Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 14




“Tiểu Hạ Dương, tôi mời cậu ăn bít tết nhé!” Mạc Thần chỉ về hướng tiệm bò bít tết gần đó.

Chúc Hạ Dương nhìn qua đó, thản nhiên nói: “Cậu tiết kiệm chút đi, số tiền mà cha cậu cho, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, vậy nên để tôi mời cậu cho.”

“Tiểu Hạ Dương tốt thật, hi hi hi!”

Chúc Hạ Dương dùng nắm đấm chạm nhẹ Mạc Thần một cái.

Tên này chỉ được vậy là giỏi.

Sau khi gọi món xong, Chúc Hạ Dương đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với hoa hồng trên bàn.

Hình như từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ được nhận hoa nhỉ.

Dù chỉ một bông.

Con ngươi tròn xoe của Mạc Thần đảo tròn, gục xuống bàn nhìn Chúc Hạ Dương nói: “Tôi nói cậu nghe chuyện này, ngày xưa nhà chú Chúc ở thành phố khác, hai năm trước mới quay về, nên tôi với họ cũng không thân lắm.”

Thân hay không liên quan gì đến mình?

Chúc Hạ Dương không hiểu.

“Tôi đã nói cậu biết quan hệ giữa tôi và Chúc Đạt Sướng rồi, cậu có thể nói tôi biết quan hệ giữa cậu và tên đó không?”

Mạc Thần bĩu môi, giọng nói nhỏ nhẹ.

Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn khiến anh ta giật cả mình.

“Tên nào chứ?”

“Thì là tên đó đó!”

“Tên đó là tên nào mới được!”

“Thì là… tên tối qua đã cứu cậu đó.” Vẻ mặt của Mạc Thần không vui.

Chúc Hạ Dương cười thầm, giả vờ tò mò và hỏi: “Vậy cậu muốn tôi và anh ta có quan hệ gì?”

“Tôi…” Mạc Thần như quả bóng bị xì hơi, hạ giọng rồi nói: “Tất nhiên không muốn rồi.”

“Hả? Nói cái gì, sao nói nhỏ quá vậy?”

Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương chằm chằm, giọng nói to hơn.

“Không muốn!”

“Ha ha, đồ ngốc, mới gặp vài lần thôi, có quan hệ gì chứ. Nhưng cậu đừng gây chuyện với anh ta, tôi cũng không dám chọc anh ta đâu, ghê gớm lắm đó!”

“Tại sao lại ghê gớm?”

Chúc Hạ Dương dùng tay ra hiệu ý bảo Mạc Thần đến gần một chút, sau đó nói nhỏ vài câu.

Vẻ mặt Mạc Thần hết sức hốt hoảng, cấu vào đùi của mình một cái.

“Tên đó thật sự là quỷ vương à?”

“Tôi mà lại lừa cậu à, trên đường về nhà sẽ kể chi tiết cho cậu biết. Tiệm bò bít tết này thơm quá, lần sau phải dẫn Lạc Minh và Hiểu Uyển cùng đến.”

Nói xong, bít tết cũng đã được đưa lên, hai người bắt đầu dùng bữa.

Sau khi về Chúc Hạ Dương bận rộn mãi đến khi đóng cửa tiệm, cô nhận được cuộc gọi của Mạc Thần.

Chúc Đạt Sướng tỉnh rồi.

Sau khi nghe chính miệng con trai mình nói ra sự thật, sắc mặt của Chúc Minh Hưởng càng trở nên vô cùng khó coi.

Mà Chúc Đạt Sướng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ.

“Vị kia của cô có ở đó không?”

Mạc Thần tò mò hỏi.

Chúc Hạ Dương cười nhẹ, tên này sau khi biết thân phận của Dạ Minh chẳng những không sợ, ngược lại càng kinh ngạc mừng rỡ.

“Không, tắt máy trước nhé, khuya lắm rồi.”

Chúc Hạ Dương ngáp một cái, lúc cúp điện thoại chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên cảm thấy căn phòng lạnh như băng.

Đằng sau có người đang đứng.

Một người lạnh như băng.

“Tôi vẫn luôn ở đây mà!”

Chúc Hạ Dương quay lưng nhìn Dạ Minh, rồi nói cảm ơn.

Tối qua nếu không có anh ta thì mình lành ít dữ nhiều rồi.

“Cô đã tiết lộ thân phận của tôi cho tên nhóc kia biết rồi à?”

“Không được sao?”

Mạc Thần dù gì cũng không phải người ngoài, biết cũng đâu có sao.

“Chưa có sự cho phép của tôi mà tiết lộ thân phận của tôi, phải chịu phạt, kết hôn với tôi.”

Lại nữa?

Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với vẻ mặt nghiêm túc, ngay lúc đang định nói gì đó, Dạ Minh ngồi xuống trên ghế sô-pha, vỗ tay một tiếng, màn hình ti vi sáng lên.

“Đinh Tỏa Hồn đó cô giữ cho đàng hoàng, nó là pháp khí tốt để đối phó với lệ quỷ.”

“Không phải nó dùng để giết người sao?”

Khóa hồn của người, còn có thể đối phó ma à?

“Đinh Tỏa Hồn này là để khóa sinh hồn, người bị khóa hồn dù thân thể vẫn còn sống cũng không khác gì đã chết. Đinh Tỏa Hồn nhốt càng nhiều sinh hồn thì càng lợi hại.”

Xem ra thứ này không tệ lắm!

“Nhưng khóa sinh hồn là điều cấm kỵ, nên cô có thể nhốt những ác quỷ không thể độ hóa ở trong đó, để cô sử dụng.”

“Nhưng mà những sinh sống đang tồn tại trong đó sẽ bị nuốt mất!”

Chương 41: Yêu ma thượng cổ

Những sinh hồn này vốn đã chết rất thảm, sau khi bị nhốt trong này còn phải chịu đau đớn.

Cũng thật đáng thương!

“Bọn họ chỉ có thể hồn phi phách tán mới có thể thoát khỏi sự khống chế của đinh Tỏa Hồn sao?”

“Đúng vậy, bị nuốt chửng cũng là một loại giải thoát.”

Đột nhiên Dạ Minh đứng lên, nghiêng tai có vẻ như đang lắng nghe gì đó.

“Sao vậy?”

“Yêu ma, nhưng rất yếu.”

Yêu ma chính là thứ đêm đó xông vỡ quỷ môn quan chạy ra ngoài, Chúc Hạ Dương nhớ tới sự nguy hiểm đêm hôm đó, cả người ớn lạnh.

Chúc Hạ Dương đang định hỏi thử rốt cuộc thứ đó là gì, thì Dạ Minh đã nói trước.

“Thất tình lục dục của vạn vật thế gian, tất cả tội lỗi và sai lầm mắc phải khi còn sống, thậm chí là ác niệm, hồn phách bị bắt sau khi chết sẽ chịu đủ loại hình phạt, thanh tẩy linh hồn. Mà những thứ này được tập hợp giam chung một chỗ, từ thượng cổ đến nay vẫn luôn như vậy, sinh vật sau khi được thanh tẩy khi luân hồi vẫn sẽ bị nhiễm, cứ như tuần hoàn như vậy.”

Hóa ra yêu ma được tạo ra như thế, nó là ác báo của vạn vật.

Nghĩ tới đây, trong lòng Chúc Hạ Dương khó tránh khỏi cảm thấy bi thương.

Tập hợp từ thời thượng cổ, có thể tưởng tượng được sức mạnh của đám yêu ma đó mạnh cỡ nào.

Mới có thể đánh cho Quỷ vương bị thương như vậy.

Nhìn Dạ Minh vội vã rời đi, Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng.

Yêu ma xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra chấn động, mà vết thương của Dạ Minh chưa chắc đã khỏi hẳn.

Nếu như hai bên đánh trực diện, chắc chắn sẽ lại lưỡng bại câu thương*.

*Cả hai bên cùng bị thương

Trường Sinh bay lơ lửng bên vai Chúc Hạ Dương, nói nhỏ: “Tiểu chủ tử, chuyện mà lần trước Trường Sinh muốn nói có liên quan đến cái hồ nước chỗ cây liễu đó.”

“Sao vậy?” Chúc Hạ Dương bơ phờ nằm trên sô pha.

“Tiểu chủ tử hẳn nên xử lí chuyện này ổn thỏa.”

Chúc Hạ Dương nhớ tới thái độ của Trương Trực Nam, trong lòng lại nảy lửa, bọn họ đều không tin mình, nếu như mình lại tự ý làm gì, chắc chắn sẽ lại phải nộp phạt!”

“Tôi không dám, hơn nữa, tối nào tôi cũng đến gặp sư phụ, sư phụ không nói tôi lo chuyện này!”

Nói xong, Chúc Hạ Dương nhắm mắt lại ngủ, chẳng để ý đến những gì Trường Sinh nói nữa.

Khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường.

Cô không nhớ rõ làm thế nào mà mình về giường nữa, nghĩ lại có lẽ là đêm qua Dạ Minh đã trở lại.

Đến phòng khách, ti vi đang đưa tin đêm qua lại có một cô gái mất tích.

Chúc Hạ Dương nhìn bức ảnh cô gái kia.

Lòng nặng trĩu.

Cô đã từng gặp cô gái này, là cô gái hôm qua ghé tiệm mua bánh kem.

Đột nhiên, Dạ Minh ngồi dậy từ ghế sô pha, nhìn Chúc Hạ Dương với đôi mắt trong veo.

“Có liên quan đến xác khô lần trước, cô đi giải quyết chuyện này đi!”

“Tôi không muốn, người bên cạnh an toàn là tốt rồi, năng lực tôi có hạn không quan tâm được những người khác.”

Chúc Hạ Dương vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh, rót nước uống như không có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ đến lớn có ai quan tâm đến sống chết của cô chứ?

Cô không nhận được ân huệ và sự giúp đỡ của những người này, cũng không có lí do đi giúp đỡ bất kì ai.

Chúc Hạ Dương tự cho rằng bản thân mình không phải là chúa cứu thế, điều cô có thể làm là bảo vệ bản thân và những người quan trọng bên cạnh.

Thế là đủ rồi.

“Vậy thì kết hôn với tôi.”

Lại dùng chuyện này để uy hiếp cô!

Cô không tin anh ta thật sự có thể khiến cô phải lấy anh ta!

“Anh cho rằng tôi sợ anh sao!”

Chúc Hạ Dương cau mày, tức giận nhìn Dạ Minh đang tỏ vẻ lường trước mọi việc.

Dạ Minh bật cười, đột nhiên cảnh trước mắt thay đổi.

Một màu đỏ rực.

Chúc Hạ Dương cảm giác bản thân đang ngồi trên kiệu, lắc lư lên xuống.

Mà màu đỏ trước mắt chính là chiếc khăn cưới rũ xuống.

Chương 42: Thật ngoan

Chúc Hạ Dương dùng hết sức cũng không thể động đậy.

Ban nãy vẫn còn ở trong phòng, lẽ nào…

Là trò quỷ của Dạ Minh!

Anh ta làm thật sao?

Chúc Hạ Dương hơi luống cuống.

Một gió lạnh thổi rèm kiệu bay lất phất, một tờ giấy gì đó được gió cuốn bay vào mắc trên tấm khăn trùm đầu của cô dâu.

Chúc Hạ Dương nhìn rõ thứ đó, là một tờ giấy tiền màu vàng.

Hơn nữa bên ngoài rèm xe cũng là một màu đỏ rực.

“He he he… cô dâu thật xinh đẹp!”

Sau đó, bốn phía tối sầm lại, kiệu cũng dừng lại.

Một đôi tay đỡ lấy eo cô, hơi thở lạnh lẽo phả khắp người cô.

Lạnh quá…

Bàn tay to rộng lần theo sống lưng mò lên trên, cuối cùng trượt tới trước ngực.

Chúc Hạ Dương hoảng sợ, nói: “Dạ Minh, dừng tay!”

Mà người kia không hề dừng động tác trên tay lại, bàn tay còn lại mò xuống bụng dưới, thấy cái tay kia sắp xâm nhập vào chỗ riêng tư, Chúc Hạ Dương bật khóc.

“Tách!”

Bàn tay kia dừng lại, trên mu bàn tay có một giọt chất lỏng trong suốt.

“Khóc sao?”

“Xin anh, đừng vậy mà!” Chúc Hạ Dương khóc nức nở, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích.

Dạ Minh trong bóng tối mỉm cười, thổi một hơi bên tai cô, bàn tay bên trên không yên phận luồn vào trong áo cô.

“Tôi nói rồi, điều kiện tôi đã đưa ra thì cô không có quyền phản kháng!”

Giọng nói bình thản lại hời hợt khiến Chúc Hạ Dương rất tức giận.

“Tôi làm, được chưa? Tôi sẽ làm chuyện mà anh giao, được chưa?”

“Thật ngoan.”

Nói xong, cổ Chúc Hạ Dương bị hôn nhẹ một cái.

Rõ ràng rất lạnh lẽo nhưng lại có cảm giác thật nóng bỏng.

Hình như cô lại nhìn thấy ánh mắt u buồn của Dạ Minh.

Tất cả mọi thứ trước mặt biến mất, Chúc Hạ Dương cử động cơ thể, cô đã quay về nhà.

Chúc Hạ Dương mặc kệ Dạ Minh, xoay người vào phòng, đóng mạnh cửa.

Chuyện ban nãy, không chỉ là Dạ Minh đe dọa mình mà còn là sự sỉ nhục.

Lúc này tất cả thiện cảm dành cho Dạ Minh đều vỡ vụn.

Nhưng vừa nghĩ tới ban nãy cơ thể hai người đụng chạm, cổ và tai cô đỏ rực.

Tên này đúng là một kẻ tàn nhẫn, nói gì cũng có thể làm được.

Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng cho toàn cảnh của mình.

Trong lòng cũng rối bời.

Những chuyện này, dù là Dạ Minh hay là sự phụ đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại bắt cô đi làm?

Chúc Hạ Dương thấy khó hiểu nhưng cũng không tìm được lí do.

Trong nhà vệ sinh công cộng bỏ hoang tối tăm ẩm thấp, một thanh niên bê bết máu chậm rãi bò về phía trước.

Anh ta cảm giác xương của mình đã vỡ nát, toàn thân vô cùng đau đớn.

Nhưng anh ta không thể chết ở chỗ này được!

Bây giờ anh ta vẫn chưa thể chết!

Anh ta hận, hận tất cả những người đã khinh thường anh ta.

Hận tất cả những người đã quay lưng lại với anh ta.

Hận cái người có thể thay đổi vận mệnh của anh ta nhưng lại để anh ta lưu lạc đến mức này!

“Lâm Dụ Tường, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Trong mắt người thanh niên ngập tràn thù hận, gân xanh trên cổ cứ như sắp nổ tung.

“Hận sao? Vô dụng thôi, những người mà anh hận vẫn sống rất tốt, bọn họ đều hạnh phúc hơn anh.”

“Còn anh, chỉ có thể ở đây kéo dài hơi tàn!”

Trong bóng tối vang lên giọng nói trầm mạnh như có như không, mà lúc này anh ta đã không còn cảm giác được sợ hãi.

Anh ta chỉ ngửi thấy mùi của hận thù.

“Muốn báo thù không? Tôi có thể giúp anh!”

“Ha ha ha, tôi có thể giúp anh đạt được tất cả những gì anh muốn, tôi có thể cho anh giàu sang vinh quang chưa từng có. Mà giữa chúng ta, chỉ cần một giao dịch…”

Tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn bên tai anh ta, giây tiếp theo, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười đáng sợ.

“Tất cả đều là của tôi! Ai cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi, ha ha ha…”

Tiếng cười vang vọng trong bóng đêm, con qua đậu trên cửa sổ vỗ cánh bay đi.