Năm Minh An thứ nhất, Ninh tướng từ quan, ông và phu nhân cùng đi Tây Cương, hai người muốn dời mộ phần của nữ nhi Ninh Chân đến Trường An, đón về từ đường Ninh thị.
Trước khi đoàn người Ninh gia xuất phát, Quan Linh đã một mình trở về cố hương.
Ban đêm, Kim Loan điện vô cùng hỗn loạn, bởi vì không tìm thấy Tiểu hoàng đế, các cung nhân đều rất kinh hoàng và bối rối. Mọi người tìm khắp các ngóc ngách, cuối cùng phát hiện Hoàng thượng thế mà trèo lên trên tường cung, cậu bé ngồi một mình trên mái ngói mạ vàng, thân hình nhỏ bé cô đơn, biểu cảm trên mặt cũng rất cô độc.
Các công công và ma ma vô cùng hoảng sợ, tay chân nhũn cả ra, họ quỳ gối xuống đất đau khổ cầu xin:”Vạn tuế gia, ngài mau xuống đi thôi, ngói lưu ly rất trơn, ngài không thể ngã xuống được!”
“Trầm muốn đi Tây Cương.” Biểu cảm trên mặt Thẩm Hành nham hiểm hung ác, vừa nhìn đã biết tâm trạng cậu bé đang rất tệ, nhưng cũng rất đáng thương, giống như cô nhi bị người ta lừa gạt bỏ rơi: “A tỷ lừa trẫm, a tỷ nói chỉ cần trẫm lên làm Hoàng đế, vậy thì a tỷ có thể ở Trường An cùng ta thật lâu.”
Nhưng sự thật là, a tỷ không thể làm Vương phi, ngay cả thân phận Trưởng công chúa a tỷ cũng không cần.
Trong lòng a tỷ chỉ có mình hoàng thúc.
Cho dù hoàng thúc là Nhiếp Chính Vương, quyền khuynh triều dã, nếu a tỷ là Trưởng công chúa Đại Lâm, thân phận và địa vị của nàng cũng sẽ không thấp hơn hoàng thúc.
Nếu a tỷ muốn trả thù hoàng thúc vì bội tình bạc nghĩa, cậu bé là Hoàng đế, có rất nhiều cách để trút giận cho a tỷ.
Nhưng mà a tỷ đều từ chối.
A tỷ nói, nàng cũng không muốn làm một đôi oán ngẫu với hoàng thúc, hai người đều bị nhốt ở chốn cung đình, ngày qua tháng lại nhìn nhau không vừa mắt.
A tỷ chỉ muốn rời khỏi hoàng cung.
Lúc Quan Linh rời Trường An, nàng không chào từ biệt bất cứ ai.
Thẩm Hành lẻ loi ngồi trên tường thành, cậu bé nhìn về phương xa, giống như nhìn xuyên cả núi sông, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống cực kỳ tịch mịch.
“A Hành, con xuống đây.” Không biết Thẩm Giới xuất hiện từ khi nào, hắn mặc y phục màu đen, biểu cảm nghiêm nghị, hắn vẫn tuấn tú như trước, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
Thẩm Hành gục đầu xuống, cậu bé nhìn Thẩm Giới, lại nhìn xung quanh, nói với các cung nhân phía sau Thẩm Giới: “Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm có việc cần thương nghị với hoàng thúc.”
Thẩm Giới nhận lấy chiếc đèn sừng dê trên tay cung nhân, ra hiệu cho mọi người lui xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành, vẻ mặt dửng dưng: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Hoàng thúc, ngài có biết trẫm và a tỷ gặp nhau thế nào không?” Thẩm Hành cười gian xảo, ngây thơ lãng mạn, lại khiến người khác không đoán ra.
“Nàng đã nói cho ta biết.” Thẩm Giới rũ mi, nhắc tới Quan Linh, trong mắt hắn hiện lên sự mỏi mệt.
“A tỷ nhầm rồi.” Thẩm Hành lắc đầu: “Ngày đó ta thấy a tỷ ăn mặc hoa mỹ, cho rằng a tỷ có thể đưa ta tới Trường An, ta mới đánh cược cả mạng sống để cản vó ngựa của a tỷ.”
“Hoàng thúc, ngài có biết trước khi ta gặp a tỷ, cuộc sống của ta như thế nào không?” Thẩm Hành lại hỏi.
Thẩm Giới thở dài: “A Hành, bây giờ con là Hoàng đế của một nước, những chuyện này con đừng nhớ tới nữa.”
Thẩm Hành cười cười, lông mày hơi chau lại: “Vậy thì hoàng thúc có biết hoàng tổ phụ chết thế nào không?”
Thẩm Giới ngẩng đầu, trong mắt hắn như có sóng gió mãnh liệt: “Đủ rồi.”
Hắn biết Quan Linh đã rời Trường An, mãi mãi cũng không trở về nữa.
Thẩm Giới quyết định không truy cứu tội hành thích Hoàng đế của nàng, chỉ cần hắn không nghĩ đến, vậy thì chuyện này có thể chìm vào quên lãng.
Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ mệt mỏi, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà tới Tây Cương, lén nhìn nàng một cái.
“Hoàng thúc, từng chuyện từng chuyện một, ta nên nói cho ngài từ đâu đây?” Thẩm Hành nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, cậu bé lẩm bẩm nói: “Lúc a tỷ đối mặt với hoàng thúc, hẳn là nàng cũng có tâm trạng giống ta, chuyện mà ngay cả ta cũng biết, ngài lại chẳng hay.”
Thẩm Giới ngạc nhiên, hắn không biết đáp lại thế nào.
“Kiếp trước hoàng tổ phụ làm rất nhiều việc ác, mọi người đều xa lánh ông, nhưng hoàng tổ phụ lại sống lâu hơn bất cứ ai, cuối cùng là chính tay ta dùng đao đâm vào tim hoàng tổ phụ, lúc ấy ông mới tắt thở.” Thẩm Hành cười lạnh, có vẻ hơi đáng sợ: “Lúc hoàng tổ phụ hấp hối, ông ấy gọi hai cái tên, một là ‘Ngọc Xu’, hai là tên của hoàng thúc…”
“Vậy còn phụ vương của ta thì sao?” Thẩm Hành vừa khóc vừa cười, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt: “Phụ vương và mẫu phi của ta đều chết thảm ở biên cương, lúc hoàng tổ phụ hấp hối, ông lại chẳng hề sám hối…”
“A Hành, hoàng huynh chết, phụ hoàng cũng áy náy cả đời…” Trong lòng Thẩm Giới vô cùng chua xót, nếu không có những chuyện ngoài ý muốn ấy, Thẩm Hành sẽ là hài tử được yêu chiều nhất hoàng tộc, làm sao đến nỗi phải lưu lạc đầu đường, ăn xin để sống.
“Quả nhiên hoàng thúc không nghe rõ lời ta nói…” Thẩm Hành lấy từ trong ngực áo ra một khối ngọc thạch, cậu bé nhảy xuống tường cung, đi đến trước mặt Thẩm Giới, đặt khối phỉ ngọc kia vào trong tay Thẩm Giới: “A tỷ tặng khối ngọc này cho ta, là vì hy vọng ta có thể bình an mạnh khỏe. Trong lúc vô ý, ta thấy được toàn bộ ký ức kiếp trước của a tỷ qua khối ngọc này. Ta nghĩ, có lẽ hoàng thúc cũng có thể nhìn thấy những sự thật mà a tỷ chưa từng nói với ngài từ khối ngọc này.”
Quan Linh vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy vì đã lợi dụng Thẩm Hành, bởi vậy nàng tặng cho cậu bé khối ngọc Kỳ Linh mà nàng coi như sinh mệnh kia.
Chỉ là nàng không biết, ngọc dẫn tai đã bị Lão quốc sư yểm vu thuật, cho nên ký ức kiếp trước của Thẩm Giới bị phong ấn toàn bộ, mà ngọc Kỳ Linh vẫn ghi lại những chuyện xưa cũ cắt không đứt, càng gỡ lại càng rối.
Qua khối ngọc này, Thẩm Hành không chỉ phát hiện những khúc mắc giữa Quan Linh và Thẩm Giới kiếp trước, cậu bé còn thấy rõ sự thật về cái chết của phụ vương và mẫu phi.
Chuyện này khiến cậu bé nhớ lại một vài ký ức kiếp trước, sau khi mẫu phi chết, Thẩm Hành vẫn luôn phiêu bạt khắp nơi cùng nhũ mẫu, tránh né truy binh và chịu đói. Từ khi còn rất nhỏ Thẩm Hành đã biết, Hoàng đế Đại Lâm chính là hung thủ hại chết mẫu phi.
Vì thế Thẩm Hành luôn muốn tới Trường An, kiếp trước khi cậu bé mười ba tuổi mới có thể trở lại kinh thành, gặp mặt Thiên tử.
Khi ấy Thẩm Giới đã qua đời được ba năm, Quan Linh cũng táng thân trong biển lửa.
Mà đời này, cậu bé gặp được Quan Linh lúc sáu tuổi ở ngoài thành Tây Cương.
Năm mười tuổi, Thẩm Hành đã trả được mối thù hận ăn sâu vào máu của mẫu phi.
Thẩm Hành không biết phụ vương cậu bé có hài lòng với chuyện này hay không, nhìn phản ứng của hoàng thúc, có vẻ là hắn không hài lòng.
Nhưng nếu hoàng thúc biết được tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ hắn còn nhẫn tâm trách móc a tỷ sao?
Trên thực tế, cái chết của tiên hoàng không liên quan tới Quan Linh cho lắm, cổ độc trong ngọc bội là quốc sư Chiếu Ảnh hạ, ngọc bội là chính tay Thẩm Hành dâng lên.
Đúng là ban đầu Quan Linh muốn dùng ngọc dẫn tai để khiến Hoàng đế chế dần chết mòn, nhưng sau này nàng không đành lòng khiến Thẩm Giới phải chịu nỗi đau mất phụ hoàng, cho nên nàng chọn thu tay lại.
Thẩm Hành bằng mặt không bằng lòng, cậu bé lừa Quan Linh rằng mình đã lấy lại ngọc dẫn tai, thực ra Thẩm Hành lại sai Lão quốc sư âm thầm tăng tốc độ hạ cổ, vì vậy tiên hoàng mới chết đột ngột chỉ trong vòng mấy ngày.