Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 34: Rung Động




Thấy Nguyệt Thành sau khi bàn việc binh trở lại, Khương Dực rời đi. Oanh Thời đang ngồi cuộn mình suy ngẫm, nghe có tiếng bước chân thì ngẩng lên. Đó giờ nàng với hắn chưa nói với nhau câu nào. Mắt nàng đỏ hoen. Nàng vẫn không tin cục diện trước mắt cha nàng làm phản.

"Chàng tin ta không?" -Nàng hỏi.

Nguyệt Thành ngồi cạnh nàng, hắn "ừ" một tiếng từ trong cổ họng. Hắn mà không tin thì đã mặc cho nàng bị áp giải về kinh rồi.

Nàng siết chặt nắm tay đến mức lòng bàn tay in hằn bốn đầu ngón tay, đỏ ửng, tím bầm. Không biết Nguyệt Thành để ý từ bao giờ, khẽ khàng tách bàn tay nàng ra, đặt một túi nước mát vào tay nàng. Trải qua cú sốc lớn, nàng bần thần như người mất hồn. Nguyệt Thành khuyên can:

"Trước mắt, nàng khoan can dự chính sự. Ngoan ngoãn ở lại đây, có chuyện gì ta thay nàng giải quyết."

Oanh Thời bỗng cảm động, khóe mắt hơi cay:

"Sao chàng lại tin ta như thế? Không phải chàng ghét ta sao?"

Nguyệt Thành đang xoa tay cho nàng thì bỗng khựng lại.

"Sao lại nghĩ ta ghét nàng?"

"Chàng trả lời ta đi đã."

"..Nàng là thê tử của ta, không tin nàng thì tin ai? Tin cái tờ mật thư rách nát kia à?"

"..". Thế không phải trước nay hắn cứ mặt mày ưa nặng với thê tử này à.

"Chuyện binh biến, mắt chưa thấy, ta cũng khó mà tin Oanh tướng quân làm phản."

Là khó tin chứ cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng Oanh Thời ghi nhận khả năng phán đoán tình hình của hắn, cũng cảm nhận được sự dịu dàng, tin tưởng từ hắn dành cho nàng.

Nàng bỗng thấy Tử Nguyệt trong hắn.

Nàng nhớ lại lúc bị ốm... Khi này đầu óc đã tỉnh táo, nàng bỗng có một linh cảm lạ lùng. "Chàng rung động rồi à?"-

Nàng hỏi một câu mà chả liên quan chút gì đến cuộc đối thoại.



Nguyệt Thành thẳng thắn: "Ừ." Cái tính nết vẫn y như kiếp trước, có gì nói đó, không hề che giấu tình cảm.

"Với ai?' -Nàng hỏi một câu đầy ngu ngốc.

Hắn bật cười khẽ cụng trán nàng, thôi thì cũng thừa nhận rồi, cần gì mặt mũi nữa:

"Không với nàng thì với cha nàng hả?"

Nước mắt nàng khẽ rỉ ra. Đây mới đúng là con người đã xâm chiếm thần trí nàng. Từ bao giờ hắn lại chịu mở lòng với nàng như vậy. Đột ngột quá nàng không quen.

Nàng mếu máo:

"Ta sợ chàng ghét ta rồi chứ..."

"Thế nàng thì sao, có ghét ta không?"

Oanh Thời lắc đầu rõ mạnh, gương mặt mếu xệch cứ như một đứa trẻ sắp sửa lăn ra ăn vạ. Mọi vỏ bọc cứng rắn, ương bướng, đối nghịch nàng bày ra cho hắn thấy trước nay bỗng chốc vỡ tan tành, để lộ ra một tấm chân tình trần trụi, một Oanh Thời yêu say đắm người trước mắt, một Oanh Thời dù cho có bị đối phương hắt hủi cũng chưa từng thôi trao đi tình cảm.

"Ta yêu chàng muốn chết đi được."

Yêu từ kiếp trước, từ trước cả khi hóa thành hình người rồi. Chỉ là sao lại phải tỏ tình trong một tình huống chết tiệt thế này cơ chứ. Lần sau, nàng sẽ đối đáp lại với hắn chân thành. Hắn vén tóc mai của nàng sang một bên như cách khẽ khàng đặt đoạn tình cảm lùi ra sau một bước:

"Trước mắt, có lẽ đêm nay ta sẽ đi dò thám tình hình tiền tuyến. Nàng phải hứa với ta không được làm gì dính líu đến việc quân đấy nghe chưa. Chờ ta trở về."

Oanh Thời dứt khoát gật đầu. Nguyệt Thành ôm nàng vào lòng một lúc lâu, đến khi nàng tê chân rồi mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi hắn có nói:

"Ta tin nàng không phải vì tình cảm che mờ lí trí. Ta tin con người của nàng."

"Đa tạ chàng. Đi bình an."- Nàng vui vẻ đáp lại hắn.

Đi theo hắn bỗng trở thành một lựa chọn sáng suốt của Oanh Thời. Chỉ có điều, nàng hứa một đằng, những cũng làm một nẻo.

Hay tin Oanh Vũ bị giam lỏng ở đây, Thanh Liên đã trốn đi tìm hắn, báo tin cho nàng. Theo Oanh Vũ nói, đúng là có chuyện cha nàng bỏ quân theo địch, nhưng chuyện đó đến cả hắn cũng bất ngờ.

Cha đi mà không nói trước điều gì. Chiến trường hôm ấy mười vạn binh lính đều bị giết sạch, chỉ còn lại mấy người may mắn sống sót. Hoành quốc lần này tiến quân có chuẩn bị. Hỏa lực của chúng chỉ với một đòn đã khiến cả chục mạng người đổ xuống. Hỏa tiễn được tẩm dầu đi đến đâu lửa ngục càn quét đến đây, thực sự là một mối nguy hại với binh lực Tề quốc hiện giờ. Mà chuyện này, ngoài hắn ra lại chưa ai biết. Kể cả Nguyệt Thành.



Oanh Thời láng máng nhận ra điểm bất thường trong chuyện này. Trong đêm cô tịch, nàng lợi dụng kẽ hở của tuần phủ, cuồm một con ngựa lao về Tiêu Chấn- nơi ba người anh trai của nàng đóng quân trong đêm.

Tiêu Chấn kế ngay kinh đô. Tin tức tiền tuyến nội nhật phải trong hai ngày nữa mới được bẩm báo về kinh thành, vì vậy mà người anh của nàng cũng không hay biết chuyện này. Oanh Thời xin mượn lấy ba vạn binh tiền tinh nhuệ bí mật từ doanh trại băng qua đường rừng để tránh ai hay biết, nói các ca ca của nàng phải lập tức duyệt binh, chỉnh đốn đại quân. Nàng còn nhấn mạnh muốn họ phải làm rầm rộ. Làm thế nào mà để cả Tề quốc, Hoành quốc đều biết họ đang tức tốc chiêu binh, tuyển mộ tướng lĩnh.

Nàng muốn phía Hoàng Đế sẽ nhận ra mà đề phòng cảnh giác. Trong quân đội còn có kẻ làm phản thì chắc trong triều cũng có. Ba người ca ca của nàng cũng là những người hiểu thế sự, họ hiểu ý của nàng mà không cần đến lời giải thích. Lập tức đồng ý với yêu cầu gấp gáp, vô lí của Oanh Thời.

Oanh Thời mượn lấy ba vạn binh tiễn là vì nàng ngờ ngợ đoán ra Nguyệt Thành sẽ bị tập kích.

Đám người bị áp giải trở về đã bị Thanh Liên để ý. Trên bả vai của chúng không có huy ấn đặc trưng của Oanh gia. Bắc Trấn vương nói có tới sáu vạn con mắt nhìn thấy cha nàng tạo phản. Sợ là sáu vạn con mắt ấy chả có kẻ nào là hạ quân của cha nàng. Oanh Vũ nói mười vạn binh chẳng còn mấy ai sống sót, thế sáu vạn con mắt mà

Bắc Trấn vương nói là ma chắc.

Sáu vạn quân ấy chắc chắn vẫn đang đóng binh ở tiền tuyến chờ chi viện đến... Rồi sẽ đánh úp bất ngờ như cách chúng làm ở Ứng Châu. Ba vạn quân không nhỏ mà cũng chả lớn, tức tốc được cử đi trong thầm lặng.

Phóng hỏa kho lương Ưng Châu, báo tin cho Bắc Trấn Vương... chúng cứ như nắm được mọi đường đi nước bước của Nguyệt Thành vậy.

Hai ngày, là thời gian Oanh Thời đưa cứu viện tới tiền tuyến. Hành quân bất kể ngày đêm. Không ngoài dự đoán của nàng, nàng thấy Nguyệt Thành có phần khốn đốn trước số lượng đông đảo của địch. Tiểu đội toàn là những ám vệ tinh nhuệ đã chết gần hết. Nhìn sơ qua, nàng đoán họ đã chinh chiến một ngày đêm rồi.

Nàng đau xót nhìn Nguyệt Thành người như tắm máu, đang gồng mình giữa cả vạn người cùng vài ba đồng đội còn sót lại. Ba vạn binh tiễn thiện chiến, thể lực dồi dào hô một tiếng lớn rồi nhất tề lao thẳng đến chiến trường, hạ sát toán quân điều khiển hỏa tiễn.

Binh lực Oanh gia thì chẳng phải bàn, hỏa lực Oanh Vũ nói đã lui về nước Hoành gần hết, luận võ công, thiện xạ thì kẻ địch chăng ăn thua gì với ba vạn quân tinh nhuệ này. Đám quân bao vây Nguyệt Thành từng người ngã xuống. Nguyệt Thành ngạc nhiên đến kinh diễm. Hắn ngẩn người ra nhìn nữ nhân áo đỏ đang cưỡi bạch mã kiêu sa tiến gần đến hắn. Nàng mang một thứ khí thế ngang tàn, ương bướng, mang một thứ hy vọng kì lạ đến chỗ hắn. Hắn bồng thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Tà áo đỏ tung bay trong làn gió kiêu kì. Trên gương mặt nàng nộ khí xung thiên. Trông nàng hệt như một nữ tướng sinh ra ở trận mạc. Oanh Thời giương cung hạ nốt tên địch đang lăm lăm mũi gươm ở gần trượng phu của nàng. Hai chân vì cưỡi ngựa thâu đêm mà đau nhức, nàng loạng choạng xuống ngựa, sà vào vòng tay hắn.

Nguyệt Thành đến khi đón nàng vào lòng vẫn còn đang bàng hoàng.

"Nàng..."

Nàng ôm chầm lấy cổ hắn, cả người hắn đầy máu tươi, trông hắn tả tơi đến đáng thương, mặt mũi lấm lem đất cát, vết thương chẳng chịt, máu chả biết là của hắn hay của ai, một bên mắt phải nhắm tịt lại, dòng huyết lệ hoen đỏ thấm ướt cổ áo, mấy dòng máu đọng khô chảy từ đỉnh đầu hắn khiến tóc bết lại dính vào gò má xám đen. Cái mũ giáp cũng đã vỡ từ khi nào. Cả ngàn người cử đi giờ chỉ còn lại ba mạng. Nàng đến chậm một chút nữa thì chắc ba mạng này cũng chẳng còn rồi. Nàng ôm hắn mà run người lên vì vẫn còn thấy sợ.

Nguyệt Thành thở phào một hơi, hắn vuốt lưng nàng, chầm chậm an ủi. Giữa hàng bao con người, phu thê họ nổi bần bật giữa chiến tuyến thảm khốc, chết chóc, thây chất thành chồng, máu đổ thành sông đầy thê lương.

Họ hệt như một đôi uyên ương tương ngộ bên bờ Vong xuyên, giữa rừng hoa bỉ ngạn.