu, hắn đã nghe rất nhiều về người này:

- Thanh thiên gia, ta biết đại nhân! Người từng xử rất nhiều oan án, dân chúng đều ca tụng! Vụ án xưởng rèn đúc bạc giả ở Giang Châu từ khi người còn là một Thị lang gây nên chấn động không ít...

Bạch Thực Thần gượng gạo nghe Dương Quân Nguyệt ca tụng mình, trong lòng thoáng vui vẻ, hồi lâu mới ra hiệu ngừng lại, cáo từ:

- Dương thị vệ quá khen, cũng là bậc nam nhi, đừng nên hao phí một đời!

Dương Quân Nguyệt nhìn theo bóng thanh y xa khuất, môi nhếch nửa phần:

- Ngụy quân tử!

Bạch Thực Thần lời nói ra toàn đạo nghĩa, nhưng mục đích cuối cùng chính là muốn hắn đối đầu trực diện Triệu Tử Đoạn, quan trường như chiến trường, xẩy chân nửa bước có thể gặp họa diệt môn. Nếu hắn không có hậu đài vững như bàn thạch, liệu rằng Bạch Thực Thần có bỏ công sức đến tận lều canh của một tên thị vệ vô danh tiểu tốt hay không. Bất quá, kẻ thù của kẻ thù đích thực bằng hữu, nếu Bạch Thực Thần đã muốn giúp, Dương Quân Nguyệt hắn liền không từ chối.

Dương Quân Nguyệt vừa mới chân ướt chân ráo tiến vào con đường hoạn lộ họa lộ này, làm sao tường tận được mưu sâu chước hiểm tầng tầng lớp lớp ẩn giấu bên trong mỗi đại nhân vật.

Tuyên Thái hậu cùng Hiền Thái phi có Tương gia Quốc công phủ và Mộc Hộ Bá phủ. Hoàng thượng vẫn còn một lời hứa phong thân Vương ngoại tộc cho Tương Thế tử, đích tử Tương Quốc công, kẻ gọi Tuyên Thái hậu là cô mẫu. Có điều, lời hứa này Vĩnh Thành Đế vốn không có ý định thực hiện. Một phần vì thế lực Tương gia và Tuyên Thái hậu quá lớn, phần còn lại vì Đoan phi Phan thị đã có Tam Hoàng tử, một Hoàng tử hướng về Tương gia và Phan gia.

Về phần Phùng Hoàng hậu, tuy rằng Hoàng hậu có đích tử là Tứ Hoàng tử vô cùng được Vĩnh Thành Đế yêu sủng. Nhưng Viên Hầu phủ Phùng gia lại là gia tộc đầu tiên bị Vĩnh Thành Đế tước bỏ vây cánh sau khi lên ngôi, bởi thế Tứ Hoàng tử không có ngoại thích vững vàng, điều này khiến Phùng Hoàng hậu bất an, tuy vậy chính nó cũng là ưu điểm để Tứ Hoàng tử tương lai được kế vị.

Có điều, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, ngoài một muội muội gả vào Bạch phủ, nàng còn một thúc thúc là phò mã cùng Thanh Uyên Công chúa - công chúa ngoại tộc, muội muội Chinh Đông Tướng quân Vương Trường. Hơn hết, nàng còn một đường huynh là Long Diện Tướng quân đang nắm giữ soái kỳ soái ấn.

Điểm chung của hai đại thế lực này chính là đều hợp tác với Bạch Thực Thần, kẻ chưa bao giờ biết đến hai từ "trung thành". Bạch Thực Thần yêu dân như con, là thanh liêm đại nhân, là danh sĩ nổi tiếng kinh thành. Nhưng trên quan trường, hắn vốn mười phần lươn lẹo, như trạch trốn trong bùn, muốn bắt cũng không thể thấy được, vô tình chạm phải lại nhơ nhớp hôi tanh.

Bạch Thực Thần một kẻ tôn thờ công chính nghiêm minh, ắt hẳn phải coi Triệu Tử Đoạn là hạt cát trong mắt, cần phải dọn dẹp càng sớm càng tốt.

Dương Quân Nguyệt đương nhiên không rõ ràng rành mạch những điều đó, cứ thế vô tư bước vào chính trường, trở thành bia ngắm cho kẻ khác bắn tên.

__________________

Chú thích:

Long cung đồ: tương tự như Xuân cung đồ, nhưng thay vì nam x nữ lại là nam x nam.

ThêmmộttấmảnhvềNgựQuân.

chapter content