Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 111: Trúc Xá




Mưa thu liên miên hạ mấy ngày, trong viện hoa quế sớm đã bị mưa đánh rớt, chỉ dư lại ít ỏi vài cành không muốn rời đi, hãy còn kiên trì.



Trong noãn các, Bùi Cẩm Triều ôm con trai, nắm tay nhỏ của hắn, dạy con trai viết chữ.



“Bùi Quân Diệu, đây là tên của con.



” Giọng hắn thanh nhuận, ánh mắt nhu hòa.



Đoàn Tử chớp chớp mắt, nhìn trên giấy trắng tinh, tuy hắn không biết, nhưng lại nghe hiểu ba chữ này là tên của hắn.



“Con tên Đoàn Tử.



” Hắn quay đầu nhìn phụ thân ôm lấy chính mình.



“Đoàn Tử là nhũ danh thôi, là cha mẹ ngày thường kêu.





Trên nhuyễn tháp sát cửa sổ, Đường Mẫn gối lên cánh tay chợp mắt, vốn dĩ muốn nghe tiếng mưa, ai ngờ lại buồn ngủ.



“Cha……”

“Suỵt!” Bùi Cẩm Triều nhẹ nhàng nhìn con trai, đứng lên thả hắn xuống ghế, nhẹ giọng nói: “Con ở đây chờ, cha ôm mẫu thân trở về nghỉ ngơi, một hồi lại đến dạy con biết chữ.





“Tỷ phu, hay là để đệ dạy đi.



” Đường Hạo từ bên ngoài tiến vào.



“Cữu cữu!” Đoàn Tử nhìn thấy Đường Hạo, từ ghế trên bò xuống, tiến lên ôm lấy đùi hắn, “Cữu cữu đã trở lại.





Khom lưng bế cháu trai lên, Đường Hạo nói với Bùi Cẩm Triều: “Đệ mang theo Đoàn Tử về viện của mình.





“Đi thôi!” Bùi Cẩm Triều chờ Đường Hạo ôm con trai rời đi, hắn mới tiến lên bế thê tử lên đưa về phòng ngủ.



Nhìn bên ngoài mưa dầm liên miên, nói vậy đợi thế mưa dừng lại, thời tiết sẽ trở nên rét lạnh, cũng không biết trong cung nhiều thêm một Vu Uyển Ninh, có đạt thành yêu cầu của Tiền Hoài An không.



“Thẩm Khang, nói cho Thịnh Tư Nghiên, làm nàng tạm thời đừng xung đột với Vu Uyển Ninh, hành động khác cũng tạm dừng.





“Là, thuộc hạ liền đi truyền tin.





Hắn tươi cười cực đạm, lại giây lát lướt qua, dường như tươi cười kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.



Thịnh Tư Nghiên nhận được tin tức, cũng xem như thở dài một hơi.



Nếu mục đích của mình và Vu Uyển Ninh giống nhau, vậy để cho người khác làm cũng tốt, đáng thất vọng chính là, Vu Uyển Ninh quá không biết tự lượng sức mình, tự cho là bệ hạ để ý nàng hai phần, cho rằng chính mình được hắn nhớ thương, thế gian này mỹ nhân vô số, Hoàng Đế càng là tọa ủng mỹ nhân thiên hạ, ngẫu nhiên kiều khí còn có thể coi như tình thú, quá mức liền có chút không biết sống chết.



Mấy ngày nay bệ hạ vẫn luôn ở Nhàn Nhã cung, đã có chút thời gian không đi chỗ Vu Uyển Ninh.



Có người chia sẻ bệ hạ sủng ái, đối với Thịnh Tư Nghiên cũng là chuyện tốt, hiện tại nàng có con gái, thật đúng là không muốn lăn lộn mù quáng với Hoàng Đế.



Nhưng đôi khi không thể không lăn lộn, lúc nàng sinh con gái bị thương thân mình, tuy thái y nói không có gì lớn, nhưng trong vòng ba bốn năm không thể có thai, nếu không đến lúc đó chỉ sợ sẽ một thi hai mệnh, chờ thêm mấy năm nàng vẫn muốn một đứa con trai.



Dú sao trong cung, không có con trai bàng thân, kết cục cũng sẽ không tốt.



Chỉ là rốt cuộc mục đích của Bùi công tử là gì? Chẳng lẽ hắn dựa vào Tiền tướng sao?

Kỳ thật nàng cũng có thể đoán một ít, hiện giờ Thịnh Kinh còn có thể bình tĩnh, có quan hệ mật thiết với Thái Hậu, nên rất nhiều người đều hy vọng Thái Hậu sớm chết, nữ nhân kia cũng đáng thương.



Nhưng cho dù đáng thương, bà cũng phải chết, rốt cuộc chặn đường người nào đó.



Bóng đêm thật sâu, ngoài cửa sổ tiếng mưa không ngừng, tiếng gió gào thét.



Bùi Cẩm Triều vất vả cần cù cày cấy xong, phủ thêm quần áo, cuốn tức phụ vào trong chăn, trực tiếp ôm đi phòng tắm.



Chờ hắn ra tới, trên giường đã đổi mới đệm chăn, nhìn thấy tức phụ toàn bộ hành trình được hắn hầu hạ không có tỉnh lại, khóe môi hắn chỉ còn lại dung túng, không có cách nào, mấy ngày nay rất bận, đột nhiên khai trai, hai người đều có chút chịu không nổi.



Đảo mắt đã gần mười năm, thời gian qua thật mau, lúc hắn trùng sinh còn chỉ là một đứa bé, tuy triền miên giường bệnh, lại lưng đeo huyết hải thâm thù.



Hiện giờ từng bước một đi tới, quá khứ từng tra tấn hắn vô số đêm trằn trọc khó ngủ, nhưng từ khi cưới nàng, mỗi đêm cũng trở nên ôn nhu hơn.



Mấy ngày trước nhận được thư từ Tam Hoàng bá, vài ngày nữa hắn sẽ đến Kinh Sư, Vạn Phật tự không cần an bài, miễn cho rút dây động rừng, chỉ cần pháp hiệu Tĩnh Đức đại sư của Tam Hoàng bá, chủ trì Vạn Phật tự nhất định sẽ đối đãi như thượng khách, lưu lại cũng thuận lý thành chương.





Nếu Tam Hoàng bá quyết định hồi kinh, thuyết minh hắn đều đã an bài thỏa đáng chư vị phiên vương, đến lúc đó nếu Tiền Hoài An thật sự khởi binh tạo phản, Bình Nam Vương cũng sẽ tuyệt đối không thể đưa được một binh một tốt vòng qua kênh đào Giang Bắc, thậm chí có thể đi ra Vân Nam phủ hay không cũng chưa biết chừng, một vương gia khác họ, ngần ấy năm chịu hoàng ân, hiện giờ lại muốn hợp tác với Tiền Hoài An chuẩn bị mưu đoạt thiên hạ của Lưu thị tộc, có thể nói là lòng muông dạ thú, việc này vừa ra, cho dù dĩ vãng con cháu Lưu thị không hài hòa cỡ nào, lúc này cũng sẽ nhất trí đối ngoại, người một nhà tranh như thế nào, tranh đến trình độ nào, đó là chuyện trong nhà, một người ngoài như ngươi còn vọng tưởng nhúng tay, nằm mơ.



Hơn nữa, hiện giờ huyết mạch trực hệ hoàng tộc Lưu thị chỉ còn lại một mình Tam Hoàng bá, tuy mười mấy năm nay vẫn luôn ở Phổ Tể Tự, nhưng danh vọng lại chưa từng giảm bớt một phần.



Có lẽ năm đó ông giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cho nên người như Lưu Ngạn cũng kính trọng ông vài phần, mỗi năm cũng thêm vào không ít hương khói cho Phổ Tể Tự.



Mấy ngày sau, Tĩnh Đức đại sư đi vào kinh thành, đi trong hoàng cung bái kiến Thái Hậu và bệ hạ trước, sau đó chuẩn bị cuối năm ở Vạn Phật tự làm bảy bảy bốn mươi chín ngày thuỷ bộ đạo tràng, chủ trì Vạn Phật tự cũng kích động tột đỉnh, hơn nữa biết được ông chuẩn bị ở Vạn Phật tự trường kỳ giảng kinh, trực tiếp mời Tĩnh Đức đại sư làm trưởng lão danh dự.



Ngày này, Bùi Cẩm Triều nghỉ phép, đang dựa vào cây cột dưới hành lang nhìn Đường Mẫn mang theo con trai chơi đùa lăn lộn trong sân.



Quách nghị từ bên ngoài tiến vào, “Gia, Tĩnh Đức đại sư tới.





“Mau mời!” Bùi Cẩm Triều tiếp đón Đường Mẫn nói: “Tam Hoàng bá đến đây, hôm nay giữa trưa Mẫn Mẫn kêu phòng bếp chuẩn bị một ít cơm chay đi.





“Được, ta đã biết.



” Trong phủ có thức ăn tươi, cho dù không cần mua sắm cũng có thể chuẩn bị, chỉ cần dặn dò một tiếng.



Thực mau, một nam tử mặc bố y đơn giản màu xám đi vào, người nam nhân này ước chừng bốn năm chục tuổi, dáng người có chút mập, nhưng sắc mặt hồng nhuận, mặt mày ôn hòa, tươi cười cũng có lực lượng làm người tĩnh tâm ngưng thần, trên đầu dùng trâm bạch ngọc búi một búi tóc đơn giản.



“Đại sư, mời vào trong!” Bùi Cẩm Triều mời Tĩnh Đức đại sư vào chính đường, sau đó phân phát hạ nhân trong phòng, nói với ông: “Tam Hoàng bá, đây là nội tử Mẫn Mẫn, đây là Đoàn Tử.





Tĩnh Đức đại sư Lưu Mậu nhìn Đường Mẫn, tuy bộ dáng có chút diễm lệ, nhưng khí chất lại rất trầm tĩnh, tốt hơn rất nhiều so với vài vị thê tử dĩ vãng của hắn, đặc biệt là nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử phấn nộn, vẻ mặt Tĩnh Đức đại sư cũng trở nên phong phú.



“Mẫn Mẫn, đây là Tam Hoàng bá Lưu Mậu!”

Đường Mẫn hơi nhún người hành lễ, “Gặp qua đại sư!”

Lưu Mậu cười xua xua tay nói: “Trong lén lút giống Thần Ngọc, kêu Tam Hoàng bá là được, tiểu gia hỏa, lại đây cho bá gia gia ôm một cái.





Đoàn Tử cũng không sợ người lạ, bước chân ngắn nhỏ đi lên trước, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn lão gia gia hòa ái trước mắt.



Một hồi lâu, Lưu Mậu mới xoa đầu Đoàn Tử, cảm khái nói: “Bộ dáng hoàn toàn không giống con lúc trước, nhưng tính cách rất giống, không khó tưởng tượng, nhất định sẽ trở thành Lưu Cảnh tiếp theo, Thần Ngọc, bồi dưỡng hắn cho tốt, ta biết con cũng không quan tâm vị trí kia, chỉ là những năm gần đây, ta xem quá nhiều, hắn chung quy không thích hợp ngồi vị trí kia.





“Con cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ngài cũng biết, con cái dạng này……”

“Con là đứa bé thông tuệ, biết như thế nào tìm được đường ra, có ta áp chế chư lộ phiên vương, hơn nữa, con đường đăng đỉnh làm sao không có huyết tinh, cái gọi là không đánh mà thắng cũng không thích hợp tranh đoạt hoàng quyền, hơn nữa con vào triều mấy năm, cũng không phải hoàn toàn không có thành tựu? Chuyện trong hoàng thành ta sẽ không nhúng tay, nói đến cùng cũng là thanh nhàn quen rồi, ngoài hoàng thành tạm thời ta áp chế, chờ thật sự tới một ngày kia, tất cả phải xem thủ đoạn của con.



” Hắn cúi đầu từ ái nhìn Tiểu Đoàn Tử, tuy không phải huyết mạch Lưu thị, nhưng nếu Thần Ngọc thật sự muốn cho con trai chính mình đăng cơ, nhất định cũng sẽ là con cháu Lưu gia, hơn nữa tuy hiện tại Bùi Cẩm Triều nhìn như là người khác, đối với Tĩnh Đức đại sư, hắn vẫn là Lưu Cảnh, Thế tử Duệ Thân Vương phủ trí tuệ gần yêu.



Thấy Vương gia hòa thượng còn muốn nói chính sự, Đường Mẫn liền mang theo Đoàn Tử rời đi, hai người hẳn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng.



Tuy hiện tại chỉ là buổi sáng, cách giờ cơm trưa còn một đoạn thời gian, nhưng hiện tại lại có thể chuẩn bị.



“Mấy năm nay ta đều không ở Thịnh Kinh, lần này hồi cung, thật sự là chướng khí mù mịt, năm đó đại hoàng huynh hoang dâm vô độ, xét đến cùng là do Hoàng Thái Hậu tập trung tất cả tâm tư lên phụ vương con, dù sao cũng là con trai nhỏ nhất, luôn muốn chiếu cố nhiều một ít, hơn nữa bà ấy nghĩ về sau thiên hạ đều thuộc về Hoàng bá phụ con, cho nên mới trù tính rất nhiều vì phụ vương con.





“Là hắn vốn dĩ đã vô năng, rồng sinh chín con, mỗi con đều không giống nhau, lý do khách quan tất nhiên chiếm một phần nguyên nhân, nhưng tự xét mới là quan trọng nhất, hai cha con đều là một đức hạnh!” Bùi Cẩm Triều giọng điệu chán ghét châm chọc, “Lưu Ngạn bày tỏ hiếu đạo với chính mình phụ thân cũng chỉ là giả vờ có lệ, sau đó lại được một đảng Tiền thị trợ giúp, huỷ diệt Duệ Thân Vương phủ, tự nhận là củng cố hoàng quyền, không đầu óc cũng phải có cực hạn, hiện giờ quyền to không ở trong tay, hắn có từng vì thế hối hận? Theo con thấy, có lẽ hắn định ngao chết Thái Hậu và Tiền Hoài An, không biết tự lượng sức mình, trước khi Tiền Hoài An chết chắc đã trù tính, cho dù chết cũng nhất định phải chết phong cảnh.





“Này có lẽ chính là nhân tính.





“Cái gì là nhân tính? Năm đó Thái Tổ cũng không hề vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, nói đến cùng vẫn là không đủ tự tin với chính mình.



” Bùi Cẩm Triều cười khổ, “Mẫn Mẫn nói, dân làm trọng, kế tiếp là xã tắc, quân là nhẹ.



Còn nói dân là nước, quân là thuyền, nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền.



Tam Hoàng bá, năm đó Thái Tổ cũng là làm như thế.





“Đúng vậy, năm đó Thái Tổ cũng làm như thế, nhưng Thái Tổ tại vị chỉ có ba mươi năm, nếu không vì Hoàng Thái Tử tuổi xuân chết sớm, vì chờ hoàng gia gia thành niên, có lẽ ông ấy đăng cơ mấy năm liền sẽ thoái vị.





“Năm đó Thái Tổ chỉ có hai thê tử, trong đó một vị đến chết cũng không có thai, thật sự là trọng tình.





Bùi Cẩm Triều trầm mặc không nói, hắn đã biết Thái Tổ và Mẫn Mẫn đến từ một nơi, nơi đó là chế độ một vợ một chồng, năm đó Tĩnh Nhàn Hoàng Quý Phi là Đoan Mẫn Hoàng Hậu tự mình cầu Thái Tổ phong, nhưng bà sống đến hơn bảy mươi tuổi, mãi cho đến lâm chung cũng không được Thái Tổ lâm hạnh, tại vị ba mươi năm, lão thần đã từng cùng ông ấy đánh thiên hạ, ai cũng chưa mở miệng thỉnh cầu bệ hạ tuyển tú, bọn họ đại khái là tình cảm thật sự quân thần thổ lộ, nhưng sau trăm năm, vì sao Đại Vinh triều đi từng bước đến hoàn cảnh hiện tại.



Đánh thiên hạ khó, giữ thiên hạ càng khó, kỳ thật bắt đầu từ lúc Hoàng tổ phụ kế vị, Đại Vinh triều cũng đã dần dần trở nên hủ bại, tới thời Lưu Ngạn, càng là trầm trọng thêm.





“Con rất giống Thái Tổ về mặc tính cách, thê tử của con cũng rất trầm tĩnh, hiện tại Hoàng Hậu có tiếng mà không có miếng, trung cung cũng chỉ là nói dễ nghe thôi, tuy Lưu Ngạn không nhiều hậu phi, lại là chướng khí mù mịt.





“Còn không phải Tiền Hoài An một tay tạo thành, loạn đi, rối loạn cũng tốt, lúc này không loạn, có lẽ đến lúc đó ngay cả mạng cũng không còn.





Lưu Mậu gật đầu, tiếc hận nói: “Mỗi lần triều đại thay đổi đều gắn liền với vô số người tử vong, thật sự làm người thổn thức.





“Chết đều là một ít kẻ tham lam vô lại, người như vậy tồn tại cũng vô ích với bá tánh, chỉ là Mẫn Mẫn không thấy được người chết.





“Cho nên hậu cung của con có lẽ sạch sẽ giống Thái Tổ.



” Lưu Mậu cười ha ha nói.



“Vẫn là Tam Hoàng bá hiểu biết con nhất, hậu viện nữ nhân nhiều huyết tinh cũng nhiều, trong lòng chúng ta ai không rõ, đôi khi chỉ là nam nhân khống chế không được chính mình thôi.



” Một lòng sao có thể đưa cho hai thậm chí càng nhiều người.



Giữa trưa, Lưu Mậu ở trong phủ dùng cơm chay, liền về Vạn Phật tự, rốt cuộc cũng sắp đến thời gian một tháng rưỡi thuỷ bộ đạo tràng.



Đến lúc đó không biết bao nhiêu thiện nam tín nữ trong ngoài Thịnh Kinh đều sẽ đi lễ Phật thăm viếng.



Tháng mười, thời tiết âm hàn khó nhịn, từng nhà đều đốt sương than.



Một ngày này, Đường Hạo hưu khóa, cũng khó được không cùng bạn học đi ra ngoài chơi, ngược lại ở trong phủ chơi đùa với Đoàn Tử.



Hai cậu cháu ghé vào cùng nhau, chính là cái gì đều có thể chơi vui vẻ vô cùng, chẳng sợ chỉ ở trong sân nhảy nhót lung tung, không có Thẩm Kiện nhìn, thật đúng là không được.



Có một lần Đoàn Tử không biết như thế nào bò lên một chạc cây cao khoảng một thước, lúc ấy hắn ôm cây, nhìn phía dưới, cẳng chân còn thỉnh thoảng duỗi xuống thăm thăm chiều cao, không dám chính mình nhảy xuống, bất đắc dĩ vẫn là Đường Hạo nhìn không được, lúc này mới ôm hắn xuống, đương nhiên chuyện như vậy tuyệt đối không phải một lần hai lần.



Đôi khi Đường Mẫn còn lo lắng, hiện tại tuổi còn nhỏ, chờ lại lớn một chút, Bùi Cẩm Triều hình như muốn cho con trai học võ công, đến lúc đó, tiểu tử này tuyệt đối khó lường, lên trời xuống đất có lẽ không ai ngăn được hắn.



“Phu nhân, lục Thiếu phu nhân đưa thiệp tới cho ngài, nói là ngày mai mời ngài đi Vạn Phật tự.





Hương Thảo từ bên ngoài tiến vào, đưa cho Đường Mẫn một tấm thiệp.



Phùng Minh Ngọc cũng đã lâu không ra ngoài, đại khái là vì trong phủ bận quá, hơn nữa mấy ngày nay sức khỏe Lục hầu gia cũng không tốt, trong phủ ngoài phủ đều không thể thiếu nàng bận việc.



Hiện tại nếu đưa thiệp, hẳn là Lục hầu gia không có gì đáng ngại.



Mấy ngày nay nàng cũng nhàm chán không có việc gì làm, vừa lúc thừa dịp Đường Hạo cũng ở trong phủ, đi Vạn Phật tự một chút, tới lúc thuỷ bộ đạo tràng, chỉ sợ Vạn Phật tự không còn chỗ ở.



Ngay sau đó nàng sai Hương Thảo và Hương Ảnh thu thập đồ vật, chỉ chờ ngày mai xuất phát.



Lần này vì mang theo con trai và đệ đệ, chuẩn bị đồ vật tương đối nhiều, đồ vật trong phòng ở Vạn Phật tự không thể dùng, cho nên ngày thường hai chiếc xe ngựa cũng đủ, hôm nay ước chừng mang theo bốn chiếc, bên trong hai chiếc xe ngựa phía sau toàn bộ đều là đồ dùng hằng ngày, quần áo đệm chăn.



Lúc đi đến Trung Nghĩa Hầu phủ, Phùng Minh Ngọc đã chờ bên cạnh xe ngựa, đi theo còn có con gái nàng Lục Thanh Viện.



“Sao tỷ không mang Trung Nhi?” Chờ Phùng Minh Ngọc ngồi lên xe ngựa Đường Mẫn, nàng mới mở miệng hỏi.



“Hắn đi theo phu thê Trác Nhi về nhà nhạc phụ, thừa dịp tới gần cuối năm, qua bên kia ở chút thời gian, nếu không tỷ làm sao có thời gian ra cửa.



” Phùng Minh Ngọc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Đoàn Tử, “Tháng sau thuỷ bộ đạo tràng muội đi sao?”

“Muội không có hứng thú với thần thần phật phật, hơn nữa tới những ngày ấy Vạn Phật tự khẳng định kín người hết chỗ, muội không đi xem náo nhiệt đâu.





“Vậy thì thôi, ngày ấy chắc Thế Tử sẽ đi, tỷ cũng không thích lắm, mỗi lần ra cửa đều chuyện lớn chuyện nhỏ, phiền chết.



” Phùng Minh Ngọc thở dài, “Lần này sức khỏe cha không tốt, đều là nương chiếu cố, chuyện trong phủ liền rơi xuống trên đầu tỷ, nhà người khác con dâu vì tranh chưởng quản nội trợ với mẹ chồng mà nháo ầm ĩ, tỷ nhìn liền đau đầu, mẹ chồng vẫn luôn đẩy, tỷ vẫn luôn lười tiếp.





“Cho nên tỷ và phu nhân mới hòa hợp.



” Đường Mẫn bật cười, “Mẹ chồng nhà muội mặc kệ những việc này, hơn nữa thôn trang bọn họ mỗi năm thu hoạch cũng không ít, không cần bạc trong phủ, mỗi lần cuối năm trở về, cũng đều mang về sổ sách trong năm.





Phùng Minh Ngọc che miệng cười nói: “Muội thật biết kiếm tiền, cửa hàng vịt nướng mỗi năm cũng lời không ít bạc? Còn có Phương Hoa Các, cuối năm tỷ còn đặt mấy bộ quần áo cho người trong nhà.







“Muội mặc kệ cửa hàng vịt nướng, chỉ là cuối năm xem xét trướng mục thôi, vui vẻ nhẹ nhàng, lần này nếu không phải tỷ kêu muội, có lẽ muội còn ở trong phủ không nhúc nhích.





Phụ cận cũng không có gì đẹp, ít nhất ở trong phủ có thể muốn làm gì thì làm đó, ra ngoài còn phải chú ý mấy chuyện lung tung rối loạn, hơn nữa mang theo con trai thật đúng là phi thường không thuận tiện.



Từ khi Vu Uyển Ninh tiến cung, nàng cũng có hơn một tháng không đi trong cung, có đụng mặt hay không là một chuyện, nhưng chỉ cần nhớ tới nữ nhân kia, trong lòng liền cách ứng, cho dù đến chết cũng vậy, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.



Nhưng nếu biểu ca nói giao cho hắn, vậy hẳn là không có vấn đề gì.



Tới gần giữa trưa, đến Vạn Phật tự, Đường Mẫn cho Hương Thảo và Hương Ảnh thu thập nhà ở, nàng mang theo Đường Hạo và Đoàn Tử cùng mẹ con Phùng Minh Ngọc đi dùng cơm.



Bên ngoài có không ít quầy hàng, đặc biệt là thuỷ bộ đạo tràng cử hành vào tháng sau, nơi này cũng quản lý nghiêm khắc hơn, nhưng không đuổi đi quầy hàng bày quán chỗ này hàng năm, chỉ duy trì trật tự mà thôi.



Phật môn thánh địa rất ít có bọn đạo chích len lỏi, cho nên nơi này vẫn thực bình thản.



Đường Hạo ôm Đoàn Tử, hỏi Lục Thanh Viện bên cạnh: “Lục muội muội muốn ăn gì không? Cứ việc nói, huynh đi mua cho.





Lục Thanh Viện tự nhiên quen biết Đường Hạo, cũng là từ trong lòng xem hắn như ca ca, rốt cuộc hai người cũng chỉ kém hai tuổi, Đường Hạo cũng thật sự xem tiểu cô nương như muội muội, tuy nàng còn nhỏ hơn Đường Dĩnh.



“Muội muốn ăn tạc đậu hủ, còn muốn ăn khoai nướng, đường hồ lô.



” Nàng cười tủm tỉm nói.



Đường Hạo cười hì hì xoa xoa đầu nàng, sau đó ôm Đoàn Tử trong lòng lắc lư, cười nói: “Đi, cữu cữu mang Đoàn Tử đi lư đả cổn.





“Hạo Nhi, đừng cho Đoàn Tử ăn quá nhiều, miễn cho cơm trưa ăn không vô.



” Đường Mẫn ngồi trong một quán mì dặn dò.



Đường Hạo quay đầu ôm Đoàn Tử liền đi, “Đi thôi, đừng nghe nương con.





“Lại qua hai năm Viện Nhi sẽ cập kê, việc hôn nhân cũng định rồi, Minh Ngọc tỷ coi như sắp khoan khoái.



” Mang tới chiếc đũa, dùng khăn sạch sẽ tinh tế chà lau, sau đó đưa cho Lục Thanh Viện.



“Cảm ơn dì.





“Khoan khoái cái gì nha, hôn sự của Việt Nhi còn không có tin tức, tiểu tử thúi kia không muốn quản, đề với hắn cô nương mấy nhà, tiểu tử kia đều không muốn.



” Phùng Minh Ngọc oán giận nói, “Tỷ coi trọng tam cô nương Gia Nghĩa Hầu phủ, nhỏ hơn Việt Nhi hai tuổi, thực thích hợp, tỷ cũng hỏi thăm tính tình cô nương kia, rất hiểu quy củ, kết quả hắn nói người ta quá quy củ, muội nói một chút cái này kêu chuyện gì? Nếu là không quy củ, tỷ còn không đồng ý cưới vào cửa đâu.





“Con cái lớn có ý tưởng riêng, là hắn cưới vợ chứ không phải tỷ, dù sao cũng nên tìm người hắn thích, vài chục năm nếu chỉ tôn trọng nhau như khách, chẳng phải là đáng tiếc.



Hơn nữa cho dù về sau chính hắn tìm không tốt, cũng là tạo hóa của hắn, chúng ta chọn chỉ là tìm con dâu dựa theo tâm ý chính mình, chung quy không phải thê tử.





“Liền muội đạo lý nhiều.



” Phùng Minh Ngọc buồn cười trừng mắt nhìn nàng, “Muội cũng nói là chuyện cả đời, nếu tỷ không tính toán vì tiểu tử thúi kia, lỡ như chọn sai làm sao bây giờ.





“Nếu tỷ chọn hắn không thích, chẳng phải là làm cô nương nhà người ta chịu ủy khuất, con nhà người ta cũng là hòn ngọc quý trên tay mà.





Phùng Minh Ngọc suy nghĩ một lát cũng gật đầu nói: “Muội nói cũng có đạo lý.





Ba người đều gọi một phần hoành thánh, còn chưa bắt đầu ăn, Đường Hạo đã ôm Đoàn Tử trở lại.



Trong tay hắn xách theo không ít, trong lòng Đoàn Tử còn ôm hai ba bao giấy dầu.



Lục Thanh Viện gác xuống chiếc đũa, tiến lên gỡ xuống bao trong lòng Đoàn Tử đặt lên bàn, sau đó mở ra, tất cả đều là các loại ăn vặt nơi này bán.



“Mua nhiều như vậy? Ăn không hết lãng phí.



” Đường Mẫn lấy đường hồ lô con trai cầm gác lên bàn, sau đó thổi nguội một miếng hoành thánh nhỏ cho hắn.



Đường Hạo đẩy tạc đậu hủ lên, “Nhà này bán ngon nhất Vạn Phật tự, lúc trước đệ và bạn học tới cũng ăn không ít, nên chủ tiệm cho thêm, các tỷ đều nếm thử.





“Di, Đường Hạo?” Bên ngoài đi tới ba thiếu niên, ăn mặc đều rất đẹp đẽ quý giá, vừa thấy chính là con nhà giàu, phía sau còn đi theo bốn năm gã sai vặt.



Đường Hạo ngẩng đầu thấy người đến, đứng lên cười nói: “Ba người các huynh sao tới đây?”

“Đệ còn nói, trước khi hưu khóa không phải chúng ta đã hỏi đệ có đi chơi không? Đệ nói muốn chơi với cháu trai nên chúng ta chỉ có thể từ bỏ, nhàm chán nên tới đây một chút, nghe nói sơn cốc sau núi rất xinh đẹp, tháng mười nở không ít hoa.



” Một thiếu niên áo lam nói.



“Mỗi lần hưu khóa đệ đều cùng các huynh đi nơi nơi ăn ăn uống uống, lại không ở nhà với cháu trai, hắn đều sắp quên cữu cữu đệ đây.





” Đường Hạo giới thiệu ba người này với Đường Mẫn, đều là con nhà quan gia Thịnh Kinh, trong đó có một người chức quan phụ thân hắn cao hơn Bùi Cẩm Triều một bậc, nhưng cũng tư thái tiêu sái, rất quy củ.



Đường Mẫn nhìn ba thiếu niên trước mắt, nói với Đường Hạo: “Bên này cũng không cần đệ, nếu gặp liền cùng họ đi chơi đi, chúng ta ở đây hai ngày, buổi tối đừng trở về quá muộn.





“Vậy đệ ở bên ngoài dùng cơm chiều lại trở về.



” Đường Hạo gật đầu, sau đó tiến lên nói với Đoàn Tử: “Cữu cữu có chuyện quan trọng, hôm nay không thể chơi với con, chờ ngày mai cùng con ở trong chùa chơi khắp nơi được không?”

Đoàn Tử mắt to ướt dầm dề nhìn nhìn ba người kia, sau đó chu miệng nhỏ, gật đầu nói: “Phải giữ lời.





“Giữ giữ giữ, khẳng định giữ, cữu cữu là nam nhân, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Đoàn Tử ngoan, cữu cữu thương con nhất, ngày mai mang con đi ăn ngon.





“Vậy được.



” Đoàn Tử gật đầu, cũng không dây dưa.



Đường Hạo lúc này mới vừa lòng cùng bạn học rời đi.



“Ai da, Đường Hạo đệ được lắm nha, có cháu trai đáng yêu như vậy, ngày khác mời chúng ta tới phủ làm khách đi!” thiếu niên áo tím Kỳ Trấn vỗ vỗ bờ vai hắn cười nói.



Đường Hạo chụp bay tay hắn, trừng mắt nhìn đối phương, “Không phải huynh cũng có cháu trai sao? Đừng quấy rầy cháu của đệ.





“Cháu trai huynh quá không hiểu chuyện, cũng không biết xé rách bao nhiêu công khóa huynh làm xong, tức muốn chết, không phản ứng hắn.



” Kỳ trấn xua xua tay, vẻ mặt như táo bón, có thể thấy được cháu trai nhà hắn làm người đau đầu cỡ nào.



Thiếu niên áo lam Vương Tiệp ha ha cười nói: “Đúng vậy, không sai chút nào, hôm nay buổi sáng huynh qua phủ, Kỳ Trấn còn đuổi theo cháu trai chạy loạn ngoài sân, trong tay tiểu tử kia còn nắm một ít giấy vụn, thì ra đó chính là công khóa của đệ?”

“Huynh tưởng cái gì! Cho nên đệ mới nói cháu trai của Đường Hạo thực ngoan ngoãn, nếu bị cháu trai đệ biết, không chừng sẽ khóc lóc nháo muốn đệ đưa hắn đi, cũng may hôm nay tẩu tử dẫn hắn đi ra ngoài la cà.





Cơm trưa xong, đám người Đường Mẫn trở lại hương phòng, từng người nghỉ ngơi.



Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều giờ Mùi, phòng trong đàn hương lượn lờ, Đoàn Tử ngủ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng lại toàn thân mệt mỏi.



Gọi Hương Thảo tới hầu hạ nàng thay quần áo, làm Hương Lan và Hương Tuyết thủ ở chỗ này, nàng mang theo Hương Thảo và Hương Ảnh, bọc áo choàng đi bên ngoài một chút.



Lúc này hải đường bốn mùa đã héo tàn, thu cúc lại thủ vững trong gió, hàn mai lại đang ngủ, chậm đợi trời đông giá rét mới ngạo nghễ nở rộ, chỉ có trúc Tương Phi như cũ xanh um tươi tốt.



Theo đường nhỏ đá xanh chậm rãi đi vào rừng trúc, thanh hương xa xưa, thấm vào ruột gan, nhàn nhạt hương trúc, thực mau xua tan buồn ngủ khốn đốn.



“Bùi phu nhân?” Đối diện đi tới hai người, nam tử phía trước nhìn thấy Đường Mẫn, có chút ngoài ý muốn.



Đơn giản là vì tuy rừng trúc này bên cạnh Vạn Phật tự, nhưng sâu trong rừng trúc lại là nhã xá của hắn, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, ngày thường rất ít có người đi đến nơi này.



Đường Mẫn ngẩng đầu, liền nhìn thấy nam tử thanh nhã lỗi lạc, mặt mày ôn hòa, tươi cười thanh thiển, làm nhạt đi mát lạnh nhè nhẹ của cây trúc, nhìn thấy hắn liền cảm thấy bừng tỉnh xuân về hoa nở.



“Nhị công tử, thật khéo?” Nàng mặt mày sáng sủa cười nói.



Tiền Cẩn Chi bị tươi cười này hoảng đến có chút choáng váng, đôi mắt nàng thanh triệt, chỉ có lúc ban đầu hiện lên một tia tán thưởng, sau đó liền trở nên trầm tĩnh mà ưu nhã.



Bất luận nhìn thấy nàng bao nhiêu lần, nữ tử này vẫn có lực hấp dẫn hắn không thể hiểu được.



“Cũng không xem như khéo, bên kia là trúc xá ta ngẫu nhiên ở lại.





Theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, Đường Mẫn mới nhìn thấy hơn mười mét phía trước trong rừng trúc xác thật có một tòa nhà, không lớn, lại hoàn toàn dựng từ trúc, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không chú ý.



Nàng hơi hơi hành lễ nói: “Là ta quấy rầy, xin nhị công tử chớ trách.





“Bùi phu nhân quá lời, nếu thích có thể đi bên kia ngồi một lát.



” Tiền Cẩn Chi nói xong, liền cảm thấy có chút ảo não, hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, vốn nên tị hiềm, “Là Cẩn Chi đường đột, xin……”

“Được.



” Đường Mẫn gật đầu, nàng xác thật thực thích cảnh nơi này, hơn nữa nàng cũng không chán ghét Tiền Cẩn Chi, chỉ là ngày thường nhìn thấy Lục Thịnh và Chu Vô Cực tương đối nhiều, nhị công tử lại không quá thường thấy.



Tiền Cẩn Chi phản ứng chậm nửa nhịp, lấy lại tinh thần, sau đó mới làm một động tác “Mời”.



Vốn dĩ hắn còn có việc phải làm, hiện giờ tạm thời trì hoãn, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, đơn giản chính là mẫu thân kêu hắn trở về xem mắt mà thôi, hắn không có hứng thú với những nữ tử chưa từng gặp mặt đã phải bàn chuyện cưới hỏi.



Hai người ngồi xuống nhà chính của trúc xá, giữa phòng đặt một đỉnh lò rất nhỏ, bên trong than ngân sương được gã sai vặt của hắn lại lần nữa bậc lửa, thực mau trào ra ấm áp, ngoài cửa sổ rộng mở có thể nhìn thấy một mảnh rừng trúc, gió nhẹ thổi qua sàn sạt rung động, thật sự là một nơi tốt để tu thân dưỡng tính.



“Ánh mắt nhị công tử cũng thật tốt.



” Nàng bưng lên trà ngon đối phương phao nhẹ nhấp một ngụm, nước trà mát lạnh, trà hương thanh nhã, tuy không biết đây là trà gì, nhưng lại phi thường dễ uống.



“Nhàn hạ tới đây nghỉ ngơi, làm Bùi phu nhân chê cười.



” Tiền Cẩn Chi và nàng cùng nhìn bên ngoài, đây là một mảnh thiên địa của hắn, ngày thường ngoại trừ thư viện chính là trúc xá, Đường Mẫn là nữ tử duy nhất những năm gần đây bước vào trúc xá.



.