Nhật Ký Ghi Thù

Chương 11




12

Vì không chịu nổi sự nài nỉ của Chính Hi, ta miễn cưỡng gieo quẻ tính cho hắn.

"Chuyện này do ngươi tự thân quyết định. Nếu chăm chỉ khắc khổ, lâu thì ngoài 30 năm, ngắn thì 10 năm. Nếu vẫn như hiện tại, tập võ kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày thì cả đời cũng không có khả năng."

Chính Hi giật nảy người: "Huynh còn biết tình trạng luyện công hiện giờ của ta như thế nào?"

Thiên phú từ huyết mạch Thần Toán giúp ta cảm nhận được năng lượng tự thân của mệnh chủ. Nếu năng lượng đó xung khắc, ta sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vậy bình thường ta luôn từ chối gieo quẻ tính cho kiểu người này. Hiển nhiên, gieo quẻ cho người có huyết thống chí thân dễ dàng và thoải mái hơn nhiều so với gieo quẻ tính cho người lạ.

Kỳ quái là, khi ta nhìn thấy một mảnh thông tin liên quan đến phụ thân trong mệnh cách của Chính Hi, hình ảnh của ông ấy lại là một khoảng sương mù mơ hồ. Ta không nhìn rõ dáng vẻ chính xác hay những thông tin liên quan.

Chuyện này khiến ta không khỏi nhớ lại. Thời điểm ta tính quẻ cho những người khác, nếu tình cờ xuất hiện thông tin liên quan đến Võ Lâm Minh Chủ, ta cũng sẽ không nhìn được, lại càng không nhìn rõ hình tượng của hắn.

Ta vốn dĩ không nghĩ nhiều, cho rằng vì chuyện này không có liên hệ quá sâu với mệnh chủ. Hiện tại xem ra hơn phân nửa là do mẫu thân ta đã làm gì đó, để ngăn cản ta tìm được phụ thân?

Ta tạm thời ném chuyện này qua sau đầu, thâm trầm gật đầu: "Một ngày trước khi đi, ngươi đã thề phải luyện công chăm chỉ. Ngươi thức dậy vào giờ Mão, luyện công được một canh giờ, sau đó buồn ngủ díp cả mắt nên quay về ngủ tiếp. Ngủ một giấc tới tận trưa. Ăn trưa xong, ngươi lại nghĩ sắp đi xa nên tới chơi với nhi nữ. Chờ đến khi nhớ tới chuyện luyện công đã là canh ba giờ Thân. Ngươi..."

*Giờ Mão: Khoảng 5 giờ đến 7 giờ sáng

Giờ Thân: Khoảng 11h đêm đến 1 giờ sáng

"Dừng dừng!" Chính Hi cắt ngang lời ta, hoảng sợ xoa cánh tay: "Sao huynh biết được những chuyện này? Ta... nổi hết cả da gà lên đây này."

Ta nhún vai: "Là ngươi muốn ta tính mà."

Chủ yếu do thấy vị phụ thân ruột thịt thật thật giả giả kia đã biết thân phận của ta từ lâu, nếu còn lừa gạt vị đệ đệ ngốc nghếch này nữa cứ thấy hổ thẹn với lương tâm. Huống chi, tên tiểu tử ngốc này còn thốt ra được câu "có thể tiếp thu đoạn tụ vì huynh", thực sự khiến ta vô cùng hoảng sợ. Vì thế ta cố ý để lộ sơ hở, để xem tiểu tử ngốc này có lần ra hay không.

Chính Hi có lẽ cuối cùng cũng ý thức được gì đó, tỏ vẻ hơi nghi ngờ: "Thầy bói toán nào cũng giỏi như huynh sao?"

Ta cười híp mắt: "Đương nhiên không phải. Ta có thiên phú dị bẩm."

"Ta nhớ... Bỉnh Đường mới là người kế thừa huyết mạch Thần Toán mà? Không lẽ hắn còn lợi hại hơn huynh?"

Ta quay đầu nhìn Bỉnh Đường đang bất động như núi, trả lời: "Đương nhiên. Hắn còn tính được 300 năm sau vương triều hưng suy thế nào mà. Có điều hắn không hứng thú với chuyện gieo quẻ, thế nên trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn đâu sẽ không làm."

Lần này Chính Hi không cứ thế tin lời ta như trước. Hắn lộ vài phần suy tư, cau mày, không nhịn được quan sát ngũ quan của ta.

Ta giả bộ không nhìn thấy, hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có cần thay quần áo không?"

Chính Hi lắc đầu: "Người trên giang hồ chúng ta không để ý mấy chuyện này." Dứt lời, hắn nhẹ nhàng xoay người lên ngựa.

"Chúng ta đi thôi?"

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Ta thu đầu lại, thấy Bỉnh Đường đưa một tờ giấy, trên đó viết: "Không gạt nữa à?"

Chắc Bỉnh Đường nghĩ hiện tại Chính Hi đang đi sát cửa xe, sợ bị hắn nghe thấy.

Ta viết: "Nếu bị đệ đệ ruột thịt thích thật thì quá mức khủng khiếp."

Bỉnh Đường trầm ngâm một lát, sau đó ta thấy hắn viết: "Đệ đệ không phải ruột thịt thì sao?"

Ta trừng mắt nhìn hắn, đấm vai hắn một cái, khẩu hình miệng nói: "Ngươi tiêu đời rồi".

Bỉnh Đường cười khẽ, lại gần ta nói thành tiếng: "Sao ta lại tiêu đời?" Đại khái vì Chính Hi đã rời xa cửa xe.

Ta cười lạnh, đưa tay quệt lên mặt hắn hai cái, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi đã bị ta tát hai cái đầy vô tình. Giờ ngươi mau chóng nhận lỗi hắn hoi! Nếu không... Hừ!"

Bỉnh Đường tất nhiên phản ứng cực kỳ mau lẹ, hắn cúi đầu sám hối: "Là lỗi của ta. Ta không nên đánh Chính Hi ngã ngựa chỉ vì mấy câu nói đùa của hắn."

Ta khoanh hai tay, hơi hất cằm, tư thế uy nghiêm ý bảo hắn nói tiếp.

Bỉnh Đường thành thật nói: "Ta cũng không nên nói linh tinh khi Thừa Ý đang nói chính sự."

Ta vừa lòng gật đầu, đang tính mở miệng thì nghe thấy hắn nói: "Càng không nên nảy sinh ham muốn sau khi bị Thừa Ý tát hai cái."

Ta sửng sốt: "Ham muốn gì cơ?"

Hắn ngẩng đầu nhìn môi ta. Đáp án là gì khỏi cần nói.

Ta tức khắc đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi, ngươi.... Mỗi ngày ngươi không thể nghĩ đến những chuyện nghiêm túc sao?"

"Ta đang nỗ lực khắc chế chính mình không vượt giới hạn." Hắn nhìn ta bằng ánh mắt trong suốt chính trực, vẻ nghiêm túc: "Nhưng có lẽ Thừa Ý đã hiểu lầm. Với ta, hôn Thừa Ý cũng là một chuyện nghiêm túc."

Sau đó, hắn đã bị ta đuổi xuống xe ngựa một cách vô tình —— trong mười lăm phút, chủ yếu vì hắn vẫn cần lên xe xử lý công vụ. Ta không tiện ngăn trở, chỉ có thể khiển trách hắn một lúc.

Có điều, ta còn cảnh cáo hắn, bắt hắn đi xin lỗi Chính Hi.

Mười lăm phút sau, hắn quay lại, trông kiềm chế hơn rất nhiều. Vừa ngồi xuống đã báo cáo chuyện vừa xảy ra một cách thành thật: "Ta đã tạ lỗi với Chính Hi. Hắn nói không sao, khi đó cũng do hắn không lựa lời."

Ta hài lòng gật đầu.

"Sau đó, Chính Hi hỏi có phải ta thích huynh không. Ta nói đúng vậy. Hắn nói ra là vậy."

Ta bỗng quay ra nhìn Bỉnh Đường, ngạc nhiên: "Ngươi thừa nhận với hắn à?"

"Sau này nếu ta theo đuổi Thừa Ý thành công, hắn chính là cậu em vợ của ta. Tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý trước cho cậu em vợ rồi."

Ta cảm giác câu này có gì không đúng lắm, cẩn thận nghĩ một lúc mới ngộ ra: "Khoan đã! Em vợ? Ta có phải bên nhà gái đâu! Mà không đúng... Ai bị ngươi theo đuổi thành công?!"

13

Xế chiều ngày hôm nay, chúng ta vẫn lựa chọn cắm trại dã ngoại.

Chính Hi nhất định vẫn đang nghi ngờ nên chạy tới hỏi cặn kẽ về thân thế của ta.

Ta trả lời dựa theo những gì được kể ra bên ngoài: "Cửu trưởng lão tiền nhiệm là tổ phụ của ta, cha mẹ ta mất khi đi cứu nạn lũ. Từ nhỏ ta được tổ phụ nuôi nấng. Sau này tổ phụ ta bệnh mất, ta tiếp nhận vị trí của tổ phụ."

Trên thực tế, nhi tử mất trong nạn lụt của vị Cửu trưởng lão tiền nhiệm không hề có con cháu nối dõi.

Thấy Chính Hi hỏi tới hỏi lui mà vẫn không bắt được manh mối, ta quyết định giúp hắn một phen.

Ta giả như tình cờ hỏi: "Nghe nói người có huyết mạch Thần Toán đều có một chiếc bớt hình lá cây. Bớt của nữ nhi ngươi ở đâu vậy?"

Hắn bừng tỉnh mở to mắt, liếc nhanh eo phải ta —— hẳn là vị phụ thân ruột thịt của ta từng nói với hắn bớt của huynh trưởng hắn ở đâu. Hắn hơi thất thần trả lời: "Bớt của con bé ở trên vai."

"Ồ!"

"Huynh đệ tốt, gần đây như có con sông nhỏ. Chúng ta đi tắm cái cho mát đi!"

Ta nói: "Tuy ta rất muốn đồng ý nhưng thân thể của ta không chịu được lạnh. Nhưng ngươi có thể rủ Bỉnh Đường xem sao."

"Cũng đúng! Vậy ta đi đây!"

Nhìn bóng dáng vội vàng của vị đệ đệ song sinh, ta thở dài một cái đầy tang thương: "Ta thông minh cơ trí như này, cớ sao đệ đệ lại ngốc như vậy?"

Tinh Đồng ngồi bên đống lửa ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, sau đó cười "Haha".

Ta hung tợn nhìn hắn: "Làm sao? Ngươi có dị nghị gì?"

Tinh Đồng thở dài: "Bình thường chủ thượng quả thật rất thông minh, nhưng cứ gặp loại chuyện này thì... Ôi! Thể theo tình thế này, phỏng chừng không quá ba tháng nữa chủ thượng sẽ bị ăn sạch."

Tuy biết "loại chuyện" mà hắn nói chỉ chuyện tình cảm, nhưng ta không hiểu được nửa câu sau: "'Ăn sạch' là sao? Ta có phải cá đâu?"

Tinh Đồng thở dài một hơi, nghe còn tang thương hơn ta khi nãy. Hắn như thể bất đắc dĩ nhích tới bên cạnh ta, thì thầm vài câu.

Những lời hắn nói khiến ta bàng hoàng, trái tim non nớt như bị sóng gió nhấn chìm. Ta buột miệng thốt lên: "Không thể nào! Chắc chắn không thể nào!"

Bỗng nhiên, ta ý thức được ý nghĩa câu Bỉnh Đường nói tối qua. Cánh tay ta run run níu tay áo Tinh Đồng, giọng run rẩy: "Tinh, Tinh Đồng, hình như Bỉnh Đường có suy nghĩ đó thật. Hắn thật sự muốn ăn ta..."

"Vậy ra chủ thượng vẫn luôn cho rằng hắn chỉ muốn ôm ấp hôn hít đơn thuần với chủ thượng sao?" Tinh Đồng vỗ trán, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Gia chủ chính là nam nhân trưởng thành khí huyết bừng bừng đó! Đệ đệ ngài bằng tuổi hắn đã có hai đứa con rồi kìa!"

Ta hùng hồn biện minh: "Ta cũng là nam nhân trưởng thành khí huyết bừng bừng, còn lớn hơn hắn hai tuổi. Ta chưa từng có suy nghĩ này bao giờ..."

"Chủ thượng ngài... gửi gắm tình cảm vào văn thơ sách vở, tất nhiên không như vậy."

Một lát sau, ta bình tĩnh hơn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: "Không sao hết! Hắn sẽ không cưỡng ép ta! Ta thề sống chết bảo vệ trinh tiết của bản thân!"

Tinh Đồng có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Hắn yên lặng đưa cá nướng cho ta: "Cá đã nướng xong, chủ thượng muốn ăn không?"

Ta cầm xiên cá nướng, bắt đầu thương xuân bi thu: "Hôm nay ta là kẻ ăn cá, một ngày nào đó lại sẽ biến thành cá bị ăn. Thế đạo này thật tàn khốc, vô cùng tàn khốc! Ta thề, ta muốn sáng tạo ra một thế giới nơi loài cá không phải chịu tổn thương!"

Tinh Đồng không thể nhịn được nữa: "Nếu vậy, bước đầu tiên ngài nên làm là trả lại con cá trong tay cho thuộc hạ."

"Bước đầu tiên khi sáng tạo phải là thể nghiệm thị giác của thực khách, cảm nhận nỗi đau khổ của loài cá." Ta cắn một miếng bong bóng cá thơm nức mềm mại. Không cảm nhận được "nỗi đau khổ của loài cá", nhưng mà rất ngon. Tất cả là do ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nên mới cảm nhận được. Hai mắt ta sáng lên, giơ ngón tay cái: "Ngon lắm! Tinh Đồng, tay nghề của ngươi rất tuyệt vời! Ta nghĩ mình có thể ăn một trăm con cá!"

Thật bất hạnh, "nghiệp lớn" chưa bắt đầu mà đã kết thúc trong miệng ta.

Về phía Bỉnh Đường, với trí thông minh của hắn, chắc chắn sẽ đoán được vì sao Chính Hi rủ hắn đi tắm. Hắn đã được ta báo từ trước, nhất định sẽ không từ chối.

Ta vừa ăn xong con cá đầu tiên, đang chờ mong Tinh Đồng nướng tiếp thì thấy Chính Hi phi đến với đôi mắt ửng đỏ. Bỉnh Đường thong dong đi sau, còn nháy mắt ra hiệu với ta.

"Chính Hi, ngươi muốn..."

Không chờ ta nói hết, hắn đã thở hổn hển kéo tay ta: "Thừa Ý, huynh vào doanh trướng với ta."

"Đừng kéo, ta có đi được đâu." Ta liếc hắn quở trách, lại quay đầu nói với Tinh Đồng: "Tinh Đồng, ngươi đỡ ta lên xe lăn."

"Thật xin lỗi." Chính Hi hít sâu một hơi, nói với Tinh Đồng đang muốn đứng dậy: "Tinh Đồng huynh đệ, để ta đỡ huynh ấy. Ngươi cứ làm tiếp đi."

Nói xong, hắn bế ta lên xe lăn, sau đó bước nhanh đẩy ta đi vào doanh trướng.

Vừa vào trong, hắn không nói gì đã muốn vén áo ta lên.

Ta vội vàng ngăn cản: "Này! Nếu không phải biết đệ muốn làm gì, ta còn tưởng đệ muốn quấy rối ta đấy! Ta biết đệ muốn nhìn gì, để ta cho đệ xem."

Nghe ta nói vậy, hắn thu tay lại, hai mắt nhìn thẳng vào eo phải của ta.

Ta bình tĩnh tháo thắt lưng, cởi quần áo.

Khoảnh khắc chiếc bớt bên hông lộ ra, ta thấy hai mắt Chính Hi đỏ lên, nước mắt lập tức trào ra.

Lúc hắn cúi người ôm ta, ta hơi phiền não nghĩ thầm. Để hợp không khí, có phải ta cũng nên khóc một chút không?