51.
Một lần nữa mở mắt, tôi thấy chính mình đang lơ lửng trong không trung, chân không chạm đất.
52.
Tôi nhìn thấy thi thể đã bị cháy xém của mình, trái tim co lại từng đợt.
53.
Đừng hỏi vì sao tôi biết đó là thi thể của mình, bởi vì chiếc đồng hồ trên tay tôi là hàng định chế và cũng là món quà cuối cùng mẹ để lại cho tôi.
54.
Hành khách trên chuyến xe du lịch đó, không một ai sống sót.
55.
Tôi nhìn nhân viên cứu hộ vất vả di chuyển từng thi thể đi, tâm tình không khỏi có chút vi diệu.
56.
Tôi không thể ngờ được rằng bản thân không chết vì bệnh tật, mà lại chết vì tai nạn.
57.
Cảnh sát xác nhận danh tính của từng thi thể một, cuối cùng là gọi điện thoại cho người nhà đến nhận thân nhân.
58.
Tôi thầm nghĩ, tôi làm gì còn thân nhân chứ?
Chỉ còn mình anh thôi.
59.
Một vị cảnh sát cầm trong tay điện thoại của tôi, mở màn hình lên. Đại khái là khi chiếc xe bị nổ, điện thoại bị trượt khỏi tay tôi cho nên chỉ bị trầy xước một chút thôi.
Đừng hỏi vì sao nó có thể sống sót, tôi cũng không biết.
60.
Cũng không hẳn là bị trầy xước, tôi nhìn điện thoại vào điện mình một chút.
Thảm không nỡ nhìn.
61.
Vị cảnh sát nọ lướt đến danh bạ trong điện thoại của tôi. Cậu ấy có vẻ khá kinh ngạc, bởi vì danh bạ của tôi chỉ lưu tên có hai người thôi.
Một là chị Dương.
Hai là Kỳ Ngôn.
62.
Cậu ấy đầu tiên là gọi cho chị Dương, nhưng có lẽ chị đang bận cho nên không thể nhấc máy.
Phải rồi, chị Dương ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, cho nên tôi không thể gây thêm phiền toái cho chị ấy.
63.
Có thể bởi vì không ai nhấc máy, vị cảnh sát nọ lại chuyển hướng mục tiêu.
Gọi cho Kỳ Ngôn.
64.
Tôi nghĩ, anh có nhấc máy hay không?
Hẳn là không đi?
Tôi đoán vậy.
65.
Anh vậy mà lại nhấc máy, không kịp để người khác nói, anh đã lên tiếng trước:
“Quý Kiều Thanh? Thiếu tiền?”
Tôi cười khổ, hóa ra trong mắt anh tôi là người như thế.
66.
Vị cảnh sát nọ không nghĩ câu đầu tiên mình nghe thấy lại là một chủ đề không hay như này, cậu ấy nhíu mày một cái, sau đó dùng chất giọng non choẹt của mình mà lên tiếng:
“Xin chào, anh là thân nhân của Quý Kiều Thanh đúng chứ? Anh ấy vừa gặp tai nạn giao thông, hiện đã qua đời. Anh có thể đến để nhận lại thi thể của anh ấy được không?”
“Chết rồi? Đừng đùa.”
Sau đó anh cúp điện thoại.
67.
Tôi nghe giọng điệu có anh có vẻ không tốt lắm, hẳn là đang cho rằng tôi lừa anh.
Tôi cười thầm một cái, đây không phải trò đùa của tôi.
68.
Tôi nghĩ, nếu anh biết tôi chết thật thì thế nào. Là vui mừng, hay là đau buồn?
Có lẽ anh sẽ vui mừng đi, vì người đang đe dọa đến tình yêu của anh là tôi mà.
Quả thật có chút mong chờ.
69.
Kỳ Ngôn cúp điện thoại, gương mặt tuấn mỹ tối sầm.
Quý Kiều Thanh bị điên rồi sao?
Lại lấy cái chết ra để hù dọa hắn?
70.
Thẩm Tinh đang ngồi đối diện với Kỳ Ngôn, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi:
“A Ngôn, làm sao thế?”
“Không sao, chuyện vặt thôi.”
Kỳ Ngôn phẩy tay, cầm đũa lên tiếp tục bữa ăn của mình.
Nói như vậy, nhưng đáy lòng lại không ngừng bất an, nơi trái tim tựa như có thứ gì đó đang trực trào muốn tuôn ra ngoài.
71.
Chuyện tôi bị tai nạn chết, cuối cùng cũng chỉ có một mình chị Dương biết.
Chị đến nhận thi thể của tôi, khóc đến độ không thể thở được, cậu cảnh sát nọ phải trấn an tinh thần chị.
72.
Trong lòng tôi như có một dòng suối ấm áp chảy qua, từ khi mẹ tôi mất, chị Dương là người duy nhất còn quan tâm lo lắng cho tôi.
Nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ đau lòng, thấy chị khóc thành như vậy, tôi thật không nỡ.
73.
Viên cảnh sát nọ hình như đã nói cho chị nghe việc Kỳ Ngôn không tin tôi chết, tôi thấy đáy mắt chị hằn lên tia oán giận dày đặc.
74.
Chị Dương là người giữ bí mật vô cùng tốt.
Chị an bài thỏa đáng cho tôi, sau đó các nghệ sĩ trong tay chị mới biết được việc tôi đã chết.
Họ đến viếng tôi.
75.
Tôi nhìn chằm chằm di ảnh của mình.
Chỉ cảm thấy nụ cười đó thật chói chang.
76.
Tôi nghĩ, khi bản thân còn sống, đến một người bạn cũng không có. Hiện tại chết rồi, vậy mà lại có nhiều người đến viếng tôi như vậy.
Có chút nực cười.
Thật ra, tất cả những thứ đó chỉ là sự thương hại dành cho tôi.
Tôi đều hiểu.
77.
Mười ngày sau đó, truyền thông mới đưa tin việc tôi qua đời do tai nạn.
Cập nhật thông tin cũng chậm quá rồi.
78.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Kỳ Ngôn buông tài liệu trên tay xuống, day day thái dương có chút mỏi, sau đó mới nhận cuộc gọi.
“A Ngôn, cậu biết tin gì chưa?”
Lông mày hắn khẽ nhíu lại, trong lòng luôn có một loại cảm giác khó tả, chỉ chờ thời cơ liền xông ra. Hắn lạnh nhạt hỏi:
“Tin gì?”
“Cậu không biết?”
Đối phương nghi hoặc, Kỳ Ngôn trực tiếp im lặng biểu thị câu trả lời.
“Quý Kiều Thanh gặp tai nạn chết rồi.”
79.
Đầu tôi đột nhiên trở nên đau đớn, cơn đau chậm rãi tràn lan xâm chiếm khắp cơ thể tôi. Toàn thân như bị rót chì, không thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay.
80.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là gương mặt quen thuộc của người tôi mong nhớ hằng đêm.
81.
Tôi hơi giật mình, muốn giải thích với anh rằng tôi không cố ý đến tìm anh.
Rồi lại chợt nhận ra, tôi đã chết.
82.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, là phòng làm việc của anh.
Tôi còn nhớ, lần cuối tôi đến đây là hai năm về trước.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng thật tàn nhẫn.
83.
Tôi lơ lửng bay đến trước mặt anh, người nọ ngồi trên ghế sofa, đầu hơi ngửa ra phía sau, mi mắt buông xuống. Hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy như cánh bướm buổi sớm mai, có thể thấy rằng, người nọ chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
84.
Tôi đưa mặt kề sát vào người anh, chậm rãi phác họa dung nhan đã từ lâu rồi tôi không nhìn gần như vậy.
Anh thật đẹp.
85.
Tôi giơ tay lên muốn chạm vào anh, nhưng đột nhiên anh lại mở mắt ra, tôi hoảng sợ rút tay về. Tầm mắt anh đối diện với tôi, trước sau không quá hai giây, anh di chuyển tầm mắt.
Tôi khẽ vuốt ngực, sự sợ hãi nơi đáy lòng dần tan biến.
86.
Kỳ Ngôn sau khi cúp điện thoại, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt lãnh đạm đột nhiên lóe lên tia bi thương mà chính hắn cũng không thể phát giác.
Hắn mệt mỏi tựa người lên ghế sofa, đầu hơi ngửa về phía sau, nhắm mắt lại suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Quý Kiều Thanh thật sự đã chết?
Làm sao có thể chứ, tất cả mọi người đều chỉ đang lừa gạt hắn mà thôi.
Có lẽ là một chiêu trò gì đó của cậu, nhưng như vậy cũng quá chân thật rồi.
Cậu hoạt bát như vậy, lại rất sợ đau, làm sao có thể chết chứ?
Lừa người.
87.
Tôi đang suy nghĩ, tôi đột nhiên vì sao lại xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn chứ?
Có chút mờ mịt.
88.
Tôi vậy mà lại theo chân anh về biệt thự, nơi mà tôi và anh đã từng có những hồi ức đẹp với nhau.
Không nhịn được, liền hồi tưởng về quá khứ đó.
Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, thực tại lại tàn khốc bấy nhiêu.
89.
Thẩm Tinh hình như đang đi công tác, tôi không thấy cậu ấy xuất hiện trong biệt thự.
Cũng phải, Thẩm Tinh vừa mới ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của Thẩm thị, công việc của cậu ấy nhiều vô số kể.
Năm ba bữa lại đi công tác một lần, cũng không có gì là lạ.
90.
Tôi ở bên cạnh nghe anh và Thẩm Tinh gọi điện thoại nói chuyện với nhau, đáy lòng có chút chua xót.
Tôi nghe anh nói, anh nhớ cậu ấy.
Nếu như anh có thể nhớ tới tôi, dù chỉ một giây thì thật tốt biết bao.
Tôi cười khổ, dòng nước ấm từ trong khóe mắt không biết trượt ra từ bao giờ.
Lệ nóng doanh tròng.