Hai ngày kề từ sau dặm ấy, Mặc Liên đã khỏi. Hay tin sư môn sẽ đăng kí tham gia đại hội Vân Hoa thì chẳng nói chẳng rằng, ngày ngày ra sau núi, điên cuồng tập luyện.
Oanh Thời để ý thấy thế thì sinh lo. Nàng ghé qua, thấy sư phụ cũng đang băn khoăn nhìn bóng sư đệ khuất dần thì nói:
“Đệ ấy có phải đang liều mình quá không sư phụ?”
Ông khẽ khàng lắc đầu:
“Kệ thằng bé đi. Nó ân hận vì đã để con một mình đối đầu với Cửu Tiêu Hồ ấy mà. Giờ ta hay con mà ra khuyên thì đều hỏng, nó không lọt tai đâu”
Thật là thế, Mặc Liên là đứa lầm lì ít nói, cũng là đứa trẻ ông thấy khó bảo nhất trong tông môn. Khó bảo ở đây chẳng phải là phá bĩnh nghịch ngợm, đôi khi đơn giản như thế lại tốt. Chứ Mặc Liên nhìn thì chăm ngoan, dạy dạ bảo thưa, dạy gì học nấy, nhưng chính sự vâng mệnh tuyệt đối lại khiến sư đồ hai người vô hình có một sự xa cách, Liên chưa bao giờ đệ lộ con người thật cho ông thấy, là đứa trẻ ông khó liên kết nhất, luôn khép mình.
Là một cậu thiếu niên có cái tôi khá cao luôn luôn coi mình là cái bóng của Thời, đôi khi ông cũng dặn nó đừng gò ép mình nhưng Liên thì thưa dạ mà song đâu vẫn hoàn đó.
Giờ ông lại ra bảo nó thì được dăm hôm ngựa lại quen đường cũ, mà kêu Oanh Thời ra lại chết dở, té ra lại đẩy Oanh Thời vào thế dạy đời nó. Mà kêu Thiển Chiêu hay Diên cũng không được, Liên cũng là đứa ăn nói sắc xảo, hai đứa nhóc đơn thuần càng không thể khuyên răn y.
Oanh Thời lo cho sư đệ, nàng sốt ruột:
“Đó cũng đâu phải chuyện đệ ấy có thể kiểm soát, đổi là con, con cũng không tránh được. Mà cứ để đệ ấy như thế con thấy không ổn, liều mạng như thế sao mà được, có câu ép dưa dưa không ngọt, càng cố đâm đầu càng dỡ lở.
“Ta cũng không đành lòng nhìn nó như thế, suy cho cùng Liên cũng là đứa trẻ có lòng.
Nếu không có lòng thì hắn cũng chẳng day dứt vì đẩy Oanh Thời vào thế hiểm như thế.
Oanh Thời nảy ra một suy nghĩ:
“Sư phụ, con có ý này, hay người mở đợt huấn luyện đặc biệt cho đám bọn con đi. Ít ra thì Liên không phải mài giũa một mình, mà công sức bỏ ra cũng không vô ích.”
Cẩm Vân cười:
“Đứa trẻ ngoan, ý kiến tốt. Vốn vi sư cũng định sang tháng cho mấy đứa khổ luyện, nhưng thôi, được nước thì thuận đẩy thuyền, ta đẩy tiến độ sớm chút vậy.”
“Vâng.”
Thế rồi hôm sau ông đã lên bài cho từng đứa một. Trừ Oanh Thời ra thì Liên, Chiêu, Diên đều nhận được cuốn sổ tay ông viết, ông nói nó là “bí truyền”, còn Thời thì ông muốn nàng tiếp tục phát huy nền tảng vốn có, nên không có “công thức” riêng.
Ông chỉ rằng Tịnh Vân sơn có kết giới ngũ trận, đại diện cho năm nguyên tố, mắt trận là nơi thích hợp để tu hành bởi ở đó địa linh dồi dào. Dặn bốn vị đệ tử tìm nơi địa linh phù hợp tu luyện, làm theo ông chỉ dẫn, chỉ trong một tháng ắt sẽ phá cảnh giới của bản thân.
Oanh Thời thì đi về phướng phong trận và hỏa trận, Mặc Liên là thổ, Nhuận Diên theo hướng mộc, còn Thiển Chiêu là thủy.
Hôm đó, cả Tịnh Vân sơn chấn động khi biết năm nay nhóm sư đồ Cẩm Vân tham gia, không khí trong tông môn trở nên căng thẳng hẳn, tới đâu cũng thấy người người khắc khổ rèn luyện.
Chỉ mười bốn ngày sau đó, Oanh Thời đã trở về, thấy người nàng lấm lem Cẩm Vân khẽ xoa đầu nàng:
“Giỏi lắm.”
Oanh Thời thắc mắc:
“Người không hỏi con tu luyện có tử tế hay không mà đã khen rồi”
Ông cười đôn hậu:
“Oanh Thời thì có xao nhãng chuyện tu hành bao giờ.”
Nàng đón lấy chiếc khăn từ tay Cẩm Vân, cười tươi rói.
“Con giành giải nhất cho sư phụ xem”
Ông gật đầu: “Ừ, vi sư tin con”
Thật ra ông muốn khen nàng nhiều hơn là thế. Nàng vốn thiệt hơn bởi ông không truyền lại bí thuật nào cho nàng, cũng không ghé thăm nàng như cách ông đến hỏi han đám Mặc Liên, thế mà nàng lại đem cho ông đến một bất ngờ lớn. Mười bốn ngày, mà nàng như đã khác hẳn. Chính ông cũng nhìn ra sự tiến bộ tột bậc bên trong nàng. Có gì đó lấp lánh tỏa ra hào quang xung quanh tiểu đồ đệ của ông.
Ông đã nghĩ bét cũng một tháng, thế mà nàng đã đốt cháy thời gian còn phân nửa, không những thế, một mình nàng cường hóa những hai nguyên tố, đó là chuyện không tưởng.
Nhưng ông cũng dặn mình không nói lời tâng nàng lên quá nhiều, ông muốn nàng vẫn sẽ tiếp tục nhìn về phía trước chứ không dừng ở việc ngẫm lại bản thân và ngạo nghễ tự hào với những gì bản thân hôm nay có.
Thứ ông thích ở đứa đệ tử này chính là sự kiên trì, cương ngạnh đến đáng nể, dám nghĩ dám làm, dám nói dám thực hiện. Nó nói nó muốn tu tiên là sẽ chỉ chuyên hành tu luyện. Nó nói nó sẽ tham gia Vân Hoa đại hội, là sẽ dốc sức mài giũa bản thân.
Dù có hơi bông đùa khi mà phải có điều kiện Oanh Thời mới tham gia, nhưng muốn tìm cách, không muốn tìm lí do, nàng cũng không thiếu lí sự để từ chối nhưng vẫn nhận lời. Ông gật gù. Đứa trẻ này sinh ra lòng vốn đã hướng thiện, dù cho có trải qua tang thương mất mát cũng không bấu víu vào đấy để quẫn bách, trách cứ sự đời.
Nhưng ông cũng lo cho Mặc Liên. Đứa trẻ ấy không nghĩ nó là cố chấp... Ông từng bấm quẻ cho Liên, mệnh số nó không tốt, tương lai nếu có quý nhân phù trợ thì may ra tránh được đại nạn. Phần nào đó trong ông mong quý nhân kia là một trong ba đứa trẻ còn lại, nhất là Oanh Thời.
Ông không thể bấm quẻ cho Thời, nàng sinh ra đã mang mệnh trời, người trần như ông đôi khi cũng không thể thấu rõ thiên mệnh. Và trong bốn đứa trẻ, ông chỉ yên tâm mỗi Diên và Chiêu, đều là những cô cậu hồn nhiên lương thiện, chỉ có điều hai đứa này luôn có điều giấu giếm người thầy là ông, nhưng ông cũng chẳng để bụng, chẳng phải chi quá to tát cả.
Rồi sau đó già nửa tháng, lần lượt là Mặc Liên, Nhuận Diên cùng Thiển Chiêu trở về, ai nấy trông cũng phấn chấn, hí hửng. Vừa hay cùng lúc đó thì Vân Hoa đại hội khai màn.