Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 359




Tối đó Lục Hướng Bắc cũng không quan tâm khi đó là mấy giờ mà đi thẳng đến phòng trực ban gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Đồng Nhất Niệm một lượt.

Bác sĩ rất hài lòng với tình hình của cô, vui vẻ nói với hai người, ba ngày đầu tiên là khó khăn nhất, nếu như đã vượt qua được ba ngày này thì những ngày sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy chưa thể khỏe ngay lập tức, giấc ngủ và ăn uống cũng chưa bình thường ngay được nhưng với sự kiên cường của cô thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần ở bệnh viện thêm mấy ngày, tiếp tục uống thuốc là có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi.

Đây là đáp án trong dự đoán của Lục Hướng Bắc, nhưng vẫn vì được bác sĩ xác nhận mà vui mừng.

Trong ba ngày này, Đồng Nhất Niệm gần như không ngủ tí nào, cảm giác mệt mỏi rã rời nhưng lại không ngủ được đúng là muốn bức chết người ta mà. Tối nay tuy dễ chịu hơn trước nhiều nhưng việc ngủ vẫn rất khó khăn với cô.

Nhưng cô sẽ cố gắng, bởi vì cô nằm trong lòng của Lục Hướng Bắc.

Về vấn đề giấc ngủ này, họ đều hiểu rõ, đều suy nghĩ cho đối phương. Tối đầu tiên Đồng Nhất Niệm vì Lục Hướng Bắc cố chịu đựng đau đớn mà người thường khó chịu nổi, thế nên đêm thứ hai, anh không nỡ cô để bản thân chịu khổ vậy nữa. Thay vì ở cùng một phòng làm cô chịu tội gấp đôi thì thà anh về phòng bệnh của mình còn hơn, tuy lúc nào cũng lo lắng cho người ở phòng bên đến không thể ngủ được nhưng ít ra cũng để cô có thể tự do hoạt động khi thấy khó chịu đau đớn. Thật ra có những khi chỉ cần an ủi bản thân, để đối phương không cần quá lo lắng cũng là một cách để quan tâm yêu thương đối phương rồi.

Nhưng đêm thứ ba này anh lại ở lại, bởi vì anh hi vọng có thể làm cô ngủ được một chút, dù chỉ một chút thôi thì cũng có lợi cho sự hồi phục của cô.

Anh đã nói chờ cô khỏe thì sẽ không bao giờ buông tay cô nữa, vì thế một tay anh ôm lấy cô, một tay lại đan mười ngón với tay cô, hai mắt dịu dàng như nước nhìn dung nhan nhợt nhạt của cô.

"Anh đang nghĩ gì mà còn chưa ngủ?" Cô vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt này của anh.

Anh nghĩ rồi nói: "Đang nghĩ đến email mà em gửi cho anh."

"Đang yên đang lành lại nhớ đến nó làm gì? Ông Lục à, nhiệm vụ của anh bây giờ là ngủ đi!" Cô lại bắt đầu gọi anh là ông Lục, giống như anh gọi cô là bà Lục vậy. Thời gian dường như quay về lúc đầu, khi hôn nhân của họ mới bắt đầu.

"Anh thường nhớ đến nó.. bây giờ gần như có thể đọc thuộc lòng rồi." Sau khi nhận được email của cô, anh không biết đã đọc bao nhiêu lần, chỉ cần có lúc nào rảnh là lại lấy ra xem, cảm nhận rất nghiêm túc từng chữ từng câu, như là cô đang nói bên tai anh vậy.

"Vậy sao? Em không tin!" Thứ cô tự viết mà cô cũng chỉ nhớ được đại khái, chưa dám nhận là thuộc lòng vậy mà anh dám chém gió sao.

"Em không tin à? Để anh đọc cho em nghe nhé!" Anh bắt đầu nhớ lại từng câu từng chữ: "Lục Hướng Bắc.." Đây chính là chỗ buồn bực của anh, bà xã của anh, mẹ ruột của con anh lại luôn xưng hô với anh một cách kì lạ như vậy, anh chưa từng thấy ai gọi cả họ lẫn tên của chồng mình đâu, mà thôi, đây vẫn là cách xưng hô bình thường nhất rồi, khi không bình thường cô còn gọi là cục trưởng Lục hay đại cục trưởng Lục cơ mà, khi chế giễu còn gọi là ông Lục nữa.

"Sao không đọc nữa vậy? Không nhớ sao?" Cô biết ngay mà, toàn chém gió thôi.

Anh bỗng nhiên có hứng lại: "Nếu như anh đọc được thì sao? Chúng ta đánh cược đi!"

"Cược cái gì?" Cô không muốn làm anh mất hứng.

"Nếu như anh đọc được thì em phải làm một việc cho anh, nếu như anh không đọc được thì anh sẽ làm việc cho em cả đời. Thế nào? Thật ra dù em thua hay thắng thì cũng đều là em được lợi hết."

"Em được lợi sao?" Cô thăm dò nhìn anh, người như Lục Hướng Bắc, ai dám tính toán thắng nổi anh chứ, cô có thế nào cũng không tìm được lí do tin tưởng anh, thế chẳng phải lại bị anh tính kế sao? Làm việc cho cô cả đời sao, chính là cả đời bám lấy cô rồi: "Lục Hướng Bắc, sao trong mắt anh lại đang viết chữ" bẫy "đấy!"

"Cái này đúng là đả kích người ta mà!" Anh chớp mắt, vẻ rất oan ức.

Thôi bỏ đi, anh giỏi nhất chính là diễn trò mà.

"Được rồi, anh đọc đi, em cược là được chứ gì!" Mặc kệ anh có bẫy hay không, thật ra dù có là bẫy thì cũng là một cái bẫy ngọt ngào thôi, cô cứ nhắm mắt nhảy vào là được.

"Được, em nghe đây.." Anh thắt chặt cánh tay, hai tay ôm lấy eo cô: "Lục Hướng Bắc, email này là hẹn giờ gửi đi, khi anh nhận được email này thì em đã ở Philippines rồi.

Lục Hướng Bắc, khi em ngồi trước máy tính sắp xếp chữ viết thì tay đã đặt trên bàn phím rất lâu mà không biết nên bắt đầu thế nào. Giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, em có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đôi ba câu có thể nói hết được sao?

Người ta đều nói cuộc đời như một vở kịch, mà hai chúng ta lại chính là hai diễn viên vất vả nhất trong vở kịch này.

Anh lấy em bước vào nhà họ Đồng có phải là một vở kịch hay không em đã không muốn truy cứu nữa, đó là việc vô cùng mệt mỏi. Từ ngày chúng ta li hôn thì vở kịch này đã kết thúc rồi, nhưng em lại không ngờ rằng, kết thúc vở kịch này lại là bắt đầu của một vở kịch khác, em thậm chí còn không biết bản thân mình lại có thể trở thành đạo diễn biên kịch và diễn viên xuất sắc nhất của vở kịch này.

Lục Hướng Bắc, em tưởng sau khi chúng ta li hôn thì chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa nhưng không ngờ lại xuất hiện một Trác Thần Viễn.

Trác Thần Viễn thu mua Đồng thị, em chỉ là muốn nhìn kết quả chứ không hề nghĩ gì khác, nhưng khi Trác Thần Viễn hết lần này đến lần khác xuất hiện trong cuộc sống của em và còn giúp đỡ em nữa thì em không thể không nghi ngờ. Nhất là khi em đưa bản thiết kế của Y Niệm cho một người lạ mà em lại không điểu tra gì thì chẳng phải là con ngốc như anh đã nói sao?

May là Trác Thần Viễn lại nói một giọng Bắc Kinh rất hay, nhà họ Trác ở Bắc Kinh lại rất nổi tiếng nên không mất nhiều công sức anh Vu thám tử tư đã điều tra được giúp em: Trác Thần Viễn, người dẫn đầu trẻ tuổi nhất trong ngành khách sạn ẩm thực Bắc Kinh, cha còn là nhân vật truyền kì trong giới làm ăn, ông nội còn là lãnh đạo đã nghỉ hưu của một bộ trung ương, em trai Trác Thần An hay còn có tên là Tế Hạ, nhà chế tác âm nhạc trẻ tuổi, tổng giám đốc sáng lập công ty Văn Hóa Truyền Bác Tế Hạ, ngoài ra Trác Thần Viễn vẫn còn một thân phận nữa đó là con rể nhà họ Lục ở Bắc Kinh, nhà họ Lục này chắc không cần em phải nói nhiều đâu nhỉ?

Vì thế Lục Hướng Bắc, anh nói xem chúng ta có mệt không hả? Anh dùng mọi cách làm cho Trác Thần Viễn và ba anh lừa em đi Bắc Kinh, còn em lại tương kế tựu kế giả vờ như không biết gì nhận lời đi Bắc Kinh. Anh lừa em, em lừa anh, Lục Hướng Bắc lần này anh cũng bị em lừa rồi đấy nhé? Có phải cảm thấy trò giỏi hơn thầy rồi không?

Nhưng em đi Bắc Kinh không phải để chứng minh em sẽ là một diễn viên xuất sắc hơn anh mà chỉ là vì em đã hứa với anh rằng em phải làm một người mẹ có trách nhiệm.

Em biết anh không thích em qua lại với Hạ Tử Tường, nhưng em ở cùng với Hạ Tử Tường không phải vì em thích anh ta, càng không phải vì em muốn phát triển thêm với anh ta. Em biết rõ cái chết của ba em rất khả nghi.

Em nghĩ vụ án này bắt nguồn từ nhà họ Đồng vậy thì hãy để nhà họ Đồng kết thúc nó đi, em có thể lấy mình làm mồi nhử để nó dần lộ lên khỏi mặt nước, nhưng chuyện này có nguy hiểm nhất định, em không thể để các con mạo hiểm cùng em được, đặc biệt là khi trải qua việc suýt nữa thì sảy thai kia. Vậy nên em đã không ngần ngại đâm đầu vào cái bẫy của anh, đến Bắc Kinh chờ sinh. Chỉ khi sinh con xong thì em mới có thể toàn tâm toàn ý làm việc em muốn làm được.

Lục Hướng Bắc, về việc hoãn tử hình của anh em nghĩ chắc lại là một vở kịch nhỉ? Bởi vì có hai lần em phát hiện ra bóng dáng của anh đi theo em rồi, một lần ở nhà hàng, em đi cùng Hạ Tử Tường, còn một lần là trên đường, khi em nhớ anh muốn ăn vằn thắn. Em biết đó là anh, vì em hiểu rõ về anh, anh có biến thành tro em cũng nhận ra. Còn nữa, buổi tối ăn vằn thắn đó, em được Thành Chân đưa về nhà, bế lên tầng, nhưng người đứng rất lâu trước giường em là anh đúng không?

Anh có biết là ai đã giúp anh thoát tội không? Là em đấy, chính là người phụ nữ ngu ngốc trong lòng anh đấy. Lần đầu tiên đi Philippines, anh chỉ thấy chữ sắc nên đã quên mất tất cả, là anh Vu thám tử tư của em đã chờ sẵn phía sau giám sát mọi hành động của anh và Hạ Tử Tường. Toàn bộ quá trình túi của anh bị tráo đổi cũng đều được anh ta chụp lại, sau đó mang chứng cứ giao vào tay Trác Thần Viễn, tin nhắn báo cho ba anh cũng là anh ta gửi đấy.

Vì thế sau này anh vẫn bị phán tội hoãn tử hình làm em cảm thấy rất kì lạ. Đến khi em đi Bắc Kinh, anh thế nào cũng không chịu gặp em thì em mới bắt đầu nghi ngờ. Sau đó lại phát hiện bóng dáng của anh thì đã xác định là anh đang tương kế tựu kế rồi, hai chúng ta đều rất sở trường dùng chiêu này.

Nhưng như vậy rất tốt, vì việc em làm tiếp sau đây rất nguy hiểm, có anh ở phía sau thì lòng em cũng yên tâm hơn.

Nói với anh những lời này trước khi đi Philippines không phải vì muốn chứng minh em không phải là phụ nữ ngốc nghếch như anh nói mà là vì em không biết lần này mình đi còn có thể quay về hay không. Lỡ như em thành hồn ma ở Philippines thì cũng phải làm một hồn ma hiểu rõ mọi chuyện, còn một việc nữa, chính là lần đi Philippines này anh Vu vẫn đi theo cùng, anh ta sẽ gửi hết cho anh những tài liệu lần trước và lần này chụp được, vì để bảo đảm sẽ còn gửi cho cả Khang Kỳ nữa, nếu như anh không nhận được email của anh Vu thì nhớ đi tìm Khang Kỳ.

Đây là điều thứ nhất, thứ hai, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì em đoán là ngày mai chú Sầm sẽ bỏ trốn, chuyện này em đã nói với Thành Chân rồi, anh ta chắc sẽ nói với anh.

Hừm, Lục Hướng Bắc, nói nhiều như vậy, những gì quan trọng cũng đều nói rồi, còn vài thứ không quan trọng, em vẫn luôn do dự có nên nói hay không, nhưng nếu như không nói thì có lẽ cả đời này sẽ không còn cơ hội để nói mất.

Lục Hướng Bắc, em không biết cuộc gặp gỡ của chúng ta có được xem là sai lầm không, em chỉ biết duy nhất một điều là chuyến đi xa ngày mai, trong lòng em không yên tâm nhất chỉ có anh và các con.

Chúng ta biết nhau tính ra cũng hơn bốn năm rồi, ông trời cho chúng ta cơ hội chung sống thật tốt nhưng chúng ta lại không làm được, mặc kệ là do ai sai thì cũng không còn quan trọng nữa. Nếu như lần này ông trời thật sự không cho chúng ta gặp lại nữa thì cũng là trừng phạt chúng ta không biết trân trọng thôi, vậy thì hãy để chúng ta nói lời tạm biệt ở đây đi.

Về các con, em biết anh vô cùng yêu chúng, không cần em dặn dò thì anh cũng sẽ chăm sóc chúng rất tốt. Lúc trước em nói cả hai đứa đều mang họ Đồng cũng chỉ là lời nói khi tức giận bướng bỉnh thôi, hãy để Đồng Đồng mang họ Lục đi, gọi là Lục Niệm Chi, thật ra em vẫn luôn rất thích cái tên này.

Niệm Chi, Niệm Chi, Lục Hướng Bắc, nếu như em chết đi thì anh có nhớ em không? Sẽ nhớ em bao lâu? Một tháng hay là một năm? Em nói cho anh biết em không phải phụ nữ hiền thục đâu, anh không được tìm mẹ kế cho các con.

Được rồi, em thừa nhận là em ngang bướng, nếu như anh nhất định phải tìm thì không được để cô ta đánh các con, nếu không em sẽ đội mồ dậy đấy.

Lục Hướng Bắc, sao bỗng nhiên em lại muốn khóc rồi? Em buồn quá.

Lục Hướng Bắc, thật ra em có yêu anh, thật sự rất yêu anh.."

Giọng của anh khi nói "thật sự rất yêu anh" âm kéo dài và thấp dần về cuối, giống như ngậm chữ này trong miệng rồi để chúng phát ra hồi âm một cách dịu dàng thâm tình trong lồng ngực, lặp đi lặp lại va vào trái tim nhau.

Một lúc lâu hai người họ không nói gì, đến khi anh hồi tưởng đủ rồi mới mỉm cười nói tiếp: "Tái bút là.. Nghĩ đến anh tái hôn là lại tức muốn đập bàn phím, Niệm Niệm."

Cô có chút xấu hổ, đi Philippines vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chết rồi, thế nên những gì nên nói và không nên nói đều gửi hết vào email này, đặc biệt là tái bút, đúng là đã cắn răng gõ ra, khi gửi email đi cô lại hối hận, bây giờ thì hay rồi, lại bị anh chế giễu cả đời rồi sao?

"Rất buồn cười sao? Đắc ý rồi đúng không?" Cô bĩu môi, ngón tay dựt khuy trên áo anh.

"Không buồn cười.. anh chỉ cảm thấy.. có thắc mắc.." Anh nhịn cười.

"Thắc mắc gì?" Sức lực dựt khuy cũng mạnh hơn mấy phần.

"Ý của em.. rốt cuộc là cho anh tìm vợ hai hay là không cho tìm đây?" Anh cười.

"Anh cứ tìm đi, anh tìm được rồi em sẽ đội mồ bò dậy.. ô.."

Cô còn chưa nói xong thì đã bị nụ hôn của anh chặn lại, sau một phen trăn trở trên môi cô anh mới nghiêm túc cảnh cáo: "Em đây là đang viết di thư cho anh à? Em có biết anh đọc thư xong là muốn đánh mông em lắm không hả? Về sau không được nhắc đến mấy chữ không may mắn này nữa, cái gì mà chết với mộ chứ? Em mà còn nói nữa thì anh sẽ không dễ dàng tha cho em đâu!"

Cô cúi đầu không lên tiếng.

"Em nghe thấy chưa hả?" Anh lại nhéo eo cô.

Cô không chịu được buồn liền xin tha: "Được rồi, được rồi, em nhớ rồi.. nhưng.. khí đó em thật sự vô cùng buồn.."

Anh thở dài: "Nếu buồn thì sao lại phải để mình rơi vào tình cảnh buồn bã chứ, việc phá án thì có liên quan gì đến em đâu chứ? Về sau không được như vậy nữa, biết chưa hả?"

"Dạ." Cô gật đầu, cuối cùng lại nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu lên giải thích: "Em và Hạ Tử Tường thật sự không có gì cả."

Anh trừng mắt: "Em tưởng trí thông minh của anh giống em chắc? Em ở cùng Hạ Tử Tường có ý định gì anh còn không rõ sao? Nhưng vì như vậy nên anh mới càng không muốn cho em ở với anh ta, vậy thì nguy hiểm lắm! Nhưng em lại lần nào cũng chống đối anh về việc này!"