Quan Linh và Thẩm Giới đã làm phu thê gần bốn năm, trải qua nhiều năm như vậy, nàng cũng dần chịu ảnh hưởng từ hắn, cộng thêm được hun đúc trong những cung quy cứng nhắc, đến mức ngay cả cục đá cũng có thể hóa thành tiên.
Vì vậy, mặc dù nàng xấu tính bẩm sinh, nhưng cũng từ một thiếu nữ ngây thơ vô tri dần dần bị dạy dỗ trở thành một tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ.
Ít nhất trong mắt các quý tộc kinh thành là vậy.
Đã từng là người bên cạnh Ninh Gia, đệ nhất ngọc nữ Trường An, dung mạo, dáng vẻ, phẩm chất, khuôn mặt có thể nói là ngang tài ngang sức, chẳng phân biệt trên dưới, nhưng rốt cuộc không còn ai một mực tâng bốc Ninh Gia mà hạ thấp Quan Linh giống như năm xưa nữa.
Đương nhiên, ai mà dám làm khó dễ Vương phi nương nương đây.
Tất cả mọi người đều khen nàng hiền lương thục đức, chỉ có Lục Tiệm Chi trầm mặc không nói gì.
Đây cũng không phải Quan Linh thực sự.
Hắn từng ngầm hỏi nàng rằng: “Tiểu muội, muội có từng thấy thực sự hạnh phúc không?”
Vứt bỏ cuộc đời vốn có của mình, cả đời sống trong thân thể người khác.
Cuộc sống như vậy, muội thực sự muốn sao?
Bị đâm thủng lớp mặt nạ, nàng giận đáp: “Chỉ cần có thể bên Vương gia dài lâu, dù cho có phải vứt bỏ tên họ, vứt bỏ bản tính, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
Nhưng nàng cũng chẳng phải thực sự hạnh phúc gì.
Đôi khi được Thẩm Giới sủng ái nàng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sẽ tạm thời quên mất mình là ai. Hắn cũng thường xuyên dung túng cho tính nết vô cùng bướng bỉnh của nàng, giữ lại bản chất chân thật của nàng.
Có lẽ vì hắn càng sủng ái nàng bao nhiêu, nàng càng cảm thấy mình như một kẻ trộm bấy nhiêu, mãi mãi không được hưởng thụ ánh mặt trời thuộc về cuộc đời nàng.
Chỉ có bản thân nàng biết, cuộc hôn nhân mà người đời cực kỳ hâm mộ này, thực ra chỉ là một âm mưu bài bản.
Bốn năm sớm chiều ở chung, nàng thích hắn, hiểu hắn, tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, vì vậy càng không muốn dùng cả đời lừa gạt hắn.
Quan Linh quyết định, đợi đến khi đến Tây Cương, nàng sẽ lập tức thẳng thắn mọi chuyện với Thẩm Giới. Nếu hắn yêu bản thân nàng tha thiết, vậy nàng sẽ cùng hắn về Trường An, tiếp tục làm một đôi phu thê ân ái. Còn nếu hắn không thể tha thứ cho mình, nàng sẽ lập tức ở lại cố hương mãi mãi, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ ra vẻ nàng ấy nữa, chỉ trở thành chính mình.
Chỉ là hành trình đến Tây Cương lại không được thuận lợi như Quan Linh hy vọng.
Hôm xuất phát thời tiết vốn quang đãng, nhưng chỉ chốc lát sau lại giăng đầy mây đen.
Xe ngựa vừa mới ra khỏi Trường An, đi qua rừng rậm đen nghịt, chính từ lúc ấy, bốn phía gió thổi cỏ lay, xào xạc xào xạc. Chợt từ trong bóng tối có một đám sơn tặc nhảy ra, nói chính xác hơn là một đám thích khách chuyên đi truy sát tiểu Vương gia.
Lần này Thẩm Giới ra ngoài đi Tây Cương không gióng trống khua chiêng, ngoại trừ đế phi đã được bẩm báo, những người còn lại không ai hay biết.
Đám hắc y nhân kia đã được huấn luyện bài bản, thân thủ bất phàm, gần như giết sạch toàn bộ tùy tùng Thẩm Giới mang theo. May mà có ám vệ Vương phủ đuổi tới kịp thời, đã khống chế hết bọn trộm trước khi Thẩm Giới sắp không thể giải quyết nổi.
Nhưng tiểu Vương gia vẫn bị ăn một đao, trên cánh tay trái của hắn bị chém ra một vết thương sâu hoắm, áo lụa rách ra, máu chảy không ngừng.
Theo Hắc Ưng nhớ lại, một đao kia vốn là hướng đến trái tim Vương phi, nhưng rồi lại bị Vương gia dùng cánh tay chặn lại.
Mục tiêu của đám thích khách kia không phải Vương gia, mà là Vương phi nương nương.
Trong lúc chiến đấu khốc liệt, bởi vì Vương gia luôn luôn che chở cho Vương phi, cho nên đám người kia mới có chút kiêng kỵ, không dám ra tay tàn nhẫn.
Ngay lúc tiểu Vương gia bị thương, tên tặc đánh lén kia hiển nhiên cũng sửng sốt trong chớp mắt. Lưỡi kiếm nhuốm máu tươi đỏ tanh khẽ rung lên, trong ánh mắt dừng như có sợ hãi, cùng với vẻ hối hận phức tạp, sau đó hắn ta cắn lưỡi tự sát.
Mà màu sắc kỳ dị trên lưỡi kiếm kia khiến trái tim Hắc Ưng ngừng đập, trừng mắt như muốn nứt ra -- Đây là một thanh kiếm được tẩm kịch độc, Hắc Ưng phản ứng lại, ngay sau đó hắn hoảng sợ chạy về phía xe ngựa, vén rèm châu lên.
Vương gia đang ngồi bên cạnh Vương phi, lưng dựa vào vách xe. Vương phi nương nương hoa dung thất sắc, ngón tay run rẩy, vừa dùng lụa trắng băng bó miệng vết thương cho Vương gia, lấy kim sang dược cầm máu, vừa không nhịn được mà rơi nước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở.
“Nàng đừng khóc.” Thẩm Giới vờ như không có việc gì, cười với nàng: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không tính là gì.”
Máu tươi lại trào ra từ miệng vết thương, không hề dừng lại chút nào, thậm chí còn biến thành màu nâu đen đáng sợ.
Hắc Ưng đang muốn giải thích tình hình thực tế, lại bị Thẩm Giới dùng ánh mắt ngăn lại, hắn nhìn thoáng qua Quan Linh, sau đó dùng ống tay áo che lại miếng vết thương đau xót khó nhịn, đoạn phân phó cho Hắc Ưng: “Mau chóng hồi Vương phủ, mời lão quốc sư đến đây.”
Lúc lão quốc sự vội vàng từ biệt viện tới đây, Thẩm Giới đã nhắm mắt nằm trên giường, đôi môi thiếu máu, sắc mặt xanh đen. Miệng vết thương trên cánh tay càng dữ tợn hơn, khiến cho làn da vốn trắng của hắn bị ăn mòn, hoa văn màu nâu lan ra xung quanh dày đặc.
Quốc sư lấy ngón trỏ xem xét hơi thở Thẩm Giới, rồi lại lấy ra một khối ngọc trắng sạch sẽ trong suốt từ trong tay áo, đặt lên cánh tay Thẩm Giới. Khối ngọc ấy rất nhanh đã hút đầy nọc độc, chỉ trong chốc lát đã biến thành một khối đá đen thui xấu xí.
Ông tỉ mỉ quan sát khối ngọc kia, đoạn thở dài, quay sang nhìn Hắc Ưng, lắc đầu: “Lão thần dùng linh ngọc tạm thời hút độc trong miệng vết tương của Vương tử, nhưng khí độc đã phát tán đến tận ngũ tạng lục phủ, khiến tâm mạch Vương tử bị hao tổn, nguy hiểm cận kề, lão thần cũng bó tay không có biện pháp.”
Dứt lời, ông lại nhìn về phía Tây, vẻ mặt cực kỳ bi ai, hai tay vòng lên vai theo một tục cũ của nước Chiếu Ảnh, lẩm bẩm nói: “Quốc quân, nếu ngài trên trời có linh, xin hãy phù hộ cho Vương tử bình an vô sự.”
Hắc Ưng phịch một tiếng quỳ gối trước mặt quốc sư, gần như cầu xin nói: “Ngài là thần y nổi tiếng trăm quốc, nếu ngay cả ngài cũng hết cách, vậy trong trăm quốc này còn ai có thể cứu được tiểu Vương gia, xin ngài hãy nghĩ cách thêm lần nữa, bất kể linh đan diệu dược gì cũng được, dù là lên núi đao xuống biển lửa, nô tài cũng sẽ lấy về cho tiểu Vương gia.”
Lão già đã gần đất xa trời run rẩy xoay người lại, suy nghĩ nói: “Nếu tìm được người hạ độc, có lẽ Vương tử sẽ còn một con đường sống.”
Hắc Ưng nghe xong, vội vàng đứng dậy, ngón tay nắm chuôi kiếm bên hông, ánh mắt kiên định: “Ti chức sẽ lập tức đi tra.”
Ra khỏi nội thất, hắn thấy Vương phi vô cùng tiều tụy, đứng ở ngoài điện như cọc gỗ.
“Để ta vào nhìn chàng ấy một lần.”
Vị Vương phi luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hạ nhân vậy mà lại toát ra vẻ mặt đáng thương.
“Vương gia không sao, chỉ là hiện tại không nên gặp người ngoài, nương nương mời người trở về.”
Hắc Ưng vô cùng không đành lòng, chỉ là nhớ tới lời dặn của Vương gia trước khi hôn mê, hắn đành phải quyết tâm, lệnh Quang Ảnh mạnh mẽ đưa Vương phi đi.
Sau đó hắn lại nói với Ám Ảnh ở phía sau: “Vương gia dặn dò, hiện tại thích khách đang nhắm vào Vương phi, mặc dù bây giờ Vương phi không sao, nhưng lúc nào cũng đang ở trong nguy hiểm. Trước khi Vương gia khỏi hẳn, ngươi và Quang Ảnh phải luôn đi theo bên cạnh nương nương, bảo hộ người chu toàn.”