Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 107: Hạ Lan Lăng Phong




Chính Long điện giữa ban ngày vẫn sáng rực ánh nến, tuy rằng bên ngoài tiết trời căm căm giá rét, nhưng bốn bề lò than đồng đều tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Thiết triều đầu năm ngoại trừ hai hàng đại thần trọng yếu của triều đình cũng chỉ có các hoàng tử.

Niệm Tư Huyền từ sớm đã tiến cung, nàng ngồi kiệu mềm, chậm rãi đến Loan Nghi cung, đường đi trơn trượt băng tuyết từng lớp dày. Niệm Tư Huyền thi thoảng vén rèm, ngắm nhìn bức tường Sở Cung đỏ tươi như máu giữa đông phong.

Loan Nghi cung yên ắng lạ thường, bên ngoài là hai hàng vệ binh nghiêm ngặt canh giữ, trông thấy Niệm Tư Huyền, một tên chấp tay hành lễ:

- Mời tiểu thư!

Niệm Tư Huyền cởi áo choàng dày nặng, nàng ra hiệu vệ binh ở lại, chỉ cùng Tố Đan tiến vào. Cửa lớn mở, một mùi ẩm mốc xộc ra khó ngửi, Niệm Tư Huyền che khăn tay ngang mặt, bước qua ngạch cửa.

Thượng Quan Hoàng hậu thân khoác phượng bào, ung dung gầy guộc ngồi trên phượng vị, trông thấy nàng, liền nói:

- Sao lại là ngươi?

Thượng Quan Hoàng hậu không nhìn nàng, tiếp tục trông ra sân rộng:

- Hôm nay là trên triều sẽ quyết định long ỷ kia thuộc về ai!

Niệm Tư Huyền được Tố Đan đỡ tay, nàng cười nghiêm nghị:

- Nương nương mong chờ cũng không sai, dù rằng vị Hoàng tử nào kế vị, thì người cũng là mẫu hậu, cũng sẽ được tôn xưng một tiếng Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu!

Thượng Quan Hoàng hậu lạnh giọng:

- Coi như ngươi thông minh, nếu bản cung đoán không nhầm, ngươi chính là muốn ngồi lên vị trí này, cho nên giờ này mới đến đây!

Niệm Tư Huyền lắc đầu, châu thoa đong đưa theo mái tóc đen thẫm:

- Nương nương sai rồi, ta một đời chưa từng mong muốn phượng vị, cũng chưa từng nghĩ đến trượng phu sẽ là Hoàng đế! Ta hôm nay đến chỉ mong tiễn được nương nương một đoạn đường... xuống hoàng tuyền...

Thượng Quan Hoàng hậu run rẩy đứng lên, bà thở dốc:

- Ngươi... không thể làm việc này... bức tử bản cung là đại tội bất hiếu, triều thần tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Niệm Tư Huyền nâng mi mắt, nhàn nhạt:

- Vậy sao? Nương nương một đời bày mưu tính kế, bất chấp thủ túc tình thân, hôm nay lại vin vào mấy từ "đại tội bất hiếu" mà muốn lưu lại mạng sống bản thân? Nếu Thượng Quan thị ngươi sống, ta sẽ phải ăn nói thế nào với Đào ma ma, với hàng trăm nhân mệnh Niệm gia đã chết!

Thượng Quan Hoàng hậu ngã khụy, bà bấu víu vào thảm sàn, sợ hãi:

- Ngươi không phải Trịnh Thế Ninh, không phải...

Niệm Tư Huyền nhếch môi, tiến đến cạnh bà:

- Nương nương coi như cũng tinh mắt, ta đương nhiên không phải Trịnh Thế Ninh, mà là Niệm Tư Huyền! Nương nương nghe cái tên này có quen không?

Tuyết rơi mù mịt, Niệm Tư Huyền thoáng trông đã đến thời thần, nàng nhìn khay rượu độc trong tay Tố Đan, hạ lệnh:

- Tân đế sẽ là tam hoàng tử, thân sinh hoàng tử của Hoàng Quý nhân và tiên đế ngoài cung, di chúc nhận thân của tiên đế do chính tay ta lưu lại. Ta nghĩ tân đế cũng sẽ không muốn giữ cái mạng này của nương nương đâu!

Tố Đan rót rượu độc, vệ binh bóp lấy cổ họng Thượng Quan Hoàng hậu mà dốc vào. Thượng Quan Hoàng hậu không thể chống cự, rượu độc từ từ ngấm, bà ta giãy giụa thêm nửa canh giờ thì cũng tắt thở.

Niệm Tư Huyền đứng trên thềm hoa rộng, bình thản nói lớn:

- Hoàng hậu nương nương bạo bệnh hoăng thệ!

Thượng Quan Hoàng hậu tính kế cả đời, cuối cùng vẫn không thể thắng được một người đã chết. Hoàng Quý nhân năm đó hồng nhan bạc phận, có lẽ cũng chẳng ngờ đến kết cục hôm nay.

Niệm Tư Huyền đứng trước sân rồng, nàng không tiến vào Chính Long điện, nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng Ly Tể tướng tuyên đọc thánh chỉ của Thiên Thụy Đế.

..." Nay Trẫm ban tên Hạ Lan Lăng Phong, đứng hàng thứ ba trong các hoàng tử"...

Niệm Tư Huyền phủi nhẹ vạt áo đẫm vụn tuyết rơi, Hạ Lan Lăng Phong, hắn đã là tam hoàng tử, cũng đã đủ tư cách kế vị. Niệm Tư Huyền nghe xôn xao thanh âm bá quan ồn ào, nàng nhìn Tố Đan, vô thức:

- Em thấy ta có ác độc?

Tố Đan cúi mặt, thì thầm:

- Bọn họ tự làm tự chịu, gieo nhân gặt quả, không thể nói là tiểu thư ác độc!

Niệm Tư Huyền gật đầu, nghiêm giọng:

- Vậy em đi đi!

Tố Đan kinh ngạc, dường như không hiểu:

- Tiểu thư!

Niệm Tư Huyền không nhìn nàng ta, điềm tĩnh nhắc lại:

- Em cùng Trịnh Thương Diễm rời khỏi kinh thành đi, ta không muốn gặp lại cả hai!

Tố Đan vội vàng quỳ xuống, Niệm Tư Huyền giọng nói nhỏ dần:

- Khi Trịnh Như Bình lập kế tráo đổi với ta mà gả vào Đức Vương phủ, Trịnh Thương Diễm đưa bát thuốc độc vào kiệu hoa, em là người đã giúp hắn! Hắn vì lấy lòng tin của Hạ Lan Tu Kiệt nên mới hành động như vậy, nhưng còn em, vốn dĩ em không biết ta đã bị Trịnh Như Bình tráo đổi. Em đã phản bội ta một lần, ta không mong sẽ có lần thứ hai!

Tố Đan quỳ thụp xuống nền đá lạnh băng, rưng rức khóc, Niệm Tư Huyền lại nói:

- Đi đi, hôm nay ta để em theo hầu mà không phải là Châu Ẩn, cũng bởi vì muốn em hiểu thế nào là nhân quả! Ta là người đơn giản, có thù tất báo, em đi đi!

Tố Đan nhìn Niệm Tư Huyền thêm một lần, lạy thêm ba lạy rồi rời khỏi Sở Cung. Niệm Tư Huyền không rõ Trịnh Thương Diễm có đi cùng nàng ta, nhưng nàng vốn dĩ một lần đã bị hạ nhân phản bội, nên không thể đủ rộng lượng bỏ qua.

Hạ Lan Lăng Quân từ trong đại điện bước ra, vạt áo hắn phảng phất hương thảo mộc thơm đến mê mụi. Niệm Tư Huyền nắm lấy tay hắn, cả hai nhìn nhau, tiến về phía xa mã. Hạ Lan Lăng Quân đỡ Niệm Tư Huyền lên xe ngựa, lò than tí tách nổ, bình rượu cũng vừa sôi.

Từ Sở cung, một hồi trống vang vọng rền rĩ cả thiên địa, báo hiệu tân Đế đăng cơ.

Niệm Tư Huyền âu yếm tựa người vào lồng ngực Hạ Lan Lăng Quân, thì thào:

- Lăng Vương điện hạ của ta, chàng có nuối tiếc?

Hạ Lan Lăng Quân ôn nhu cười, ve vuốt vành tai Niệm Tư Huyền:

- Mỹ nhân trong ngực rượu trong tay, nhân sinh này của ta chính là hoàn mỹ!