Buổi đêm hôm nay, trước khi Thẩm Giới lẻn vào phủ Thừa tướng lần thứ hai, Quan Linh đã sai người châm hương trong phòng lên, cả tòa biệt uyển mờ mịt khói thơm, ánh đèn dầu mờ mờ ảo ảo. Thẩm Giới yên lặng bước vào phòng của nàng, ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, bước chân hắn có chút lâng lâng.
Hắn bỗng thấy có chút khác thường, như thể hắn đang bước vào bữa tiệc Hồng Môn vậy, nhưng mà còn chưa kịp nghĩ kỹ, rèm cửa đã được vén lên, từ trong phòng thò ra một cánh tay ngọc ngà, đầu ngón tay mượt mà trắng nõn, còn được điểm tô một lớp sơn đỏ trên móng, giống như một yêu tinh nhỏ mà cầm ngọc bội bên hông hắn, từ từ quyến rũ lôi kéo Thẩm Giới bước từng bước vào phòng.
Lúc này Thẩm Giới mới thấy rõ được dáng vẻ của Quan Linh, ban đêm mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, vậy mà nàng chỉ mặc một cái yếm lụa đỏ mỏng manh thêu mẫu đơn, hai cái bánh bao tròn trịa trắng nõn trước ngực bị vải dệt cọ vào, vẽ ra hình dáng hai viên đậu nhỏ, cực kỳ sinh động. Hai vai mảnh khảnh mượt mà khoác một áo lụa Tô Châu mềm mại màu tím nửa trong suốt, lộ ra hai cánh tay thon dài mịn màng tinh tế, cả người nàng như không có sức lực dính sát vào ngực Thẩm Giới, một tay ôm eo, một tay đặt lên vai hắn.
“Nàng lại đang định làm chuyện xấu gì vậy?”
Thẩm Giới sợ nàng ngã, nên đỡ lấy eo thon của nàng, ôm người vào trong ngực mình, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua xoáy tóc màu đen của nàng, bật cười hỏi.
Quan Linh hơi ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng mê ly nhìn Thẩm Giới, hai má ửng hồng, mắt hạnh long lanh, hai cái bánh bao no đủ cọ lên ngực hắn, giống như hai chú thỏ tuyết mềm mại vậy: “Thần thiếp chỉ là muốn mời Vương gia uống rượu thôi mà.”
Nàng giống như một chú cá nhỏ bơi ra khỏi lòng hắn, từng bước đi đến cạnh chiếc bàn san hô như ý bên kia giường, nâng ly rượu lên lắc nhẹ bên tai mình một cái, sau đó lấy ra một gói bột nhỏ từ trong ngực, rồi hòa vào trong ly rượu ngay trước mắt hắn.
Quan Linh đưa ly rượu đến bên môi Thẩm Giới, cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Vương gia, mời chàng.”
Vẻ mặt Thẩm Giới như thường, chỉ là hai mắt ngập tràn hứng thú nhìn nàng: “Nàng say đến mức ngây ngốc luôn rồi hay là ỷ vào bổn vương nuông chiều, mới có thể không chút phép tắc nào như vậy, nàng thả cái gì ở trong rượu hả?”
“Không có gì mà, chỉ là một ít mị dược, phải làm việc nam nữ mới có thể giải được.” Quan Linh trả lời vô cùng thẳng thắn, ánh mắt long lanh, cực kỳ quyến rũ: “Ta mượn từ thanh lâu đó.”
“Nàng…” Thẩm Giới bỗng chốc không biết nói gì, không rõ vì sao một cô nương chưa xuất giá như nàng lại cứ muốn làm chuyện vợ chồng với hắn.
Thật ra sao hắn lại không nghĩ đến cơ chứ, từ khi còn niên thiếu đến giờ trong giấc mộng của hắn vẫn thường xuyên có mặt nàng, cũng chính vì những giấc mơ sắc tình ấy mới khiến hắn quấn lấy nàng một người mà hắn vốn không hề quen biết.
Bây giờ người đẹp trong ngực, những cảnh trong mơ kia lập tức có thể biến thành sự thật, nhưng Thẩm Giới vẫn chần chờ không quyết, hắn không muốn dùng cách này để chiếm được nàng, vì vậy nhíu mày nói: “Nàng làm trò trước mặt bổn vương, nàng cảm thấy bổn vương sẽ ngoan ngoãn uống hết nó hay sao?”
Nữ nhân này cũng quá cậy sủng mà kiêu rồi, nếu sau này cưới vào Vương phủ thật, thì nuông chiều nàng như châu ngọc cũng không có gì là không tốt cả, chỉ mong nàng có thể kiếm chế tính tình trước mặt Hoàng đế và Thái hậu một chút thôi.
“Biết ngay là chàng không muốn mà.” Quan Linh giận dỗi trừng mắt nhìn Thẩm Giới một cái, nâng tay lên uống cạn sạch ly rượu đó.
Thẩm Giới không kịp trở tay, chỉ có thể cướp lấy chén rượu từ trong tay nàng, sau đó bóp chặt yết hầu của nàng, không để nàng nuốt rượu xuống bụng, giọng điệu gấp gáp, mang theo chút tức giận: “Nếu nàng thật sự muốn như vậy, bổn vương lúc nào cũng có thể làm nàng, tội gì phải uống mấy thứ thuốc không rõ nguồn gốc này chứ, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn đâu, nhỡ về sau lại mắc thêm bệnh gì nữa thì làm sao bây giờ?”
Yết hầu Quan Linh bị hắn bóp lấy, nàng nhịn không được mà ho khan một tiếng, phun hết rượu vừa mới ngậm vào miệng ra ngoài, nàng đỏ mặt liếc mắt nhìn Thẩm Giới, biết trong lòng hắn hẳn đang khó chịu lắm. Nàng cũng hơi hối hận việc bản thân làm việc không suy nghĩ, nhưng còn đang do dự không biết phải xin lỗi hắn ra sao, thì cơ thể đã bị khiêng lên.
Hai chân nàng lơ lửng cách mặt đất, trọng tâm không ổn định, đầu óc trống rỗng: “Chàng định làm gì vậy hả? Mau buông ta xuống!”
Thẩm Giới vừa giận vừa buồn cười, đặt nàng nằm lên trên giường, giơ tay cởi đai lưng của nàng ra: “Làm việc mà nàng vẫn luôn muốn làm.”
Quan Linh bị hơi thở tức giận toát ra từ người hắn doạ sợ chảy mồ hôi lạnh, mấy suy nghĩ sắc tình trong lòng sớm biến mất sạch sẽ rồi, nàng giãy dụa tránh né hắn, cơ thể nhịn không được co rúm lùi về phía sau, nhưng lại bị Thẩm Giới nắm lấy cổ chân trắng nõn, kéo từ đuôi giường về lại đây.
Hắn không hề nể tình chút nào, động tác cực kỳ nhanh nhẹ, chốc lát đã cởi bỏ hết quần áo trên người nàng, nhìn mỹ nhân không mặc gì cả, tức giận trong mắt hắn dần dần dịu xuống, biến thành một loại cảm giác táo bạo chiếm hữu khác.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là giận, lúc Thẩm Giới tức giận còn đáng sợ hơn cả lúc ăn phải mị dược. Quan Linh mở to hai mắt, nhìn hắn đè lên người mình, da thịt hai người dán chặt vào nhau.
Nàng nhìn gương mặt tuấn tú vẫn còn tức giận kia, gấp gáp mở miệng nhận sai, nhưng trên môi bỗng trở nên lạnh lẽo, những lời nói xin tha sắp thốt ra thì bị nụ hôn vừa hung ác vừa quấn quý của Thẩm Giới đè xuống biến thành tiếng rên rỉ ngâm nga.
“A… Ta sai rồi… Thẩm Giới… tha cho ta…”
“Quá muộn rồi.”
Hắn vừa hôn nàng, vừa cởi bỏ quần áo trên người, sau đó với lấy một chiếc chăn gầm phủ lên thân thể trần trụi của hai người, ngón tay thon dài lần xuống dưới, nắm lấy đôi gò bồng nõn nà to tròn của nàng. Hắn làm giống như trong mộng của mình, năm ngón tay cứ liên tục nắn bóp hai cái bánh bao kia thành đủ loại hình dạng mê người.
Hắn hôn dọc một đường xuống dưới, để lại trên làn da trắng hồng mềm mịn của cô những dấu hôn mút, hơi thở ướt át mà nóng rực dần dần quay lại phía trên, khiến cổ nàng vô cùng ngứa ngáy, Quan Linh không nhịn nổi giãy dụa người.
Cho đến khi hắn cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của nàng, hơi dùng sức cắn một cái, thì người dưới thân như bị kích thích, nhíu chặt mày lại, phát ra tiếng rên rỉ triền miên.
Quan Linh không giãy dụa nữa, vòng hai tay lên trên vai Thẩm Giới, hai chân ngọc ngà thon dài cũng từ từ quấn lên sườn eo của hắn, động tác này không khác gì mở rộng cả cơ thể mình, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thừa lúc nàng không giãy dụa, Thẳm Giới rút một tay đang đặt trên eo nàng lại, tay kia vẫn xoa nắn nhũ thịt của nàng, còn cánh tay vừa rút ra thì lần mò xuống dưới, lướt qua bụng nàng, sờ đến hang động nhỏ rậm rạp, hai mảnh nho nhỏ ở giữa nơi ấy vẫn chưa hoàn toàn mở ra, nhưng lại ướt át mấy giọt nước xuân tình.
Hắn nhẹ nhàng nhét một đầu ngón tay vào, còn chưa vào sâu bên trong thì đã bị từng tầng thịt non của nàng ôm lấy rồi, Thẩm Giới nhét thêm một ngón nữa vào, từ từ cắm rút trong lỗ nhỏ hồng hào nóng chặt, cả cơ thể Quan Linh như bị nhuộm thành màu hồng phấn mê người, eo thon không chịu nổi mà run rẩy liên tục, từng tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người không nhịn nổi mà tràn ra khỏi miệng.
Quan Linh cắn môi, gương mặt đỏ bừng, mặc dù cơ thể bây giờ của nàng vẫn là xử nữ, nhưng trong trí nhớ nàng sớm đã mây mưa với Thẩm Giới không biết bao nhiêu lần, cơ thể dường như cũng có ký ức về hắn, thành ra bị hắn trêu chọc như vậy, làm nàng sướng muốn chết.
Nhưng Thẩm Giới có vẻ cũng biết làm sao để lấy lòng nàng, mỗi một hành động của hắn đều như thể nắm giữ được cả cơ thể nàng, khiến nàng không nhịn được mà mất đi tất cả sự tỉnh táo biến thành một nữ nhân dâm đãng dưới thân hắn.