Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 66: Vòng Loại




Lúc các môn đồ của ba vị chưởng môn Tịnh Vân sơn đã thẳng hàng ngay ngắn, nhóm Oanh Thời mới ngáp ngắn ngáp dài đến quảng trường. Cẩm Vân ôm trán hơi ngượng. Đám nhóc này được ông chiều quen rồi, chẳng còn biết giờ giấc đâu với đâu.

Cẩm Liên- người đứng đầu Tịnh Vân gõ kẻng khai mạc Vân Hoa đại hội. Âm thanh vang dội khiến hơn bốn mươi mốt con người tất thảy đều chú ý về phía đại điện.

Một vị đệ tử trông thư sinh nhã nhặn mở một bản cáo ra, tuyên bố về thể lệ cuộc thi năm nay. Lúc nghe đến giải nhất sẽ được chọn ba món pháp bảo bất kì trong kho Thiên Bảo thì Oanh Thời cười khoái chí. Nàng nhất định phải thắng.

Cẩm Vân vô tình nhìn thấy nụ cười có phần nham nhở trên môi nàng thì nhướng mày. Chuyến này sư đồ ông không thua được rồi.

Ông chưa từng để Oanh Thời thể hiện tài năng xuất chúng trước ai, lần này coi như ra mắt nàng với đồng môn, sư cô sư bá, mai mốt nếu nàng có ý định học cao hơn, không thiếu người sẽ bày ý muốn thu nạp nàng, thậm chí nếu muốn thành chưởng môn của tông đồ nào đấy, chắc rằng chỉ nội trong năm năm nữa, chức danh tôn giả chả mấy trong tay nàng.

Đệ tử ông, ông rõ. Tiên lực khủng khiếp ẩn chứa bên trong Oanh Thời đôi khi còn khiến chính ông phải lén bàng hoàng sửng sốt. Nhìn sơ cua chỗ này, không có mấy ai tầm cỡ đệ tử ông cả, trừ vài đứa nhóc trông cũng sáng sủa, có thâm niên.

Ông giơ năm ngón tay lên ra ý cho Oanh Thời nàng mà thắng thì thêm năm viên đan nữa. Oanh Thời nhoẻn cười, mắt sáng lóa lên như vớ được mỏ vàng.

Vòng thi thứ nhất, mỗi người sẽ bốc một tấm phiếu trong hòm, ai bốc được trùng số thì bắt cặp thành đội với nhau, mỗi đội hai người. Sau khi thành lập nhóm bạn, sẽ bước vào kết giới của bài thi.

Trong kết giới là một cánh rừng giả lập chứa đầy yêu khí, có rất nhiều yêu quái bên trong, cỡ trăm con, nhỏ có, to có, cấp cao nhất sẽ có một vệt đỏ hình giọt nước trên ấn đường.

Nhiệm vụ của tổ đội là diệt yêu, tìm ngọc thạch ẩn giấu bên trong chúng. Trong cả cánh rừng chỉ có năm con là chứa ngọc thạch, sẽ có đội bị loại nếu như hết thời gian mà không kiếm được món hàng qua ải, hoặc các đội đã tìm đủ năm viên thì cuộc đua sẽ kết thúc.

Ai nấy cũng hí hửng chơi “bốc thăm trúng thưởng”, trông vui tươi nhất ở đây chắc là Thiển Chiêu, lụm được Mặc Liên về đội. Nàng ta cười không ngớt, ton tót theo sau Mặc Liên tiến về phía thông cáo, điền tên cả hai vào chung một ô. Trông mà cứ ngỡ như đang điền tên vợ, tên chồng vào gia phả. Mặc Liên thì không biểu cảm gì nhiều.

Nhuận Diên từ đâu bước tới:

“Sư tỷ, tỷ cặp với ai?”



“Ta không biết, số mười bốn này”- Nàng chìa phiếu ra cho Diên xem.

“À, nãy tên nhóc kia nói rồi, bởi vì có một người cáo bệnh mà chúng ta có tất cả ba mươi bảy đệ tử tham gia, mỗi đội hai người, tức là lẻ một đấy. Số mười bốn, thế tức là tỷ phải một mình một chiến đò rồi”- Nhuận Diên giải thích.

Oanh Thời gật gù:

“Thế lại tốt. Đệ thì sao?”

Nhuận Diên bĩu môi:

“Số xấu lắm, đệ mười ba.”

Thế rồi có tiếng hô vọng vang của một nam đệ tử:

“Ai mười ba thế? Mười ba đâu rồi?”

Thấy đồng đội gọi thì Nhuận Diên rời đi.

“Chúc tỷ may mắn nhé! Đệ đi đây.”

“Ừ, đệ bình an.”

Thế rồi, còn mỗi mình nàng điền nốt bảng tên sau cùng.



Ba mươi bảy người đứng vào trong nhãn trận, bốn vị chưởng môn ở tứ phía bắt đầu khai triển trận pháp. Lóe lên một cái, tất thảy đã xuất hiện ở một cánh rừng u tịch, hôi mùi yêu khí. Oanh Thời cũng không ghìm được bịt mũi lại, còn ngai ngái, ẩm ương hơn cả lúc nàng đi bắt Cửu Tiêu Hồ. Yêu quái trong đây là thật, thế chắc chúng cũng không phải kiểu dễ đối phó.

Mỗi đội sau khi khai triển trận pháp đều được phân tán đi ngẫu nhiên. Oanh Thời lấy một mảnh vải che mũi mình rồi từ từ do thám xung quanh.

Thong dong một lúc, nàng thấy động, mặt đất rung chuyển, dường như đã có giao chiến xảy ra.

Nàng khinh công, tránh xa chỗ ấy ra thì tình cờ bắt gặp Thiển Chiêu đang bị bẫy, treo ngược trên cành cây.

“Sư tỷ! Sư tỷ! Cứu muội với!”- Thiển Chiêu vẫy vùng.

Oanh Thời tiện tay dập luôn mắt trận đang gia bế cô nhóc.

“Sao thế? Liên đâu mà để muội thế này.”- Nàng vừa đỡ Chiêu dậy vừa hỏi.

Thiển Chiêu chỉ về phía sau lưng Oanh Thời. Nàng ngoái ra sau, thấy Mặc Liên đờ đẫn bị dẫn dắt bởi một con Quái Kê. Quái Kê thì đúng như tên gọi, một con yêu quái gà, hay gọi là ma gà cũng được. Lông màu trắng muốt, mắt và mào đỏ như màu máu, ban ngày thì ngoan hiền trông như gà nuôi bình thường, ban đêm thì hóa quỷ bắt hồn trẻ nhỏ, ăn tim, uống máu người.

Trời lúc này còn sáng, Quái Kê chính là loại dễ đối phó nhất. Oanh Thời nhặt một hòn đá, dễ dàng đoạt mạng yêu quái, rồi chạy đến chỗ Mặc Liên, thấy hắn thẫn thờ như vừa bị thôi miên.

“Liên? Này! Đệ làm sao đấy? Ăn ngủ dạo này thất thường hay sao mà lại bị Quái Kê mị hoặc thế kia?”

Mặc Liên chợt bừng tỉnh, trông như chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra. Oanh Thời thở một hơi não nề.

“Cái mắt bẫy kia cấp cao thế đệ còn không trúng mà lại trúng yêu thuật của một con Quái Kê ấy hả? Thôi, ta ngó chút rồi cũng đi đây. Mấy đứa cẩn thận nhé.”

Dạo này, đúng là Mặc Liên có gì đó quái gở thật.