Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 333: Hỗn loạn (2)




Khởi điểm, đây gần là một loại bản năng sinh tồn, nhưng theo thời gian lớn dần, từ những tu sĩ đó hấp thu được ký ức càng ngày càng nhiều, trận linh bắt đầu có tư duy và ý thức thuộc về mình. Vì thế nó trở nên thông hiểu, bởi vì từ trong trí nhớ những tu sĩ đó biết được, ở ngoài pháp trận, có thế giới càng thêm tốt đẹp hơn ...

Nó ý thức được, pháp trận này tuy rằng nuôi dưỡng chính mình, là bản thể của chính mình, nhưng từ một góc độ khác mà nói, nó đồng dạng cũng là gông cùm xiềng xiếc và lồng chim của chính mình.

Trọng yếu nhất là, pháp trận này đã vận chuyển mấy ngàn năm, thiên địa vạn vật đều có một khắc cuối cùng, pháp trận này cũng không ngoại lệ. Chung quy sẽ có một ngày, nó sẽ ngừng vận hành, thậm chí là sụp xuống.

Mà chính mình là trận linh, nếu không nghĩ biện pháp thoát ly khỏi bản thể, chắc chắn cũng theo pháp trận sụp đổ mà đi đời!

Cho nên, từ khi ý thức cùng tư duy thành hình, nó liền tự nói với mình, rời khỏi nơi này như thế nào là lựa chọn duy nhất của mình!

Đây cũng là một loại lý tưởng, nhưng mà có câu nói rất đúng, lý tưởng là hoàn hảo, hiện thực là trông gai .

Là trận linh của pháp trận, nghĩ rời khỏi nơi này thì nói dễ hơn làm.

Đầu tiên, thực lực của nó còn chưa đủ mạnh, nó cần hấp thu càng nhiều chất dinh dưỡng đến từ ngoại giới.

Tiếp theo, chỗ pháp trận này có hai cái đầu mối, nó tuy rằng chiếm cứ một trong số đó, nhưng về chủ yếu và thứ yếu, cũng là ở địa vị phụ thuộc. Nếu không thể hủy diệt một đầu mối khác, nó vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này...

Vì thế, nó bắt đầu có ý thức dẫn dụ tu sĩ ngoại giới.

Mà nó chú ý đến chính là miếng Lưỡng giới thạch...

Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân nào đó sau khi Vân La đạo cung biến mất, nếu không phải nó không ngừng đẩy ra phía ngoài, Lưỡng giới thập phương trận tồn tại chỉ có rất ít người biết.

Những người này hoặc là đệ tử hậu duệ của Vân La đạo cung, hoặc là những người năm đó cùng Vân La đạo cung từng có giao tế. Mà những người này cũng là những vị khách đầu tiên của pháp trận này. Bọn họ tới đây, đều không ngoại lệ trở thành tàn hồn trong trận pháp, cũng bởi vậy mà tẩm bổ cho trận linh vừa mới sinh ra linh trí...

Trận linh lên kế hoạch kỳ thật rất đơn giản, đó là không ngừng rải ra tin tức về Lưỡng giới thạch ra phía ngoài. Cứ như vậy, không những hấp dẫn được càng nhiều tu sĩ, có được càng nhiều "Chất dinh dưỡng", đồng thời còn có thể mượn sức mạnh từ bên ngoài chậm rãi đi ăn mòn một cái đầu mối khác. Nó tin tưởng, theo thời gian trôi qua, chính mình cuối cùng có một ngày sẽ rời khỏi nơi này...

Kế hoạch rất đơn giản, nhưng nó thực hiện không đơn giản.

Mấy ngàn năm qua, tu sĩ ham muốn Lưỡng giới thạch có thể nói đến đây không dứt, chưa bao giờ ngừng...

Duy nhất để nó cảm thấy tiếc nuối chính là, theo thời gian trôi qua, tu sĩ tiến vào nơi này thực lực đúng là càng ngày càng yếu. Nhất là gần trăm năm nay, người tiến vào nơi này thậm chí đã không được tính là là tu sĩ, không chỉ có tu vi yếu kém, ý chí càng vô cùng thê thảm, đã không thể cho nó nhiều chất dinh dưỡng...

... người đàn ông trung niên nhìn Mạc Ngôn, trong lòng thấy hồi hộp, cũng có tham lam.

Nó biết, xử lý người thanh niên trước mắt này xong, chính mình có thể rời khỏi nơi này. Bởi vì nó đã ngửi được, trên người trẻ tuổi kia có khí tức của Lưỡng giới thạch.

Lưỡng giới thạch không còn, phá hư một chỗ đầu mối khác sẽ đơn giản hơn rất nhiều...

Nhưng, người trẻ tuổi trước mắt kia lợi hại như thế nào, nó từng chính mắt thấy. Nhất là chuôi kiếm cổ quái kia, đừng nói là chính diện giao đấu, chỉ cần nhìn liếc mắt một cái, đều sẽ làm cho lòng người kinh sợ.

Cước bộ Mạc Ngôn không ngừng, chậm rãi đi về phía trước.

Người đàn ông trung niên tự nhận đã tìm được biện pháp đối phó với Mạc Ngôn, nhưng nhìn Mạc Ngôn không chút để ý nhẹ nhàng bước đến, hồi hộp trong lòng càng nhiều.

Đồng thời, hắn cũng có chút nghi hoặc.

- Đứng lại!

Hắn bỗng nhiên hét lên:

- Đồng bọn của ngươi đang ở trong tay ta, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho cô ta sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Ta vì cái gì phải lo lắng cho cô ta?

Người đàn ông trung niên nói:

- Tu sĩ Các ngươi không phải luôn nói chuyện cứu đồng bọn sao? Ngươi dựa vào cái gì không lo lắng?

Mạc Ngôn cười cười, lười cùng hắn nói chuyện này thêm, mà thay đổi cái đề tài, nói:

- Kỳ thật ta ngược lại cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Linh thể kỳ thật so với linh thể tiên thiên càng khó có được, có hứng thú cùng ta rời khỏi nơi này hay không?

Người đàn ông trung niên không khỏi ngẩn ngơ...

Rời khỏi nơi này?

Những lời này Mạc Ngôn hoàn toàn đánh trúng nhược điểm trong lòng hắn, hay là bế tắc...

Chính mình tìm cách mấy ngàn năm, không phải là cái này sao?

Đúng, đây là một con đường tràn ngập huyết tinh và giết chóc mà, làm sao có thể dễ dàng như thế!

Giờ khắc này, tư duy của hắn có chút hỗn loạn.

Nếu như có thể thoải mái thoát ly khỏi lồng chim chết tiệt này, như vậy... Chính mình này mấy ngàn năm qua cố gắng có đáng tính cái gì? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

- Ngươi... Ngươi đồng ý mang ta rời khỏi đây?

Trong lòng người đàn ông trung niên cực độ hỗn loạn, có thể nói vừa kinh hãi lại nghi ngờ, khi nhìn về phía Mạc Ngôn, trong mắt ẩn hiện có một tia chờ mong.

Nói tóm lại, hắn tuy rằng nhìn như rất tà ác, hơn nữa dị thường giả dối, nhưng chung quy chỉ là một trận linh tâm trí không kiện toàn. Quan trọng nhất là, Mạc Ngôn nhìn như chỉ nói bâng quơ một câu, hoàn toàn đánh trúng tim của hắn.

Mặc cho hắn tà ác và giả dối như thế nào, lúc này cũng là có chút hỗn loạn và khó có thể tự giữ bình tĩnh ...

- Ngươi đồng ý mang ta rời đây?

Người đàn ông trung niên tư duy hỗn loạn, không kìm lòng nổi hỏi một câu, trong thần sắc càng lộ ra một sự chờ mong.

Lại nói tiếp, tu vi của hắn kỳ thật cũng không quá cao minh, mấy ngàn năm qua sở dĩ có thể nuốt được vô số người, phần nhiều là dựa vào uy lực cả tòa pháp trận, cùng với khả năng gây ảo giác trêu trọc người khác. Hắn cắn nuốt những tàn hồn đó, không có cái nào mà không phải là anh kiệt, những người thông tuệ tuyệt luân. Sau khi hắn cắn nuốt tàn hồn những người này, trong năm tháng phân tích từng người, xác minh lẫn nhau, cuối cùng kết luận được. Khống chế đối với nhân tâm đã đạt đến một cái cực hạn đặc biệt... Nhưng nói cũng buồn cười, hắn tuy rằng luôn lừa lọc tâm tư người khác, nhưng với trái tim mình cũng khuyết thiếu rất nhiều.

Mạc Ngôn thuận miệng nói một lời, khiến cho hắn sa vào hỗn loạn.

Hắn nhịn không được đã nghĩ, nếu là trước kia ta không phải một kẻ luôn giết người, sau đó cắn nuốt tàn hồn bọn họ, mà là thi ân, không màng lợi, thậm chí là trực tiếp nhận một chủ nhân, hiện tại chỉ sợ ta sớm đã ra bên ngoài tiêu dao rồi chăng?

Hắn nghĩ như thế, trong lòng lại bỗng nhiên cảnh giác, ý tưởng tương đồng chính mình kỳ thật sớm đã có rồi, chẳng qua là dùng để biên chế ra những cái bẫy, đều không phải là thực sự suy nghĩ... Tỷ như vừa rồi lời nói dùng để mê hoặc hắc miêu, nếu thực sự thi hành, chẳng lẽ không phải một cái kế thoát thân?

Thật sự là kỳ quái, rõ ràng có con đường tương đối đơn giản, hơn nữa ta cũng nghĩ tới, vì cái gì hết lần này đến lần khác đều không thử qua đây?

Mạc Ngôn thấy người nọ mặt mũi mờ mịt, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ nghĩ, liền hiểu được. Nhịn không được hỏi:

- Chẳng lẽ trước kia không người nào nói muốn dẫn ngươi rời khỏi đây sao?

Người trung niên lắc đầu nói:

- Không có... Không, phải nói rằng, bọn họ thậm chí đều chưa từng thấy ta. Những người này cũng không phải đều là kẻ yếu, trong đó có mấy người thậm chí có năng lực động tới ta, ta sao có thể cho bọn hắn cơ hội này?

Từ chỗ tiểu mập mạp, Mạc Ngôn đã đại khái hiểu biết về lai lịch trận linh này, gật gật đầu, nói:

- Ngươi cũng coi như là một loại biết nhiều, bởi vì cắn nuốt tàn hồn quá nhiều, rồi lại không thể hóa giải oán niệm trong đó mà hình thành oán niệm nào đó. Đây gọi là bị che mắt...

Hắn lưu loát nói một đoạn, kiên nhẫn thay người đàn ông trung niên giải thích nghi hoặc, rất có phong phạm chuyên gia.

Biết nhiều sao?

Sau khi người đàn ông trung niên tinh tế cân nhắc một lát, lòng có cảm khái, giống như lật lên một tầng rèm cửa sổ, tâm tư vốn hỗn độn nhất thời liền trở nên trong suốt ... Hắn bỗng nhiên cung kính hướng Mạc Ngôn hành lễ, nói:

- Đa tạ tiên sinh chỉ giáo...